Năm sau, Cố Đình Viễn sẽ thi đình, nếu đô sẽ làm quan. Sau này còn có chỗ ở trong trấn, lúc đó sẽ có nhà cửa đàng hoàng. Còn bây giờ, nàng ấy chỉ muốn nhanh chóng chuyển ra ngoài để có thế sống yên ổn vài ngày.
"Tỷ tỷ đừng vội như vậy." Cố Đình Viễn thấy buôn cười, nói: "Trong khoảng thời gian nảy, Lý Chu sẽ không đến đây đâu."
Han ta cũng có thể diện, việc chấp nhận đến ở rể chủ yếu cũng là vì bất đắc dĩ lắm mới làm vậy. Lý Chu đã mở miệng muốn mượn năm lượng bạc, nhưng lại chỉ có thể lấy được hai lượng nên tạm thời sẽ không đến đây nữa.
Nhưng Cố Đình Viễn lại không biết rằng rắc rối thực sự mà Cố Thư Dung đang gặp phải có liên quan đến những người đến cầu hôn nàng ấy. Mà Cố Thư Dung cũng không nhắc đến điều đó với han; cũng rất khó để giãi bày.
"Được." Cố Thư Dung đáp qua loa.
Sáng hôm sau, Cố Đình Viễn mang theo hộp bánh ngọt do tỷ tý chuẩn bị, đi tới thôn Trần gia lần nữa.
"Ghào thôn trưởng." Hăn cúi đầu khi bước vào.
Thôn trưởng đáp lễ, nói: "Ca học giả, mời ngồi."
Những người phụ nữ trong nhà nhanh chóng dọn trà, khác hẳn với những ấm trà họ uống ở nhà nương vợ. Trà của nhà thôn trưởng có vẻ ngon hơn một chút.
Nhưng Cố Đình Viễn ở kiếp trước từng cùng hoàng thượng uống trà trong cung, cho nên trà trong nhà thôn trưởng với nhà nương vợ cũng không khác biệt cho là mấy.
Vì đã đi được một lúc, nên hắn cũng cảm thấy khát nước. Cố Đình Viễn nâng chén trà lên nhấm nháp trên miệng rồi nói: "Vì rất thích đọc sách nên ta muốn tìm một nơi yên tĩnh để tạm trú. Hy vọng có thể nhận được sự cho phép của ông, thành thật cảm tạ."
Thôn trưởng cười, vuốt râu nói: "Cố học giả quá khách sáo, chúng ta ở một nơi hẻo lánh thế này nhưng lại xuất hiện người như học giả, cũng là vinh hạnh lớn. Trong thôn, nếu như bọn nhỏ có thể có được một chút hơi của học giả, cũng là phúc khí."