Đầu óc người trong nhà đều rất nông cạn, suốt ngày làm lụng vất vả vì kế sinh nhai, thực sự không có việc gì khiến đầu óc phải suy nghĩ quanh co lòng vòng. Chuyện phải ưu phiền cũng chẳng có.
"Đại tẩu, nếu tẩu không biết chữ có ga cho ca ca của muội không?" Nàng hỏi.
Phụ thân Tiền Bích Hà là lão thư sinh, khi còn sống, ông rất tốt với Tiền Bích Hà đã dạy nàng biết vài chữ. Cũng chính vì điều này mà Đỗ Kim Hoa đã hỏi cưới nàng về nhà làm trưởng nhi tức.
Mặc dù Trân gia chỉ có ba gian thổ phôi phòng, nhìn qua rất nghèo, nhưng Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa tuổi còn trẻ, có năng lực, có danh tiếng tốt, trong nhà không có nợ nần, Trần Đại Lang thì cao to tuấn tú, thật là điều kiện tốt.
Còn Tiên Bích Hà thì sao? Của hồi môn cũng không có, người lại gây gò ốm yếu, dung mạo dung mạo cũng không xinh đẹp. Nếu nàng không biết chữ, sẽ không thể gả vào một gia đình như Trần gia. Nhưng kể một ngàn nói một vạn, biết chữ có ích đến đâu cũng không bằng của hồi môn, dung mạo, dáng người.
Những lời này khiến Tiên Bích Hà nhớ lại năm đó, khuôn mặt trở nên thất thần.
Trần Bảo Âm không quấy ray nàng. Căn từng miếng bánh nhỏ, đầu óc tôi quay cuồng, làm thế nào để gia cảnh khẩm khá hơn một chút, đế mọi người không phải ăn bánh ngô?
Để chu cấp cho Kim Lai đọc sách, người trong nhà nhất định phải cắt giảm ăn uống. Nhưng trước đó, mọi người cũng chỉ ăn bánh ngô cho no bụng.
Đây không phải là cuộc sống mà Trần Bảo Âm muốn sống. Ba tháng năm tháng thì không sao nhưng năm năm mười năm thì không thể được. Mà Kim Lai còn nhỏ, còn phải nhiều năm nữa mới có thể thành tài.
"Ta vốn không nên gả cho hắn." Lúc này, trong bếp chỉ có một thanh âm mỏng manh phát ra, mang theo tiếng nức nở khe khẽ.
Quay đầu nhìn, thấy Tiền Bích Hà đang cúi đầu ngồi bên bếp lò, ánh lửa chiếu rọi vào mặt nàng, nàng như mang theo oan ức mà đau lòng: "Ta không sinh được nam hài tử cho hắn, ta có lỗi với hắn."