Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 184



"Con quá to gan rồi!" Đỗ Kim Hoa muốn cho nàng một bàn tay, cuối cùng chỉ võ nhè nhẹ trèn chăn: "Sao con có lá gan to như thể? Con tham một trăm mẫu đất kia làm gì? Người trong nhà thiếu con chuyện ăn uống sao? Hay là con chê nhà ta nghèo..."

Phía sau bà khong muốn nói, cũng cũng không nói ra được, bởi vì hai cánh tay của khuê nữ đang che lên miệng bà, còn thut thít rơi nước mat khóc òa lên.

Đỗ Kim Hoa không nói được nữa, kéo hai cánh tay nàng ra, giáo huấn: "Khóc cái gì mà khóc." Vừa nói vừa cầm tay áo lau nước mắt cho nàng.

Trần Bảo Âm trực tiếp nhào trên người bà, mặt vùi vào hõm vai bà: "Nương! Hức hức hức!"

"Gon chỉ muốn nương sống tốt hơn chút thôi."

"Lão thái bà họ Triệu kia thật đáng hận, thế mà bắt nương phải uống rượu phạt. Bà ta dựa vào đâu chứ?"

"Nương con vừa tốt bụng vừa xinh đẹp, là lão thái thái tốt nhất trên đời này, con muốn thái thái cũng được làm địa chủ, sống tốt hơn bà ta."

Đứa nhỏ này! Đứa nhỏ này! Đỗ Kim Hoa chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước đường chảy vào, sao có thể có đứa nhỏ khiến người ta yêu thương đến thế? Đỗ Kim Hoa đã nghe qua khá nhiều lời như vậy. Khi còn là đứa bé như Trân Đại Lang nàng cũng sẽ ôm đầu gối bà, nói lời dễ nghe để lấy lòng bà.

Đứa bé kia thật sự rất tốt, dù không thực hiện được. Nhưng mà Bảo Y Nhi nói cái gì thì con bé cũng có thể làm được!

"Nương không muốn con thông minh." Đỗ Kim Hoa chịu đựng đủ loại cảm giác, vuốt ve đỉnh đầu của nàng: "Bảo Y Nhi à, con vẫn là cô nương, con còn quá nhỏ, lại xinh đẹp như vậy. Nương ở nông thôn, con quá thông minh sẽ gây sự chú ý quái Nương, nương không bảo vệ được conl"

Khuê nữ to gan lại thông minh, không giống nha đầu nông gia chút nào, lúc trước Đỗ Kim Hoa còn có thể kiêu ngạo, nhưng lần này cũng chỉ có sợ hãi.

Lúc này Trân Bảo Âm cũng biết tại sao Đỗ Kim Hoa tức giận, trong lòng nàng hơi mờ mit bởi vì thật sự không nghĩ tới, nương rất sợ nàng "Thông minh". Lúc đâu nàng không ý thức được mình "Thông minh", nhưng Đỗ Kim Hoa nói như vậy, nàng cũng kịp phản ứng.

"Nương, sau này con không dám nữa." Nàng nhỏ giọng nói.



Nàng đi bước này quá lớn.

Sau này đi từng bước nhỏ thôi.

Đỗ Kim Hoa không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng sờ đầu của nàng, trong mắt đều là nỗi ưu sầu. Ánh mắt của một đứa trẻ thông minh sẽ không giấu được đâu. "Bảo Y Nhi, con cảm thấy Tiểu Cố thế nào?" Cuối cùng bà mở miệng lần nữa: "Lần sau lo lại có gia đình đến cầu hôn, nương đồng ý cho con được hay không?"

Đến rồi. Đáy mắt Trần Bảo Âm tối sầm lại, mím chặt bờ môi. Nàng biết chuyện Triệu gia này sẽ khiến cho Đỗ Kim Hoa nghĩ mà sợ, nghĩ mau cách định hôn sự của nàng.

"Chờ hắn trúng cử nhân đã" Trần Bảo Âm nói: "Nếu như hắn có thể trúng, con đồng ý với hắn."

Lúc này không phải thời cơ thích hợp để từ chối Đỗ Kim Hoa. Nói mình không muốn gả cho người †a cũng không thích hợp. Vậy thì kéo dài vậy.

Lòng người khó dò, chờ Cố Đình Viễn trúng cử nhân, tiền đồ giống như gấm, chẳng lẽ còn để ý nàng? Đến lúc đó hắn chỉ cần làm gì đó, Đỗ Kim Hoa sẽ do dự vụ hôn nhân này.

"Cũng được." Đỗ Kim Hoa tỉnh táo lại, trong đầu đã không còn một trăm mẫu đất nữa, chỉ có hôn sự của Bảo Y Nhi: "Nếu như hắn có công danh còn thích con, nương cũng yên hơn tâm chút."

Tạm thời nói chuyện chính đến đây.

Trần Bảo Âm khit cái mũi nói: "Nương, con khó chịu, nương vừa tức giận với con."

"Bụp!" Đỗ Kim Hoa hung hăng đập vào chăn, phát ra một tiếng lớn: "Nương còn chưa đánh con đâu! Tức giận với con? Không nên tức giận với con sao?" Tran Bao Am cuoi ninh not dua dau vao dau bà: "Không nên! Không nên! Nương chỉ được thương con! Không thể tức giận với con!"

"Đi đi đi!" Ngân Lai ba tuổi cũng không dính người như thế này, Đỗ Kim Hoa vừa bực mình vừa buồn cười: "Con vê phòng đi! Ngủ đi! Ngày mai không cần lên lớp à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.