Cuộc Sống Muôn Màu Của Anh Chàng Mặt Than

Chương 8: Chiếm hữu



Edit: Qiezi

“A a… dương v*t lớn dùng lực một chút… Hức hức… Không chịu nổi… Thoải mái muốn chết… Tôn… Tôn…” Trần Thải bị Lý Tôn chơi đến vừa khóc vừa la rát họng, hai chân dài bị banh rộng hết mức, thẳng lưng nâng mông chủ động dùng hậu môn phun ra nuốt vào dương v*t thô dài.

Dựa theo bình thường mà nói, dáng vẻ phóng đãng của Trần Thải không giống người lần đầu tiên làm tình, thân thể mẫn cảm giống như bị người khác dạy dỗ rất nhiều lần. Thế nhưng từ lần đầu tiên hai người gặp mặt đến khi kết hôn, tuy rằng trong mấy năm này Lý Tôn chưa bao giờ chính thức xuất hiện trước mặt Trần Thải nhưng đối với nhất cử nhất động của cậu rõ như lòng bàn tay. Trần Thải có từng yêu đương, quen bạn trai bạn gái hay không, Lý Tôn biết rất rõ, đương nhiên chuyện thầm mến thì Lý Tôn không thể biết được. Nhưng cũng may mấy năm nay Trần Thải chưa từng yêu đương, bằng không nhất định sẽ bị Lý Tôn phá hủy, giống như Lý Tôn dùng thủ đoạn ép Trần Thải lấy mình.

Lý Tôn xác định đây là ‘lần đầu tiên’ của Trần Thải, hơn nữa cũng tin tưởng đời này cậu chỉ thuộc về mình. Hơn nữa hai người một người trầm lắng một người nhiệt tình tạo thành bổ sung hoàn mỹ, cho nên Trần Thải càng dâm đãng Lý Tôn càng thích. Lý Tôn thích nghe Trần Thải phát ra những tiếng phóng túng, Lý Tôn thích nhìn Trần Thải bị chơi bật khóc, hơn nữa Lý Tôn cũng bị Trần Thải kích thích càng lúc càng hưng phấn. Một người dùng hết sức lực đâm mạnh vào, một người hút chặt không buông ra, dáng vẻ điên cuồng này nào phải đêm tân hôn lần đầu làm tình, nó giống như phát tiết khát vọng tận xương tủy đối với người yêu đã nhiều năm xa cách.

“Tôn… Tôn, chờ… chờ!” Hai người đang tận hứng, không biết tại sao Trần Thải lại đột nhiên hét lên bảo Lý Tôn dừng lại.

Đừng nói Trần Thải la thất thanh, Lý Tôn nghĩ cho dù bây giờ có người chỉa súng vào đầu hắn cũng không dừng được, cho nên Lý Tôn làm như không nghe thấy tiếng la của cậu, dương v*t tiếp tục chơi đùa hậu môn.

“Hức hức… Em không nhịn được… Muốn bắn… A” Thì ra Trần Thải muốn bắn nên mới bảo Lý Tôn dừng lại. Lúc nãy cậu được hắn khẩu giao đã bắn một lần, bây giờ lại tiếp tục bắn, hơn nữa trong lúc cậu bắn thì vẫn bị Lý Tôn va đập điên cuồng khiến cậu vừa khóc vừa hướng dương v*t ra phía ngoài phun tinh dịch, màu trắng lấm tấm văng tung tóe cả người, Trần Thải thoải mái đến mức cả người không ngừng co quắp.

Lý Tôn thấy Trần Thải đã khóc không thở ra hơi, tốc độ đâm rút mới dần dần chậm lại. Hắn thích cậu năm năm, nghĩ về cậu năm năm, khát vọng cậu năm năm, thật sự hận không thể để tối nay bù lại năm năm đơn phương kia. Lý Tôn biết Trần Thải bắn hai lần nhất định rất mệt, nhìn thân thể mảnh mai dưới thân, Lý Tôn cũng rất đau lòng, nhưng không thể rút dương v*t khỏi nơi ấm áp kia. Huống chi cậu bé của hắn vẫn cứng rắn như sắt, không muốn bắn chút nào. Đối với Trần Thải, Lý Tôn làm gì cũng cảm thấy không đủ.

Song thân thể Trần Thải cũng thật sự mẫn cảm, sau khi bắn xong phía trước nhũn xuống, nhưng hậu môn phía sau vẫn bị Lý Tôn đùa nghịch, cảm giác sảng khoái khiến phía trước dần ngẩng đầu, thân thể lại một lần nữa lâm vào dục vọng.

Lý Tôn rất khát khao Trần Thải, nhưng cũng luyến tiếc để cậu chịu khổ. Hắn cầm gối đầu lót dưới eo Trần Thải, giúp cậu nâng mông, bản thân cũng chơi thoải mái. Vì chăm sóc Trần Thải, lúc này đây Lý Tôn chuyển động trong hậu môn cũng không còn mưa rền gió dữ như trước, nhưng đỉnh rất sâu, dương v*t chầm chậm tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, cho đến khi đôi bên không còn kẽ hở. Tuy rằng không sung sướng mãnh liệt nhưng loại cảm giác chiếm hữu Trần Thải sâu sắc cũng làm Lý Tôn thỏa mãn không gì sánh được.

“Tôn… Tôn…” Trần Thải đã khàn giọng nhưng vẫn không nhịn được gọi tên Lý Tôn. Bất luận là thân thể kết hợp hay là Lý Tôn đối tốt với mình, trong lòng cậu đã thật sự xem hắn là chồng mình.

Trần Thải lại một lần nữa bị Lý Tôn phịch đến bắn tinh. Mặc dù Lý Tôn vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng biết Trần Thải không chống đỡ nổi nữa, cả đêm bắn ba lần đã là cực hạn, thêm một lần nữa sợ rằng thân thể cậu sẽ xảy ra vấn đề. Lý Tôn cố gắng đâm mạnh vài cái vào lỗ nhỏ của cậu rồi cùng bắn ra.

“Tôn… Không… Không được bắn vào… Nóng quá…” Tinh dịch nóng hổi tiến vào thân thể, Trần Thải như bị đốt cháy khóc lóc cầu xin, nhưng Lý Tôn lại cứng rắn, bắn vào trong không chừa một giọt. Hắn muốn hoàn toàn chiếm giữ Trần Thải, muốn cậu tiếp thu tất cả của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.