Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 173



Đỗ Kim Hoa còn có chút không vui, cảm thấy lá gan của Bảo Nha Nhi quá lớn. Nàng là cô nương gia, giọt sương sớm tinh khôi cô nương gia, tránh xa tốt biết bao? Nếu thật sự xảy ra chuyện giống như Trần Nhị Lang nói, cả thôn đều sẽ che chở nàng!

Nhưng con gái đã đứng lên lúc bà không để ý tới, Đỗ Kim Hoa căng mặt, đi theo nàng vào trong phòng, liếc nhìn về phía Triệu lão thái thái: "Mời vào."

Triệu lão thái thái từ lúc Trần Bảo Âm xuất hiện, chưa từng rời mắt khỏi nàng.

Từ khuôn mặt của nàng, dáng đi của nàng rồi xem xét cẩn thận lời nói hành vi của nàng. Nhìn dung mạo thông minh xinh đẹp của nàng, nghe nàng thoải mái nói chuyện, trong lòng kích động kêu lên! Cô nương tốt! Thật là cô nương tốt!

Đối đãi bên ngoài tự nhiên hào phóng, cư xử đúng mực không kiêu ngạo, cho dù là phấn son tâm thường, Triệu lão thái thái đều coi trọng. Huống chi, đây còn là một cô nương dung nhan xuất chúng?

Phù hợp! Rất xứng với Văn Khúc nhà bà! Triệu lão thái thái trong lòng nôn nóng mong mỏi, giữ cổ tay tiểu nha đầu bên người, đi vào trong phòng.

Bà mối Vương theo sát phía sau. Tiên Bích Hà nhíu mày, Tôn Ngũ Nương thì cả kinh mở to hai mắt, nhấc chân đuổi theo. Là người thứ ba tiến vào phòng, đứng ở phía sau mẹ chồng, làm thần giữ cửa—— phía sau Triệu lão thái thái có tiểu nha đầu, nhà các nàng cũng không thể ít phô trương!

Nàng vừa đứng phía sau, Đỗ Kim Hoa liên nhận ra, nhìn thoáng qua không nói gì. Nhìn về phía Triệu lão thái thái sau đó đi vào, mím môi, nói với Tiền Bích Hà: "Pha trà đi."

"A." Tiên Bích Hà xoay người lại đi ra ngoài.

Trong nhà có đủ ghế đẩu, Đỗ Kim Hoa cùng con gái ngồi ở một bên, Triệu lão thái thái cùng Vương bà bà ngồi ở bên kia.

"Ôi chao, như vậy là đúng rồi, có hiểu lầm gì ngồi xuống nói chuyện, tán gấu liền cởi bỏ." Bà mối Vương cười tủm tỉm nói.

Đỗ Kim Hoa chán ghét nhíu mày, đối với bà mối đổi trắng thay đen tâm can xấu xa này, không có chút hảo cảm. Nhìn cũng không thèm nhìn bà, quay đầu ra ngoài cửa hét lên: "Chuẩn bị ba chén nước là đủ rồi."



Bà Vương không xứng được uống nước nhà bà.

Tình cảnh khó xử như vậy, trên mặt bà mai Vương vẫn cười ha hả như cũ không có nửa điểm xấu hổ. Cái này có gì? Chỉ cần hôn sự này thành công, bà sẽ có một khoản lớn tiền mai mối. "Lão thái thái, người đến nhà ta vì chuyện gì?" Trần Bảo Âm mở miệng nói trước.

Nói chuyện hôn phối, trước giờ đều là trưởng bối hai bên bàn chuyện mai mối, sẽ không có cô nương gia tự mình ra mặt. Nhưng Triệu lão thái thái chính là coi trọng phần năng lực này của nàng. Vì vậy cũng không trách móc, ngồi thẳng lưng cằm nâng lên, chậm rãi nói: "Phu gia lão thân họ Triệu, chu vi trăm dặm Triệu gia, chính là nhà chúng ta."

Mở miệng báo thân phận trước, bà chính là nương của Triệu tài chủ, lão thái thái rộng rãi, giàu có, tôn quý nhất trong phạm vi trăm dặm.

"Triệu lão thái thái." Trần Bảo Âm đáp.

Triệu lão thái thái hơi gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói: "Lão thân mặc dù ở Triệu gia trang, nhưng đã sớm nghe thấy thanh danh của cô nương. Hôm nay vừa gặp quả là danh bất hư truyền."

"0?" Ánh mắt Trần Bảo Âm khẽ sáng, tò mò hỏi,'Không biết bên ngoài nói gì về ta?"

Đỗ Kim Hoa tức giận không thôi, dưới gam bàn véo nàng một cái. Đã là lúc nào rồi còn ranh mãnh? Nha đầu vô tâm vô phế này!

Nàng chỉ muốn nghe mọi người khen ngợi nàng. Trần Bảo Âm lặng lẽ rời chân ra, tiếp tục nhìn Triệu lão thái thái.

"Truyền cô nương dung mạo mỹ lệ, ánh mắt cao xa, tri thư đạt lý, ôn nhu hiếu thuận." Triệu lão thái thái đem lời nghe được, sửa sang lại một chút, đều nói ra. Trân Bảo Am liên rất cao hứng: "Thì ra thanh danh của ta tốt như vậy?"

"Phải." Triệu lão thái thái gập đầu. Thanh danh nàng không tốt, bà làm sao sẽ nhìn trúng nàng? Cầu cưới cô nương, cũng không hứng chọn ba chọn bốn, chê hàng mới là bộ của người mua hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.