Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 160



Chỉ là để hắn buông tay, hắn lại luyến tiếc. Chỉ nghĩ thôi đã vô cùng đau lòng rồi.

Bọn họ từng thành hôn, từng chung chăn gối, từng nuôi dưỡng một hài nhì.

Hắn mộng tưởng đầu bạc đến già với nàng, già tới lúc hắn về hưu, vê quê nhà, trông rau, trông hoa, bảo dưỡng tuổi thọ.

"Nàng lo lắng sau khi ta có tiền đồ sẽ nạp thiếp." Cố Đình Viễn nói với tỷ tỷ.

Hắn thật sự không biết làm thế nào mới tốt, muốn có người thương nghị với hắn, mà tỷ tỷ là người hắn tin cậy.

"Nàng nói với đệ như thế sao?" Nghe vậy, sắc mặt Cố Thư Dung cổ quái.

"Không phải." Cố Đình Viễn lắc đầu: "Nhưng nàng ý ở ngoài lời, chính là như thế"

Sao hắn có thể không biết? Lúc trước, có lẽ hắn còn không rõ, nhưng trải qua đời trước, giữa hai người không thoải mái, Cố Đình Viễn nào còn không hiểu?

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của đệ đệ, Cố Thư Dung hơi buồn cười. Đây đều là như nào? Còn chưa có tiền đồ đã lo lắng hắn nạp thiếp? Cô nương Trần gia thật sự đáng yêu.

"Đệ bởi vì việc này mà như mất hồn mất vía?" Cố Thư Dung hỏi: "Trần tiểu thư còn nói gì không?" Chỉ là một câu lo lắng mà thôi, sao đệ đệ hồn bay phách lạc như thế? Nhất định còn có lời càng nghiêm trọng hơn.

Cố Đình Viễn không trả lời.

Cố Thư Dung đoán: "Nàng sẽ không bởi vậy mà từ chối đệ chứ?"

Mới nói xong, đã thấy sắc mặt đệ đệ lại tái nhợt hơn, Cố Thư Dung giật mình nói: "Nàng thật sự nói như thế?"

Nếu chỉ là một lời nói vui đùa vậy cũng thôi. Nhưng ý tứ của vị Trần tiểu thư kia là nghiêm túc? Thê tử tương lai của đệ đệ, lại có lòng khống chế mạnh mẽ như thế? Cố Thư Dung nhíu mày lại.



Nhưng đều là nữ nhân, nàng lại có thể hiểu cho lo lắng của nàng ấy.

Bởi vì nàng cũng từng có sầu lo như thế.

Lúc trước, nàng vẫn là nhi tức chưa qua cửa của Phương gia, Phương Tấn Nhược muốn vào kinh đi thi, không tính dẫn theo nàng, nàng cũng không có thể bỏ mặc đệ đệ mà đi với hắn. Ở buổi tối đầu tiên Phương Tấn Nhược đi, trong lòng nàng hoảng sợ, suốt đêm chưa từng yên giấc.

Nàng suy nghĩ trắng đêm, sau khi Phương Tấn Nhược tiền đồ, sẽ như thế nào? Hắn sẽ như thế nào, Phương gia sẽ như thế nào, nàng lại sẽ như thế nào? Hôm nay như thế nào, sau này lại như thế nào?

Thậm chí nàng nghĩ đến càng nhiều, ngay cả tình hình Phương Tấn Nhược bị người dưới bảng bắt làm nữ tế, sau khi trở về giải trừ hôn ước với nàng đều nghĩ tới.

Chuyện Phương Tấn Nhược nạp thiếp, đương nhiên nàng cũng nghĩ tới. Khó chịu sao? Khó chịu. Nhưng sau đó phai nhạt dần, hắn trước sau không truyền đến tin tức, nhớ nhung, tình cảm, sợ hãi các loại, tất cả đều theo thời gian trở nên lạnh nhạt.

Muốn không khó chịu, đó là biện pháp này. Nhưng Cố Thư Dung không hy vọng như thế, tình cảm phai nhạt, phu thê có được thứ tư vị gì? Nàng đương nhiên muốn có người tâm tri kỷ với đệ đệ, sinh hoạt nóng hầm hap.

"Tỷ tỷ?" Thấy nàng không nói, thậm chí nhíu mày lại, Cố Đình Viễn hơi lo lắng.

Nghe được tiếng gọi của đệ đệ, Cố Thư Dung hoàn hồn, mím môi, nàng bỗng nhiên nở một ý cười nhẹ nhàng: "Đây là chuyện tốt!"

"A?" Cố Đình Viễn khó hiểu.

Cố Thư Dung nói: "Trần tiểu thư nhìn trúng đệ mài! Không phải đệ lo lắng nàng coi thường đệ, mới luôn từ hôn sao? Việc này tốt rồi, đệ không cần lo lắng nữal"

Trần tiểu thư lo lắng hắn sẽ nạp thiếp, vậy nói rõ thật ra nàng động tâm. Cô nương lớn lên ở hầu phủ, ánh mắt không phải cao bình thường, có thể coi trọng đệ đệ nhà mình, vậy đệ đệ của nàng cũng rất tốt. Cố Thư Dung nghĩ như vậy, đuôi lông mày nhếch lên ý cười. Thấy hắn còn không hiểu, nàng d6i nói: "Ngại hàng mới là người mua hàng! Đệ đệ ngốc của ta!"

Vị Trần tiểu thư kia có tâm khống chế mạnh, tuy Cố Thư Dung không vui lắm, nhưng cũng không có bởi vậy đã cảm thấy việc hôn nhân này không tốt.

"Cái này đệ sẽ vừa lòng đẹp ý!" Nàng cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.