Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 84



"Tẩu nói tẩu cản trở đại ca, nhưng muội lại cảm thấy dai ca oũng không ngốc." Trần Bảo Âm nhặt một thanh gỗ nhỏ trên mặt đất, |ac lắc đùa nghịch, ngữ khí bình tĩnh cùng kiên định nói: "Nếu như ca ca cảm thấy bị tẩu cản trở, huynh ấy có thể không nói sao?"

Tiên Bich Hà sung sốt.

"Đại ca không nói, chính là vì không cảm thấy tẩu cản trở huynh ấy." Trần Bảo Âm tiếp tục: "Nếu không, ca ca đã nói từ lâu rồi "

Nghe vậy, Tiền Bích Hà cụp mắt xuống mím chặt môi.

Chỉ nghe muội muội lại nói: "Còn có thể vì một lý do khác."

"Vì cái gì?" Tiên Bích Hà vội vàng hỏi.

Trần Bảo Âm nhìn nàng rồi nói: "Đó chính là biết rõ tấu cản trở huynh ấy, nhưng huynh ấy quá quan tâm đến tấu, muốn cùng tẩu sống hết một đời!"

Tiền Bích Hà đỏ bừng mặt. Câu nói này là điều mà Tiền Bích Hà chưa bao giờ nghĩ tới, trong chốc lát, trên mặt đỏ đến nhỏ máu: "Bảo Nha, muội lại nói bậy bạ!"

"Muội không nói bậy. ' Trần Bảo Âm vung vẩy thanh gỗ nhỏ, thanh âm trở nên vui vẻ: 'Muội chỉ là đoán thôi. Đại tẩu, tấu không cảm thấy suy đoán của muội rất có lý sao?" Tiên Bích Hà đỏ mặt: "Muội, muội đi ra ngoài di

Trời sinh tính ngượng ngùng tự ti, Tiền Bích Hà không quen nghe những lời như vậy, thậm chí không dám thầm nghĩ về nó. Dù có mảy may nghĩ tới, cũng muốn nhổ mình một cái.

Trần Bảo Âm nghe thấy bọn trẻ về nên đứng dậy di ra ngoài. Trước khi bước đi còn cho ba cái bánh ngọt vào dĩa.

"Lan Lan! Kim Lai! Ngân Lai! Ăn bánh bao đi!"

"0a? Bánh baol"



Giọng nói vui vẻ của bọn trẻ vang lên, tiếng cười khúc khích làm cho trong sân náo nhiệt. Tiên Bích Hà tâm phiền ý loạn, khéo léo chất đầy củi vào bếp, trong đầu không thể không nghĩ đến những gì muội muội vừa nói.

Đại lang, hắn thật sự nghĩ như vậy sao?

Hắn không cảm thấy nàng ấy rất xui xẻo, cưới nàng ấy là xui xẻo sao?

Muội muội đang kiểm tra bài học của bọn trẻ ở bên ngoài, bọn nhỏ đều rất nghe lời, vui vẻ trả lời các câu hỏi của nàng.

Ngày thường đây là những âm thanh ồn ào rất vụn vặt, là sự bận rộn tẻ nhạt của cuộc sống nàng ấy phải trải qua, nhưng bây giờ đã khác. Tiền Bích Hà không thể nhận ra sự khác biệt, nhưng ít âm ĩ hơn. Nàng ấy cầm bó củi trên đôi bàn tay gây guộc, thân thờ. Có gì đó như dâng lên từ tận đáy lòng, rồi lại rơi xuống. Dâng lên, rơi xuống. Hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là dâng lên.

Chồng chất ngày càng nhiều, hết lớp này đến lớp khác, lộn xộn đến mức người ta không thể nhận ra. Giống như là vị chua khi ăn mận, lại giống vị ngọt quả gai Trần Đại Lang lén đưa cho nàng ấy, vị mặn của vô số đêm nước mắt chảy dài trên khóe miệng, vị đắng khi đưa vào miệng từng nắm tàn hương...

Không biết sóng gió từ đâu tới, sắp nhấn chìm nàng ấy, nước mắt từng giọt rơi xuống, đập vào bụi đất dưới chân. Những năm này, nàng ấy ngày nào cũng liều mạng, nhưng vẫn không có chút thay đổi tốt đẹp nào, ông trời không thương xót nàng ấy.

"Đại ca quan tâm đến tẩu nhiều như vậy, huynh ấy cùng tẩu sống đến hết cuộc đời." Những lời muội muội nói lại vang lên bên tai nàng ấy.

Trái tim của Tiền Bích Hà sắp tan vỡ.

Nàng ấy nghĩ đến mỗi đêm được Trần Đại Lang sưởi ấm bàn chân, nhớ đến những ngày tháng nào, lúc nào muốn trút giận nàng ấy cũng nhéo cánh tay hắn ta còn hắn ta chỉ im lặng, nhớ đến hai năm họ càng ngày càng ít nói chuyện, khi cãi nhau, nàng ấy nói hắn ta bỏ nàng đi, lần nào hắn ta cũng im lặng...

"Phụ thân, nương, mọi người đã về rồi ao?" Tôn Ngũ Nương the thé thanh âm truyền đến,"Tên khốn kiếp kia thế nào? Có đánh hắn ta không?" Trân Nhị Lang trả lời: "Ta đánh hắn ta hai quyền."

"Chỉ có hai quyền thôi sao?" Tôn Ngũ Nương cao giọng,'Thằng khốn này, dám bắt nat Bảo Nha, chàng lại chỉ đánh hắn hai quyền?!"

Lão bà này, Trần Nhị Lang đối xử với nàng ta tốt như vậy, vậy mà ngày nào cũng bị nàng ta mắng mỏ. Tiền Bích Hà đôi khi cảm thấy nàng ta thật phiền, sống trong phúc mà không biết hưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.