Nhị tau cũng có đồ riêng muốn mua, thấy nàng không e ngại, khuyên nhủ vài câu rồi đi. Nhìn nàng ta rời đi, Trần Bảo Âm bước về phía trước.
Cửa hàng bạc Long Phượng.
"Khách quan, người muốn mua gì?" Sau khi vào cửa, tiểu hỏa kế nhiệt tình chào hỏi.
Lúc này, tại ngõ Thanh Thủy.
Cố Đình Viễn mang theo rương sách đi ra khỏi sân. Cố Thư Dung xách theo rổ theo sau hắn.
"Đệ làm xong việc thì về nhà, tỷ đi mua đồ." Cố Thư Dung nói.
Cố Đình Nguyên gật đầu: "Vâng."
Uống xong một thang thuốc, Cố Thư Dung không chịu uống nữa, Cố Đình Viễn nhờ Đinh đại phu bắt mạch cho nàng ấy, nói là không có gì đáng ngại, nhưng vẫn cần bồi bổ, chú ý giữ ấm.
Tỷ tỷ vất vả nhiều năm, thân thể đã mệt mỏi tới kiệt quệ, vì vậy mới vào đông nàng ấy càng ngày càng suy yếu, cuối cùng thì qua đời. Lần này, Cố Đình Viễn đã không còn sơ ý chủ quan, không chú ý đến sự mệt mỏi của tỷ tỷ. Và một điều rất quan trọng là trong nhà phải có bạc
Kiếp trước, tỷ tỷ lúc ốm đau cũng không dám nói cho hắn biết, không chỉ sợ hắn lo lắng, còn bởi vì trong nhà không có nhiều tiền. Mặc dù cũng không ít, cũng đủ cho hắn ăn học, nhưng tỷ tỷ đã quen tan tiện, luôn muốn cắn răng chịu đựng cho qua, kết quả là...
Cố Đình Viễn đã vẽ vài bức tranh, đang định cầm di bán.
Hắn có một người bạn đồng môn, trong nhà mở một cửa hàng tranh và thư pháp, hai ngày trước đã đồng ý cho hắn gửi tranh cho cửa hàng bán giúp.
Ngoài mấy bức tranh ra, hắn còn chuẩn bị bút, mực, giấy, nghiên, dự định mở một gian hàng, viết thư cho mọi người, làm thơ, đặt tên cho hải tử để kiếm một ít tiền.
Tỷ tỷ không đồng ý, nhưng hắn nói: "Đệ chỉ làm việc này vào buổi sáng, buổi chiêu cùng ban đêm đệ vẫn đọc sách. Tỷ tỷ, coi như để đệ thư giãn một chút."
Hắn gọi việc ra mở quầy hàng là thư giãn, Cố Thư Dung cũng không thể phản bác. Nàng ấy không biết đọc sách, cũng không biết nó mệt mỏi như thế nào, chỉ thấy đệ đệ mình hiểu chuyện, nếu hắn đã nói như vậy, có lẽ đọc sách rất mệt mỏi.
Thực ra, đọc sách không mệt. Đối với Cố Đình Viễn, đọc sách không bao giờ mệt mỏi. Nhưng hắn muốn kiếm tiền, góp nhắt thêm chút vốn liếng, để tỷ tỷ bệnh có tiền mua thuốc, lúc cưới Bảo Âm cũng có thể cho nàng nở mày nở mặt một chút
Đặt một quây hàng ở ngã tư trong trấn, nơi người qua lại đông đúc, Cố Đình Viễn trải giấy ra, mài mực, nghĩ tới phong cảnh của Trần gia thôn, vung bút làm một bài thơ. Người lịch sự sẽ treo một số tranh chữ ở trong nhà, không đủ khả năng mua những tác phẩm của danh nhân, thì chọn những bức tranh mình thích. Cố Đình Viễn viết chữ đẹp, kiếp trước hắn thường viết chữ bán tranh trên phố, lần này hắn lại làm như vậy, rất bình tĩnh, thoải mái.
Sau khi Cố Thư Dung ra ngoài, liền đi đến nhà Vương viên ngoại. Vương lão phu nhân là người tốt bụng, Cố Thư Dung hay thêu khăn tay, mỗi lần đến Vương gia, Vương lão phu nhân đều mua vài cái. Nhưng mà, hôm nay nàng ấy đến đây không phải vì khăn tay mà là để tặng hạt đậu vàng cho Vương lão phu nhân.
Nàng ấy học đệ đệ cách làm đậu vàng, hôm nay đem tới một bát tặng lão phu nhân nếm thử.
"Lão phu nhân mạnh khoẻ." Nhìn thấy Vương phu nhân, Cố Thư Dung hành lễ: "A Viễn ngày hôm kia nói người muốn gặp cháu, cháu cũng rất nhớ người, mong người đừng chê cháu quấy rầy."
Vương lão phu nhân híp mắt cười, nắm lấy tay nàng ấy nói: "Sao có thể không chê chứ? Ta mong gặp cháu lắm. Lại đây, ngồi cạnh ta đi."
Cố Thư Dung nghe lời đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân: "Người thân thể có khỏe không?"
"Không còn tốt như trước." Lão phu nhân thở dài, nhưng thân sắc vẫn thoải mái: "Trước kia có thể đuổi gà, hiện tại chỉ có thể nhìn người khác đuổi gà." Cố Thư Dung che miệng cười.
"Ta nghe nói cháu đã từ hôn với Phương gia?" Lão phu nhân hỏi.
Cố Thư Dung cắn môi, cúi đầu nói: "Vâng."