“Có… Có chuyện gì sao?!” Nhưng ngay khi Trần Thải vừa vén chăn lên, đang định mặc quần lót thì Lý Tôn đang bước ra cửa đột nhiên vòng trở lại. Trần Thải vô cùng hoảng sợ, trợn tròn mắt lúng túng nhìn Lý Tôn, lắp bắp hỏi thử, ngay cả chăn cũng quên đắp, dương v*t bé bé màu hồng phấn hơi rũ xuống giữa hai chân hoàn toàn bại lộ trước mắt Lý Tôn.
“Phía sau còn đau không?!” Lý Tôn vừa nói vừa bước đến trước giường, nhìn chằm chằm thứ giữa hai chân Trần Thải.
“Không… Không đau.” Trần Thải cố lắc đầu, bởi vì chỉ lo khẩn trương nên không chú ý ánh mắt Lý Tôn.
“Để tôi nhìn thử.” Lý Tôn cố gắng dời mắt lên mặt Trần Thải, nếu không sẽ mất khống chế nhào qua.
“Không cần…” Cậu định lắc đầu, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên trì của Lý Tôn thì lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn quay lưng lại rồi nâng mông lên.
“Vẫn hơi sưng, tối qua… Xin lỗi.” Lý Tôn thấy miệng động vẫn chưa tiêu sưng, hơi do dự, lại mở miệng nói xin lỗi một lần nữa. Tối hôm qua sau khi Trần Thải ngủ, lời ‘xin lỗi’ của hắn tự nhiên thốt ra, nhưng bây giờ trước mặt Trần Thải, hắn lại không mở miệng được.
“Không… Không sao. Không đau… Thật sự không đau.” Trần Thải liên tục lắc đầu phủ nhận, nhưng hắn không nói cậu cũng không dám xoay người lại, vẫn luôn chổng mông để Lý Tôn xem phía sau mình.
“Tôi ra ngoài chờ em.” Thế nhưng không chờ Trần Thải nói xong, Lý Tôn lại đột nhiên nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Trần Thải cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.
“Phù…” Sau khi Lý Tôn ra ngoài, dựa lưng vào tường thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thứ hơi nổi nên giữa háng, chờ cỗ dục vọng kia lui xuống mới đi về phía nhà bếp.
“Thơm quá!” Rửa mặt xong, Trần Thải mới vừa đến phòng khách đã bị một mùi hương hấp dẫn, không nhịn được hít sâu một hơi.
“Qua dùng bữa.” Lý Tôn bưng thức ăn từ nhà bếp ra ngoài, gọi Trần Thải còn đang đứng trong phòng khách.
“Cám ơn.” Trần Thải đến bên bàn ăn, khóe miệng cong cong mỉm cười xán lạn với Lý Tôn.
Lý Tôn ngây người nhìn Trần Thải, ký ức nhiều năm trước kích thích con tim rung động chính là nụ cười kia, bất đồng duy nhất là khi đó Trần Thải mỉm cười với người khác, nhưng bây giờ cậu đang mỉm cười với mình.
“Anh sao vậy? Trên mặt em dính gì sao?” Lý Tôn luôn nhìn chằm chằm khiến Trần Thải khó hiểu, giơ tay sờ mặt mình.
“Không có.” Lý Tôn lắc đầu thu mắt, kéo ghế ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng.
“Oa! Thật phong phú! Những thứ này… Đều là anh làm?!” Trần Thải cũng ngồi xuống theo, cúi đầu nhìn thấy một bàn ăn sáng siêu phong phú, sandwich, bánh trứng, cháo gạo nếp… Các món đủ kiểu Trung Tây bầy đày bàn ăn, cậu lập tức cảm thán một câu, sau đó đưa mắt ngờ vực nhìn về phía Lý Tôn. Theo quan niệm của cậu, điều kiện gia đình của Lý Tôn cực tốt, hẳn là một thiếu gia được hầu hạ từ bé đến lớn, hơn nữa công việc bây giờ cũng bận, cho nên hoàn toàn không giống người sẽ tự tay nấu ăn.
“Ừ, trước kia du học nước ngoài có học được một chút.” Lý Tôn chớp mắt, đồng thời thuận miệng giải thích.
“Xin… Xin lỗi, em không biết nấu ăn.” Trần Thải ngượng ngùng đỏ mặt.
“Không sao, tôi nấu em ăn.” Lý Tôn trả lời dĩ nhiên.
“Tôn…” Trong lòng Trần Thải ấm áp, gọi tên Lý Tôn cũng rất dịu dàng. Mặc dù lúc hắn nói rất bình thản, mặt than không chút cảm xúc, nhưng cậu lại bị cảm động, đột nhiên nhớ lại tối hôm qua lúc ân ái, Lý Tôn rất dịu dàng với mình. Trong cuộc hôn nhân đột ngột này, đối mặt với một người đàn ông xa lạ, tâm lý của cậu vốn rất bất an, nhưng bây giờ cảm nhận được Lý Tôn đối tốt với mình, Trần Thải cũng dần dần an tâm.
“Có chuyện gì vậy?” Lý Tôn đang cúi đầu ăn cháo, không rõ vì sao Trần Thải lại gọi mình, ngẩng đầu hỏi đầy khó hiểu.
“Không… Không có gì.” Trần Thải hơi lúng túng lắc đầu, nhanh chóng cúi đầu vờ ăn để che giấu tâm tình rung động. Sự cảm động đổi lấy một câu hỏi nhạt nhẽo, trong lòng cậu không khỏi có chút oán giận. Lý Tôn đẹp trai như vậy, nhưng tại sao lại là một tên mặt than, nói chuyện cũng rất ngắn gọn, giọng nói còn vô cùng bình thản, hoàn toàn không nhìn ra tí cảm xúc nào, nhưng… Đồ ăn hắn nấu thật sự quá ngon!
Lúc nãy chỉ lo nói chuyện, đến giờ Trần Thải mới cúi đầu ăn một miếng cháo, trong miệng ngập tràn mùi thơm thức ăn, có lẽ vì Lý Tôn bỏ đường, trong cháo còn mang theo vị ngọt, gạo nếp cũng mềm mềm vào miệng là tan. Trần Thải lại ăn thêm vài muỗng, chép miệng cảm nhận hương vị khi nãy, vui vẻ đến mức vành mắt cong cong thành vầng trăng non. Cậu lại cầm bánh trứng cắn một cái, vừa mỏng vừa thơm, cậu ngấu nghiến hai ba cái đã giải quyết xong cái bánh.
Trần Thải không ngừng ăn, ngay cả đầu cũng không ngẩng một cái. Bình thường Trần Thải cũng không ăn quá nhiều, chỉ là tối qua bắn ba lần đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, cậu đã sớm đói bụng đến mức ngực dán sau lưng, hơn nữa Lý Tôn cũng nấu ăn rất ngon, cậu mặc kệ lễ nghi hay tướng ăn gì đó, cũng không buồn quan tâm đối diện còn có Lý Tôn, cúi đầu ăn ngấu nghiến.