Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 34



Trần Bảo Âm đã nằm xuống, theo quy củ nằm ngửa hai tay khoanh lại, nhẹ đặt trên bụng: "Con không đi, con lười ra ngoài."

Đỗ Kim Hoa lập tức vỗ trán: "Nương quên mất chuyện này. Khuê nữ không tiện ra ngoài."

"Bảo nha, con có lạnh không?" Bà hỏi. Không đợi Trần Bảo âm trả lời, trở mình ngồi dậy mặc thêm y phục, Nương đun nước nóng cho con."

Trần Bảo Âm không kịp ngăn cản, đã nghe Đỗ Kim Hoa mở cửa.

Cổ họng chợt nghẹn lại, nàng nắm chặt tay, nín thở không để bản thân lộ ra xúc động

"Lạnh thì nói với nương con." Một lúc sau, Trần Hữu Phúc, người rất kiệm lời lên tiếng.

Trần Bảo Âm nuốt nước bọt, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường, rồi nói: "Con biết rồi, phụ thân."

Trần Hữu Phúc ngừng nói.

Căn phòng yên tĩnh một lúc, Đỗ Kim Hoa trở lại, ôm bình nước nóng trong ngực, bước nhanh vào, nhét vào trên giường của Trần Bảo Âm: "Tay lạnh buốt rồi, sao không nói cho nương biết? Hài tử ngốc!"

"con không cảm thấy lạnh." Trân Bảo Âm ngây ngốc nói. Đỗ Kim Hoa mim môi, đem chăn nàng ủ kĩ lại, sau đó đi tới chân giường, thò tay vào, ôm lấy chân nàng, xoa xoa cho đến khi ấm áp, mới thu tay lại: "Ngủ đi."

Bàn chân rất nóng.

Bình nước nóng trong n.g.ự.c nàng cũng rất nóng.

Trần Bảo Âm trái tim nóng lên, xương cốt đều ấm áp, khóe miệng không khỏi nhếch lên, chìm vào giấc ngủ.



"Nghỉ ngơi sớm một chút." Cố Đình Viễn thổi tắt ngọn đèn dầu trong phòng tỷ tỷ, xoay người đi ra cửa, nhẹ nhàng đóng lại.

Đêm lạnh như nước, hắn đứng trong đình viện, ngẩng đầu nhìn sao đêm lấp lánh, trong lòng tràn ngập hối hận không cách nào giải tỏa.

"Hắn", năm nay hai mươi tuổ. Tỷ tỷ lớn hắn năm tuổi, chính là hai mươi lăm.

"Hắn" trước đây chưa hề cảm thấy tỷ tỷ yếu đuối, cần người che chở. Nhưng hắn không phải là "Hắn" trước đây, hắn lúc trọng sinh tuổi thật năm nay cũng hai mươi lăm, từ cái nhìn của người đồng trang lứa, hắn biết tỷ tỷ không phải vậy.

Nàng chỉ là một nữ tử bình thường không phụ mẫu nương tựa, vị hôn phu sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác, Trong nhà còn có một đệ đệ cần chăm sóc. Nàng cũng mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi một lúc, cũng muốn có ai đó để dựa vào.

Cố Đình Viễn nghĩ đến ánh mắt tỷ tỷ vừa rồi nhìn hắn, vui mừng thở phao nhẹ nhõm, lại có chút ỷ lại. Trong lòng như bị hàng ngàn con kiến gặm nhắm, sự hối hận mãnh liệt tràn ngập.

Hắn uổng là nam tử, uổng công đọc sách thánh hiền. Hắn chưa từng nghĩ tới khi phụ mẫu qua đời, hắn mới bảy tuổi, tỷ tỷ cũng chỉ mới mười hai tuổi.

Tỷ tỷ nắm tay hắn, che mưa gió cho hắn, hắn ỷ lại tỷ tỷ, dựa vào nàng, xem nàng là ô dù che chở cho hắn cho đến khi nàng rời đi.

Chính Bảo Âm đã dạy cho hắn cuộc sống rất nặng nề, nếu anh không cảm nhận được điều đó, nhất định là bởi vì có người vì hắn mà chống đỡ.

Tỷ tỷ vì hắn chống đỡ mọi thứ, giống như một người mẫu thân, nuôi dưỡng chiếu cố hắn, không để hắn vì tiền bạc mà phiền lòng, vì củi gạo dầu muối mà phiền lòng, vì giao tiếp bên ngoài mà phiền lòng. Đến khi bị bệnh, cũng chỉ im lặng để không để hắn lo lắng.

Tâm tư hắn càng thêm nặng trĩu, như tảng đá lớn bịt miệng giếng, vĩnh viễn không thấy mặt trời. Hắn nợ tỷ tỷ, rốt cuộc không thể nào trả được, bởi vì tỉnh giấc mộng này nàng cũng không còn nữa.

Gió đêm thổi tung áo choàng cuộn lên, Cố Đình Viễn cảm giác nhiệt độ cơ thể bị mang đi, da thịt lạnh lẽo, chân thực đến mức không giống như mơ. Hắn suy nghĩ vẩn vơ, ban ngày đã tự nhéo mình mấy lần, rất đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.