Đến khi Uông Thiên Lăng đến ra mắt ba mẹ của
Tống Tiểu Sơn, cô khiếp sợ phát hiện ra dù biết rõ là gia cảnh của
Tống Tiểu Sơn rất tốt nhưng không ngờ lại lớn đến như vậy.
Theo Tống Tiểu Sơn ra khỏi tứ hợp viện, Tống
Tiểu Sơn có hơi căng thẳng nhìn Uông Thiên Lăng, Uông Thiên Lăng nghĩ
ngợi rồi nói: “Tiểu Sơn, cho tới bây giờ em
cũng không nghĩ tới…anh…”
Tống Tiểu Sơn nắm chặt vai cô:
“Nhà của anh thế nào không ảnh hưởng gì đến bản thân anh
cả, em cũng nhìn thấy rồi đấy, bác cả cùng ba mẹ và cả chị gái,
anh rể của anh đều rất dễ nói chuyện.”
Uông Thiên Lăng nói: “Việc
này không liên quan gì đến hai bác cả, em cảm thấy giữa chúng ta hình
như là có một chút ngăn cách.”
Tống Tiểu Sơn nói: “Không
đâu, em tin anh đi, thật sự không có đâu.”
Uông Thiên Lăng nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh,
trong lòng mềm nhũn: “Em lo lắng quá rồi.”
Lần này dường như Tống Tiểu Sơn không để cho cô
có cơ hội lo lắng nữa, sự theo đuổi của anh đột nhiên trở nên rất
nhiệt liệt, anh ngoại trừ ngày nào cũng đón Uông Thiên Lăng tan ca,
còn thường xuyên mang theo quà cáp đến biếu ba mẹ Uông Thiên Lăng.
Uông Thiên Lăng nhìn thấy ba mẹ trước nay không
bao giờ nói đùa lại đang trò chuyện vui vẻ với Tống Tiểu Sơn, trong
lòng cũng quyết định thử một lần, vì chính mình mà tranh thủ cơ
hội giành lấy hạnh phúc một lần.
Khi kết hôn, thậm chí hai người còn không đi
hưởng tuần trăng mật, chỉ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi đi làm. Tống
Tiểu Sơn cảm thấy cuộc sống sau khi kết hôn giống như một chiếc
giường đơn giờ ghép thành một chiếc giường đôi, vốn không có cách
nào thân mật, có thể vì cả anh và cô đều là người lí trí và cẩn
thận, cách cư xử cũng vô cùng cẩn thận có giới hạn, cũng không có
bước tiến đáng kể nào.
Anh không có gì là không hài lòng, chỉ thỉnh
thoảng cảm thấy tiếc nuối.
Tình thế cứ duy trì như vậy cho đến khi Diệp
Hiểu An xuất hiện.
Lúc nhận được điện thoại của Diệp Hiểu An,
Tống Tiểu Sơn không nhận ra là ai cho đến
khi người trong điện thoại nói: “Tiểu Sơn, em
là Diệp Hiểu An.”
Diệp Hiểu An về nước công tác nên mời Tống
Tiểu Sơn ăn cơm, cô đã chia tay với Trương Mặc Kiều, nghe được tin Tống
Tiểu Sơn kết hôn nên có chút hối tiếc: “Anh đã kết
hôn rồi sao…”
Tống Tiểu Sơn mỉm cười: “Đúng
vậy”
“Cô dâu…em có biết không?”
Tống Tiểu Sơn do dự một chút: “Thiên
Lăng”
Diệp Hiểu An chau mày: “Ai?”
“Uông Thiên Lăng”
Sắc mặt Diệp Hiểu An thoáng cái trở nên rất
kém: “Uông Thiên Lăng? Tống Tiểu Sơn, em vốn
còn rất đau lòng, cảm thấy có lỗi với anh, thì ra anh mới thật sự
có lỗi với em!”
Tống Tiểu Sơn cười cười chậm chọc: “Hiểu
An, em là người hay gây sự như vậy sao, đừng cố tình gây sự nữa.”
Diệp Hiểu An nổi giận đùng đùng cầm túi xách
lên: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy!”
Tống Tiểu Sơn gật gật đầu: “Ừ,
tùy em.”
Tống Tiểu Sơn biết rõ Diệp Hiểu An không ngừng
quấy rối Uông Thiên Lăng, còn tung tin đồn bốn phía nói Uông Thiên Lăng
là kẻ thứ ba, cướp bạn trai của cô ta.
Anh thờ ơ lạnh nhạt, anh đang đợi, đợi cho Uông
Thiên Lăng phản ứng.
Lần đầu tiên anh sử dụng quan hệ của gia đình,
không đến hai ngày, Diệp Hiểu An giống như kẻ điên loạn gọi điện
thoại cho anh: “Tống Tiểu Sơn, TMD (con mẹ
nó) anh có phải là đàn ông không? Tại sao anh có thể đối xử với tôi
như vậy?”
Diệp Hiểu An im lặng vài giây, đột nhiên nức
nở: “Tiểu Sơn, em yêu anh, em thật sự yêu
anh.”
Tống Tiểu Sơn nói: “Tôi
không yêu em, cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ yêu em, cho nên lúc
trước em dan díu với Trương Mặc Kiều, tôi không trách em. Tôi và Thiên
Lăng sau khi về nước mới chính thức quen nhau, vậy nên tôi nói cho em
biết, Thiên Lăng tuyệt đối không phải là kẻ thứ ba.”
“Tiểu Sơn” Diệp
Hiểu An hỏi, “Có phải anh yêu Uông Thiên
Lăng không?”
Buổi tối ăn cá viên xong, Tống Tiểu Sơn vẫn
không muốn rời đi: “Em có ống nước hay cái gì muốn
sửa không, anh làm giúp em.”
Uông Thiên Lăng nhìn anh:
“Không có”
Anh nhìn đôi mắt trong vắt và gợn sóng của cô,
đột nhiên cảm thấy như bị nhìn thấu nên bối rối, vội vã tạm biệt.
Uông Thiên Lăng bắt đầu trốn tránh Tống Tiểu
Sơn, vào cuối tuần thường xuyên gọi điện cho hai bên ba mẹ nói phải
tăng ca.
Bạch Trả lải nhải với Tống Tiểu Sơn: “Đã
ba tuần nay Thiên Lăng chưa đến thăm nhà cùng con, công việc của nó bận
rộn như vậy, coi chừng mệt mỏi quá mà ngã bệnh đấy.”
Tống Tiểu Sơn lơ đãng nói: “Vâng,
con sẽ nói với cô ấy.”
Anh gọi điện thoại cho Uông Thiên Lăng, mười lần
thì chín lần không tìm thấy người, có một lần cho dù tìm được thì
cũng nói chưa đến ba câu Uông Thiên Lăng đã tìm lí do cúp máy.
Anh bắt đầu hoài nghi, nếu như anh thua cuộc thì
làm sao bây giờ.
Thứ hai đi làm, anh đã trở về một công ty trực
thuộc Tống thị làm tổng giám đốc, lúc đi ngang qua bộ phận PR, chợt
nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Anh đi vào, Uông Thiên Lăng đang đưa lưng về phía
anh bàn luận với người khác. Người kia
nhìn thấy Tống Tiểu Sơn thì vội vàng chào đón: “Tổng
giám đốc Tống, có phải dự toán lần trước có vấn đề không?”
Tống Tiểu Sơn nói: “À,
không phải, tôi chỉ tiện thể ghé qua đây thôi.”
Người kia vội vàng giới thiệu: “Vị
này chính là trưởng phòng hành chính của công ty MK, Cô Uông.”
Anh khẽ gật đầu, tùy ý nói vài câu rồi rời đi.
Lúc Uông Thiên Lăng đi ra từ bộ phận PR thì Tống
Tiểu Sơn đang đứng ngoài, vừa nhìn thấy cô thì đi tới:
“Cô Uông, có thời gian rảnh không, tôi mời cô đi uống cà phê?”
Mắt của cô trừng to, Tống Tiểu Sơn cầm lấy tay
cô:“Thiên Lăng, anh đã yêu em từ rất lâu,
nhưng mà em lại không yêu anh, anh không muốn cho em biết điều đó. Em
tặng cho anh quyển sách, bức tranh, còn có một ống đựng bút xấu xí,
tất cả anh đều giữ thật kĩ, cũng là bởi vì…anh yêu em…cũng rất…nhớ
em.”
Anh dừng lại một chút: “Anh
kết hôn với em, anh cảm thấy đó là chuyện rất hạnh phúc, chỉ tiếc
nuối một điều duy nhất chính là em không yêu anh. Cho nên anh nghĩ xa em
một thời gian ngắn, có lẽ em sẽ phát hiện ra em cũng yêu anh. Nhưng
mà, anh làm như vậy nhất định là đã làm tổn thương em. Thiên Lăng,
rất xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho anh. Anh yêu em, Thiên Lăng, gả cho
anh được không?”
Uông Thiên Lăng đột nhiên khóc không thành tiếng,
dùng giọng nói khàn khàn nói: “Em không còn
dám tin tưởng anh một lần nữa.” Tống Tiểu Sơn dùng tay
gạt đi nước mắt của cô, “Anh đã phụ lòng tin của em,
xin em tha thứ cho anh, anh cam đoan sẽ không bao giờ phụ lòng em nữa.
Dù cho vĩnh viễn em cũng không yêu anh thì anh cũng sẽ dùng toàn bộ
sức mạnh của mình để bảo vệ em, yêu em.”
Uông Thiên Lăng thút tha thút thít nói: “Tiểu
Sơn, thật ra trước kia em không nói cho anh biết chuyện của Diệp Hiểu
San là vì sợ anh buồn, không phải vì em không yêu anh. Em yêu anh, yêu
nhiều hơn so với em nghĩ.”
Tống Tiểu Sơn ngẩn người, ôm chặt lấy cô: “Thiên
Lăng, anh thật ngu ngốc, em cũng thật ngốc.”
Sau khi Tống Tiểu Sơn và Uông Thiên Lăng ly hôn hai
tháng thì lại tái hôn, tất cả người nhà đều không biết bọn họ đã
từng ly hôn, bọn họ cũng xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Chỉ có Tống Uyển Yểu trước sau như một thấy rõ lòng
người hỏi: “Tiểu Sơn, tình cảm của em
và Thiên Lăng gần đây càng ngày càng tốt nha, chị đã nói mà, vợ
chồng là phải đồng lòng vượt qua khó khăn.”