Người một nhà vô cùng vui vẻ an sủi cảo, tới buổi chiều, đã cỏ người tởi nhà nhờ Đỗ Kim Hoa, muốn để Trần Bảo Âm lấy tên cho hài tử nhà mình.
Nguyên nhân là đám người Ngưu Đản có tên, khoe ra khắp nơi, truyền vào toàn bộ thôn như gió, từng nhà đều biết bọn họ sửa lại tên, hơn nữa đều rất êm tai.
Có người đã nói xong với thôn chính, đợi xây xong tộc học Trần thị, sẽ để hài tử nhà mình nhập học. Bởi vậy, không vội vàng đặt tên cho hài tử. Chờ sau khi nhập học, di tiên sinh đặt tên cho học sinh, không phải theo lý thường hẳn là vậy sao?
Nhưng còn có rất nhiêu nhà không tính để bọn nhỏ nhập học, nhưng lại muốn lấy cái tên, vì thế lấy một bát hạt thóc, ước lượng một số đồ ăn đi vào nhà Trần Hữu Phúc.
"Bảo Nha Nhi chúng ta cũng bận rộn." Đỗ Kim Hoa không đồng ý: "Ngươi không biết, nàng đặt tên cho Ngưu Đản bọn họ tốn bao nhiêu thời gian! Mỗi đêm ngồi ở trên giường suy nghĩ, suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc mới lấy được tên hay. Nào dễ dàng như vậy?"
Mặc kệ ai tới, dù sao cũng đều từ chối.
Chờ Trần Bảo Âm trở về, bà lại nói với nàng: "Bảo Nha Nhi, nương đều từ chối cho con, con cũng đừng nói lỡ miệng." "Nương, không cần từ chối." Trân Bảo Am kéo tay bà nói: "Lấy tên mà thôi, cũng không uổng công phu gì. Đổi chén gạo, đổi đồ ăn, không phải rất tốt sao?"
Đỗ Kim Hoa không muốn nàng mệt như vậy. Hiện tại trong nhà thật đúng là không thiếu chén gạo đồ ăn kia: "Nói sau, nói sau."
Dễ dàng tới tay luôn không được quý trọng. Trước từ chối đã, qua đoạn thời gian nữa lại đồng ý, bọn họ mới nhớ Bảo Nha Nhi tốt bụng.
"Vâng, nghe nương." Trần Bảo Âm không có ý kiến gì, một ít việc nhỏ, nàng rất nguyện ý nghe Đỗ Kim Hoa.
Thời tiết một ngày lạnh hơn một ngày, lá cây trên cây dần rụng hết, mùa đông đã đến.
Tộc học Trần thị đã xây xong, ngay ở chỗ cửa thôn, trên đất trống có một gốc cây cây liễu già. Gạch xanh nhà ngói, xây đến vô cùng rộng rãi.