Từ sau khi Lý Tôn đưa Trần Thải về thăm nhà, quan hệ hai người càng thêm thân mật, Lý Tôn đặt Trần Thải ở đầu quả tim mà yêu thương cưng chiều, Trần Thải cũng cam tâm tình nguyện giặt quần áo nấu cơm cho Lý Tôn, vui vẻ làm ‘cô vợ nhỏ’ của hắn. Nhưng dù sao Trần Thải cũng là học sinh 18 tuổi, rất nhanh đến ngày tựu trường.
Trước kia Trần Thải vì nhà gần mà không ở ký túc xá của trường, bây giờ cũng tiện mỗi ngày về nhà, mắc công đột nhiên không ở ký túc xá sẽ khiến bạn học hoài nghi. Ngày khai giảng, Lý Tôn đưa Trần Thải đến trường, cậu bảo Lý Tôn đưa đến trường nhớ dừng xe ở xa xa. Lý Tôn hơi nghi ngờ, Trần Thải vội vàng giải thích vì thân phận hắn quá hiển hách, bị bạn học nhìn thấy hai người ở bên nhau khó tránh khỏi bị nói này nói nọ. Cậu cũng không ngại bị lộ chuyện mình kết hôn, chỉ là bị người ta bàn tán sau lưng không thoải mái lắm mà thôi. Lý Tôn nghe xong cũng không trách cứ Trần Thải, trái lại vì mình mang đến phiền phức cho Trần Thải mà hơi áy náy.
Sau đó, ngày nào Lý Tôn cũng đưa Trần Thải đến trường, nhưng đều đỗ xe ở gần trường học. Hơn nữa chương trình đại học khá nhẹ nhàng, Trần Thải tan học sớm cũng không cần Lý Tôn đến đón, cậu tự đón xe bus về nhà trước nấu cơm. Ở trong mắt những người bạn học, Trần Thải vẫn bình thường như trước, cậu cũng vui vẻ tự tại với cuộc sống hôn nhân hạnh phúc và khiêm tốn.
“Trần Thải! Trần Thải! Chờ một chút!” Chiều hôm đó tan học, Trần Thải đang vội về nhà nấu cơm cho Lý Tôn, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi ầm ĩ.
“Chị?!” Trần Thải xoay người, thấy một nữ sinh tóc dài phấp phới chạy về phía mình.
“Trần Thải… Phù ~” Nữ sinh chạy đến trước mặt Trần Thải, vỗ vỗ ngực.
Nữ sinh rất đẹp, mắt hoa đào to tròn, mặt trái xoan tinh tảo, tóc đen dài bay bay, có lẽ vì chạy quá nhanh nên hai gò má ửng hồng, càng thêm xinh đẹp động lòng. Nữ sinh tên là Điền Điềm, chính là người chị khóa trên mà Trần Thải thầm mến.
“Chị tìm em có chuyện gì sao?” Trần Thải khách sáo hỏi, trước đây nếu Trần Thải thấy Điền Điềm, nhất định tim sẽ đập rộn lên, mặt nóng bừng, thậm chí ngay cả lời nói cũng lắp bắp. Nhưng lúc này Trần Thải lại cảm thấy tâm tĩnh như nước, không có chút phập phồng nào. Bây giờ trong lòng cậu chỉ có Lý Tôn, thầm mến trước kia đã vô tình kết thúc.
“Trần Thải, cuối tuần trường tổ chức lễ nghệ thuật sẽ công diễn múa ballet, chị múa dẫn đầu, mong lúc đó em có thể tới xem.” Điền Điềm cười híp mắt mời Trần Thải, dĩ nhiên không phải vì thích Trần Thải mới mời cậu đi xem mình biểu diễn. Điền Điềm xinh đẹp, hơn nữa lại học ballet, eo nhỏ dáng xinh, nam sinh theo đuổi cô đếm không hết, sao có thể để mắt đến Trần Thải không có tiếng tăm gì, Điền Điềm chỉ muốn Trần Thải đi khiêng đồ, giúp chút việc vặt mà thôi. Thật ra Điền Điềm luôn biết Trần Thải thích mình, cô luôn lợi dụng điểm này để nhờ Trần Thải giúp đỡ.
“Cám ơn chị, nếu em rảnh sẽ đi xem.” Trần Thải trả lời theo khuôn mẫu, khá lạnh nhạt. Thật ra Trần Thải cũng không muốn đi, chỉ là không muốn từ chối trước mặt Điền Điềm mà thôi. Cậu nghĩ xem ballet còn không bằng về nhà với Lý Tôn, ngọt ngọt ngào ngào với ông xã mình mới gọi là hạnh phúc.
“Đến lúc đó em ra hậu trường tìm chị là được.” Điền Điềm còn dặn dò riêng, muốn Trần Thải đến hậu trường hỗ trợ.
“Em biết rồi. Chị, em có việc phải về nhà, đi trước đây.” Trần Thải phải về nhà nấu cơm cho Lý Tôn nên vội vàng tạm biệt rồi rời đi ngay tức khắc.
“Tiểu Thải.” Bởi vì lần trước tập kích bất ngờ khiến cậu hoảng sợ, hiện tại Lý Tôn vừa vào nhà sẽ gọi một tiếng.
“Ông xã, em ở nhà bếp.” Trần Thải đang nấu bữa tối cao giọng đáp.
Lý Tôn thay giày xong lập tức vào nhà bếp đến phía sau Trần Thải, hai tay vòng quanh eo cậu.
“Ông xã…” Trần Thải cảm nhận được ấm áp trong lòng Lý Tôn, giọng mềm nhũn khẽ gọi.
Lý Tôn siết chặt tay ôm eo Trần Thải, quay đầu hôn lên tai cậu.
“Ông xã đừng… Để em nấu ăn đã…” Trần Thải sợ sẽ rối beng như lần trước, vội quay đầu tránh nụ hôn của Lý Tôn.
“Ừ.” Lý Tôn không xấn xổ tới, buông Trần Thải ra, tới bên cạnh cùng nhau nấu ăn.
Hai người sóng vai dựa vào nhau, bầu không khí bên trong ngọt ngào ấm áp.
“Tiểu Thải, có phải cuối tuần này trường em sẽ tổ chức lễ nghệ thuật?” Lý Tôn luôn yên lặng đột nhiên mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, sao ông xã biết? A! Có phải trường em mời anh tham gia?” Ban đầu Trần Thải rất kinh ngạc, nhưng sau đó nghĩ đến lễ nghệ thuật năm nào trường cũng mời một vài nhân vật tiếng tăm trong xã hội, dựa vào thân phận địa vị của Lý Tôn, được mời cũng chẳng có gì lạ.
“Ừ, nếu em không thích thì tôi không đi.” Trước đây Lý Tôn cũng không tham gia mấy hoạt động như thế này, chỉ vì lần này là trường của Trần Thải, hắn muốn nhìn xem trường của cậu như thế nào, thế nhưng lại lo lắng mình xuất hiện sẽ mang đến phiền phức cho cậu.