Trong lòng cảm thấy thực sự khó chịu, Hầu phu nhân siết chặt chiếc khăn tay. Bà ấy lại nghĩ thâm, đổi lại, chẳng lẽ bà ấy không muốn Bảo Âm nhớ đến mình sao? Chợt thấy chua xót trong lòng.
"Được." Dừng lại suy nghĩ, Hầu phu nhân gật đầu, đáp ứng yêu cầu của nữ nhi.
Trước khi đưa Lâm Lang trở về, người của bà ấy đã tìm hiểu, phu thê Trần gia đã đối xử rất tốt với nữ nhi bà ấy. Họ chưa từng ngược đãi, luôn chăm sóc yêu thương nàng ấy. Nếu vậy, nữ nhi muốn gửi bạc cho họ cũng là chuyện thường tình.
Bà ấy quay đầu nhìn đại nha hoàn nói: "Lấy năm trăm lượng bạc cho Lâm Lang, ngươi không cần ghi vào công quỹ, cứ ghi vào vốn riêng của ta."
"Vâng thưa phu nhân." Đại nha hoàn trả lời.
Từ Lâm Lang có chút kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: "Mẫu thân, không cần nhiều như vậy."
Hầu phu nhân dịu dàng nhìn nữ nhi: "Không phải để con đưa hết cho nhà họ Trần, mẫu thân chỉ nghĩ con không có nhiều tiền, muốn làm việc gì cũng không tiện. Bạc này là cho con, con muốn làm gì thì làm, dùng hết thì nói với ta."
Vừa nói bà ấy vừa âu yếm vuốt ve thái dương nữ nhi. Lâm Lang, hài tử đáng thương của bà, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy phải không? Nhưng năm trăm lượng này đã là cái gì? Nàng ấy nên học cách tiêu tiền như một thiên kim quý tộc thực sự.
"Đa tạ mẫu thân." Từ Lâm Lang có chút hoảng Sợ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Hầu phu nhân đỡ lấy nàng ấy, dịu dàng nói: "Hài tử ngoan, con là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa."
Khi trở về Hầu phủ, nàng ấy không quên dưỡng phụ dưỡng mẫu của mình, vẫn nhớ tới họ. Hầu phu nhân tự hào vê một hài tử tình nghĩa như vậy.
Khi Từ Lâm Lang nghe thấy câu này, sự lo lắng hiện lên trong mắt. Nàng ấy nghĩ đến lời của Giang Thư, cô nương họ Trần kia, thay thế nàng ấy sống ở Hầu phủ mười lăm năm, cũng không nhớ thương tới phụ mẫu nuôi nấng ngần ấy năm.