Han cũng không sợ nàng lừa han lấy hiếu biết của han với nàng, cho dù nàng tu chối thành hôn, cũng sẽ không tìm cớ lung tung lừa hản. Chỉ như kiếp trước, nàng không muốn gả chồng, chỉ biết nói tháng, hoặc là cảng thêm trang ra: "Ta chán ghét ngươi!"
Nàng sẽ không bia một số lời nói tới co lệ hẳn.
"Ta..." Trân Bảo Âm do dự, muốn trả lời han như thế nào.
Nàng hỏi hản vấn đề kia, thật sự là muốn tìm hiểu ra nhược điểm của hản, để han biết khó mà lui, Giống như lúc nàng vần là thiên kim hầu phủ, đã làm như vậy với hai đối tượng nhờ làm mai lần trước.
Cố Đình Viễn người nảy, thời gian nàng quan sát han rất lâu. Từ lúc han chính thức bắt đầu toi cửa cầu hôn đã quan sát han, nhưng trước sau không †im thấy nơi công kích.
Giống hai lần nghị thân lúc trước cúa nàng, một người trước là tiếu cò tử ngây thơ, một hai phải ở bên ngoài ép nàng một đầu, khiến nàng tảng bốc, lúng túng, nhường nhịn mọi chuyện. Trần Bảo Âm đương nhiên sẽ không!
Không chỉ sẽ không, còn đối nghịch khắp nơi, khiển tiếu cô nương vô cùng tức giận, về nhà gây sự, không cần tẩu tử là nàng này. Một người sau, lại là quân tử yêu cúc. Nói thật ra, tuy Trần Bảo Âm thích mẫu đơn, nhưng cũng thích hoa khác. Lần đó chính là vì phá hỏng nghị thân, nói xấu hoa cúc rất nhiều, chọc giận đối phương, thấy nàng là người tâm thường không chịu nổi, nghị thân đến vậy thôi.
Nhưng Cố Đình Viễn thì sao?
Hắn rất khó lấy ra tật xấu. Diện mạo đoan chính tuấn tú, người thân trong sạch lương thiện, tính tình ôn hòa biết lễ. Có thể kiếm tiền, sẽ nuôi gia đình, lại là người đọc sách.
Ngay cả cơ thể yếu ớt, hiện giờ nhìn qua cũng không hề yếu đuối mong manh. Còn có thể xoi mói hắn cái gì? Lúc trước Trần Bảo Âm chọn đối tượng nghị thân, là bởi vì trong phòng đối phương đã sớm có người, nàng không thích, bởi vậy chọn phá hư, nhưng Cố Đình Viễn...
"Muốn đọc sách thì đọc sách, không thể không đọc sách, thì không thể không đọc sách."
"Muốn làm quan thì làm quan, Không thể không làm quan, thì không thể không làm quan."
"Vì gia quốc xã tắc cũng được, vì lê dân bá tánh cũng thế, tính toán chỉ vì gia đình cũng được."
Đây là đáp án của nàng.
Đọc sách không phải chuyện xấu, có cơ hội đọc sách, tự nhiên là phải đọc. Làm quan cũng không phải là chuyện xấu, lại là chuyện tốt rất quan trọng, chỉ cần không làm tham quan, gian thần, cái khác quan trọng sao? Cố Đình Viễn nhìn cô nương trước người, tim đập thình thịch.
Nàng vẫn là nàng, tuy lớn lên ở hoàn cảnh khác nhau, nhưng nàng vẫn là nàng, Cố Đình Viễn vẫn biết.
Đặt ở kiếp trước, nếu bọn họ thảo luận vấn đề này, lấy tính tình của nàng, hơn phân nửa sẽ đáp: "Nghĩ nhiều như vậy, tiền dùng bữa kiếm được rồi sao?"
Nghe vào thì không giống nhau, đúng hay không? Nhưng hai đáp án này, kỳ thật là giống nhau. Chẳng qua, kiếp trước nàng trả lời càng trắng trợn hơn thôi, mà một đời này nàng trả lời thật sự thông minh.
Nhưng lại xinh đẹp, miệt mài theo đuổi cũng không không phải tám chữ: "Quản ngươi đánh rắm làm gì? Liên quan gì đến ta?"
Là giống nhau.
Hắn bùng nổ vui mừng trong lòng, cả người nhảy nhót, cho tới nay, hắn đều rất sợ hãi nàng thay đổi, không phải người hắn thích kia.
Lần lượt nghiệm chứng kỳ thật các nàng là một người, khiến trong lòng hắn vui mừng vô tận.
"Đúng vậy." hắn bất giác nở nụ cười: "Tiểu thư nói đúng."
Trần Bảo Âm quay người lại nhìn hắn, trên mặt thư sinh là tươi cười rõ ràng, dường như hắn chính là người đơn giản lại thanh liêm như thế. Đây rất kho lam nguoi chan ghet.
"Ta không quan tâm làm quan." Nàng hang giọng nói.
Cố Đình Viễn ngơ ngẩn.
"Nếu ngươi đọc sách, nếu làm quan, vậy đừng tới." Nàng thong thả nhưng rõ ràng nói.
Sắc mặt Cố Đình Viễn dần trắng bệch.
"Ngươi, vì sao ngươi nghĩ như vậy?" Giọng nói của hắn phát run, nhìn nàng hỏi.
Trần Bảo Âm không muốn lừa hắn, nhưng cũng không muốn nói ra suy nghĩ chân thật: "Ta đều có suy nghĩ của ta." Nói xong, phui tay rời đi.