Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 178



Một câu chọc vào điểm yếu của Triệu lão thái thái. Do dự một chút, bà ngồi trở lại, nghiêm mặt nói: "Chẳng lẽ ngươi có cách?"

"Có." Trần Bảo Âm rõ ràng gật đầu: "Ba kế thượng trung hạ ta đều có."

Triệu lão thái thái lập tức động tâm. Nghĩ thấy lại ngồi một chút cũng không sao, l.i.ế.m môi một cái, vội vàng nói: "Vậy ngươi mau nói."

"Hạ sách là đánh gãy tay của hắn giam hắn lại, không cho hản xu bạc nào đuối ra ngoài luôn." Trần Bảo Âm cười tủm tim nói.

Dứt lời, Triệu lão thái thái đen mặt. Được đấy, thật là một phụ nữ ác độc!

"Thượng sách đâu?" Bà trực tiếp hỏi.

Trần Bảo Âm nhân tiện nói: "Thượng sách cũng không phải miễn phí. Ngài bỏ ra giá được ta mới có thể nói cho ngài."

"Ngươi muốn giá gì?" Triệu lão thái thái hỏi.

Trần Bảo Âm chắp tay, cười tủm tỉm nói: "Một trăm mẫu ruộng tốt, hai rương thư tịch tranh chữ, còn thêm ba mươi bộ bút mực giấy nghiên."

Triệu lão thái thái trực tiếp đứng dậy muốn đi.



Một trăm mâu ruộng tốt? Tổng cộng Triệu gia còn có mấy trăm mâu?

"Lão thái thái, nếu như ngài không quản được lệnh công tử, mấy nữa hắn đem đất đi cược cũng không chỉ có một trăm mẫu đất đâu." Trần Bảo Âm nói ở sau lưng bà.

Cái này khiến cho bước chân Triệu lão thái thái dừng một chút.

Lập tức quyết tâm, nhấc chân đi. Không thể nghe tiểu nữ oa ác độc này nói bậy, đây là một trăm mẫu đất đói

"Con người của ta là người trung thực. Nếu như hắn không thay đổi ta sẽ không lấy một trăm mẫu đất này nữa." Trần Bảo Âm nói ở sau lưng bà tiếp: "Ngài thật sự không thử một lần sao?"

Triệu lão thái thái đã bước một chân qua cửa, cuối cùng cũng không đi được rồi, giấy giụa, do dự, xoắn xuýt.

Thử một lần đi? Dù sao, nếu Văn Khúc không thay đổi được, bà sẽ không cho nàng ta cái gì!

"Nói trước là không được đánh gay tay hay giam lại, không đuổi đi không cho một xu nào, tất cả đều không cho phép." Triệu lão thái thái xoay người nói. Sao bà nỡ dùng những cách này với nhi tử được? Bà chỉ có một nhi tử ruột này thôi đó.

Đáy mắt Trần Bảo Âm tia lạnh ý, gật đầu: "Được."

Nhận được sự bảo đảm của nàng, Triệu lão thái thái mới quay lại, nói: "Ngươi có thể nói rồi."



Bà ta nâng cằm, dáng vẻ cao cao tại thượng khiến Trần Bảo Âm cười "phụt" một tiếng. "Ngươi cười cái gi? Trieu lão thái thái nhíu mày.

Mặt mày Trần Bảo Âm cong cong, nói: "Ta phải ý khế sách, rồi tìm người trong cuộc nha!"

Làm sao không có quy trình gì cả thế, ngoài miệng nói đồng ý thì đồng ý sao? Nàng cũng không phải cái tên Triệu Văn Khúc "không có cảnh giác, không có lòng dạ, ngây thơ đơn thuần".

Triệu lão thái thái còn định lừa gạt tiểu nữ oa, chỉ là không nghĩ tới, tiểu nữ oa không dễ lừa gạt. Thật sự là thành công tại "thông minh', thất bại cũng tại "thông minh'.

Sắp ký khế sách, Trần Bảo Âm nói đại khái với bà ta một chút chuyện nàng sẽ đưa Triệu Văn Khúc trở về con đường chính đạo, bỏ bài bạc, giới sắc, thay đổi hoàn toàn, làm người tử tế. Để làm thù lao, Triệu gia phải cho nàng một trăm mẫu đất, hai rương thư tịch tranh chữ, ba mươi bộ bút mực giấy nghiên.

Trong đó, một trăm mẫu đất là khoản thanh toán cuối cùng, ba mươi bộ bút mực giấy nghiên là tiền đặt cọc, trong lúc đó nhìn biểu hiện của Triệu Văn Khúc sẽ lần lượt đưa tới hai rương thư tịch tranh chữ.

Người trung gian chính là thôn chính của Trần gia thôn.

"Không được!" Nghe thấy Trần Bảo Âm nói như vậy, muốn đặt kế đất của một trăm mẫu đất đặt ở chỗ người này, Triệu lão thái thái lập tức từ chối.

Trần Bảo Âm cười híp mắt nói: "Ngài suy nghĩ đi suy nghĩ đi."

Không có cách nào khác, lỡ như nàng dạy xong cho Triệu Văn Khúc, Triệu gia đổi ý thì sao? Vậy một trăm mẫu đất này coi như ngâm nước nóng rồi. Mà thôn chính sẽ không tham một trăm mẫu đất này của nàng đâu. Hơn nữa có


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.