Cuối tuần trôi qua, lại bắt đầu một tuần làm việc mới, ăn sáng xong tôi cởi váy ngủ thay bằng bộ Tây phục màu xám, trải chuốt lại tóc, lúc này Diệp Lê cũng đã thay xong bộ váy đen làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu ấy, tay trong tay đứng ở trước gương nhìn nhau, trang điểm cũng có phần giống nhau, quần áo nhìn cũng thật hợp, bây giờ có thể nói hiện tại chúng tôi là tình nhân của nhau, cả hai nhìn nhau cười, mang lên cho nhau đồ trang sức, chân mang dép lê đế cao, tay trong tay ra khỏi cửa.
Xuống lầu Diệp Lê nhẹ nhàng nhướng mi nói: “Phương Ngưng, tớ đã nói qua với cậu là cậu mặc bộ này rất có hương vị chưa?”
“Hửm? Hương vi gì cơ?”
“Hương vị OL (office lady)” *Là nữ nhân công sở*
Tôi bật cười, vỗ vỗ đầu của cậu áy, nói: “Được rồi, tớ thừa nhận lời cậu vừa nói rất vô nghĩa nha~”
“Không phải vô nghĩa, là nói thật”, Diệp Lê chề môi, nói: “Cậu vốn đã cao, còn hay mang dép đế cao, không đi làm người mẫu đúng là lãng phí”
“Di~ cậu nói đúng đó, trước đây tớ từng được người khác mời làm người mẫu”
“Lúc nào?”
“Lúc còn đi học, có lần triển lãm xe tớ và bạn học được lão sư giới thiệu rồi cùng nhau làm người mẫu quảng cáo xe ở đó vài ngày, tớ đối với cái nghề người mẫu này tôn kính nhưng không thể hợp được”
“Tại sao?”
“Chịu không nổi người khác nhìn ngó, hơn nữa cậu cũng biết đó, nghề sản xuất nào cũng có quy tắc ngầm, người mẫu, style list, bản hiệu hay hình ảnh, bất luận cái gì cũng có tính chất, đều sẽ bị đem ra so sánh cao thấp, may mắn là lúc ấy triển lãm xe không có đủ người mẫu, với nữa còn được lão sư giới thiệu nên mấy cái quy tắc ngầm này căn bản không có trải qua. Cơ mà tớ nhớ được là trong đó cũng có nhiều người mẫu có chút danh tiếng, đứng một ngày liền có thể cầm trong tay hơn vạn đồng, chỉ là đối với các cô ấy...ách, vẫn là không nên so sánh hay đánh giá gì, nghĩ tới nghĩ lui cả buổi cuối cùng là cúi đầu làm cho tốt công việc, tuy rằng vất vả nhưng sống sạch sẽ, cơ mà đương nhiên thì nghề người mẫu rất vất vả...nhưng mà....aiz~ cậu cũng biết đó.”
“Ừm, những người mẫu chưa nổi phải cố gắng không ít” Diệp Lê vuốt mặt tôi, trêu ghẹo nói: “Thật không nghĩ ra cậu cũng có thời gian khoe khoang thân thể”
“Cậu xuống địa ngục đi” tôi vuốt ve tay cậu ấy “Nếu làm người mẫu xe mà không kiếm được nhiều tiền thì tớ đã không làm, hơn nữa còn phải giữ mặt mũi cho lão sư, cơ mà nói cho đúng là bị cuộc sống bức bách cả thôi”
Diệp Lê cúi đầu nghĩ nghĩ, lại có chút nghiêm túc nói: “Được rồi, tớ tha thứ cho cậu bởi vì hoàn cảnh mà phải xuất đầu lộ diện, bất quá, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.Tối nay tớ muốn nhìn tận mắt”
“Aiz~...thật là” Diệp Lê đã nói như vậy làm sao tôi không khỏi nóng mặt, tức giận nói: “Cậu đừng có được nước lấn tới nha~ tối qua bị cậu giằng co cả đêm lưng vẫn còn đau này, bộ cơ thể cậu làm bằng kim cương hả?”
“Ai bảo cậu buổi tối mê người quá làm gì? Đêm vốn quyến rũ, mà cậu cũng...À phải rồi, cậu có nhớ Kính Nhất Đan từng ở dạ hội đọc bài diễn văn không? Tớ đến tận bây giờ vẫn nhớ những lời cậu ấy nói nha~” Diệp Lê học theo bộ dạng của Kính Nhất Đan, vẫy vẫy tay thâm tình nói: “Đêm khuya tĩnh mịch, chúng ta ngoại trừ tạo ra giống nồi, còn có thể làm gì khác?”
“Di~ tớ và cậu làm sao tạo ra giống nồi ==”
“Có thể nha~, tạo ra tình yêu không được hả?”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, còn Diệp lê thì cười híp mắt.
Trong văn phòng, tôi ngồi ở ghế xoay, xoa cái eo có chút đau nhức, nghĩ sẽ không bao giờ để Diệp Lê làm ẩu nữa, một bên mở máy tính kiểm tra email, nhận bưu kiện bắt đầu làm việc.
Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, thời gian nghĩ trưa vẽ ra biểu đồ, tôi từng nói sẽ thiết kế lại cho nhà Diệp Lê, bây giờ cũng không có việc gì làm nên vẽ trước sơ đồ phác thảo, khi nào rảnh thì làm lại trên máy tinh sau để sẽ bắt đầu trang hoàng.
Gần hết giờ làm thì Từ Lỗi gõ cửa đi vào, tôi buông bản vẽ trong tay hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“À...tối nay muốn mời cô đi ăn”sợ tôi cự tuyện Từ Lỗi liền vò đầu bổ sung: “Có một số việc muốn thỉnh giáo, chuyện công”
Dưới tình huống bình thướng nếu có thể không cùng đồng nghiệp ăn cơm sẽ không không cùng ăn, lấy đồng nghiệp làm bạn coi như cũng không nhiều. Mối quan hệ đồng nghiệp thì nên ở lưng chừng, giao hữu không có trở ngại gì là đủ lắm rồi.
Lần này Từ Lỗi mời đi ăn, vốn là muốn cự tuyện nhưng nhìn vẻ mặt thành khẩn ăn nói vòng vo kia...Từ Lỗi đối với tôi có ý, dù chưa từng thổ lộ nhưng có thể cảm nhận được, huống hồ ở trong công ty, thái độ của Từ Lỗi đối với tôi sớm đã không còn là bí mật gì. Cùng ăn cơm tốt, đúng lúc nên nói những điều cần nói.
Vậy nên tôi gật đầu, Từ Lỗi giống như không đoán ra được là tôi sẽ đồng ý nên có chút ngẩn người rồi cao hứng rời đi.
Tôi gọi điện cho Diệp Lê hỏi cậu ấy đang làm cái gì, Diệp Lê nói: “Đang nhìn ảnh chụp của bạn mới từ Ấn Độ về, hình rất đẹp, tớ gửi qua cho cậu cùng xem”
“Được” ảnh chụp rất nhanh đã truyền đến, nhìn thấy trang phục nữ Ấn độ rất đẹp tôi cười nói: “Ấn Độ có ông Lôi Nhân gì gì đấy, vạn năm qua chưa có thay đổi, hủy người không biết mệt mỏi nha~”
“Ha ha”, Diệp Lê cười to nói: “Đâu có như cậu thích tổn hại người khác”
“Được rồi, không nói văn hóa cổ xưa nữa, nói chính sự đi” Tôi nói với Diệp Lê: “Tớ cùng Từ Lỗi buổi tối sẽ cùng ăn cơm, còn cậu nếu đói sớm thì ra ngoài ăn, không thì đợi tớ về làm cho cậu, tuyệt đối không được ăn vặt nha~”
Diệp Lê hỏi: “Chỉ có hai người?”
“Ừm”
“Di~ một nam một nữ có phải hơi nguy hiểm không?”
Tôi cười trách “Nói nhăng nói cuội!”
“Được được, buổi tối nhớ về sớm một chút, tớ chờ cậu, cậu nếu không về tớ sẽ không ăn cơm. Tự mình lo liệu đi.”
Tôi lắc đầu cúp điện thoại, trong lòng nghĩ Diệp Lê càng lúc càng giống đứa nhỏ, tôi thì càng lúc càng giống mẹ, có cần phải đi mua bình sữa để dỗ đứa nhỏ này vui vẻ không a? Diệp Lê nhận được sẽ có biểu cảm gì? Nghĩ đi nghĩ lại không khỏi bật cười, tức khắcquyết định sau khi tan việc liền đi mua bình sữa và trống con, sau đó mới cùng Từ Lỗi ăn cơm.
Sau khi tan việc, Từ lỗi ở công ty chờ, tôi đilên trước, nói “Tôi phải đi mua một ít đồ, cậu trước tới quán chờ một chút, rồi nói cho tôi biết địa chỉ, nhất định sẽ tới tìm cậu”
“Nha~” Từ lỗi nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, tôi cùng cô đi mua, sau đó cùng đi tới quán”
“Cũng tốt, chỉ là ngại quá, làm chậm trễ thời gian của cậu rồi”
“Đừng khách sao, tôi mời cô ăn cơm, là chiếm dụng thời gian của cô rồi, nên phải là tôi ngại mới đúng.”
“Aiz~ Cả hai đều miễn khách sao đi, à đúng rồi, cậu có biết chỗ nào bán đồ cho trẻ nhỏ không?”
“A?” Từ lỗi chợt mở to mắt, hỏi: “Cô là muốn mua đồ cho em bé?”
“Ừm, con của bạn vừa tròn tháng, muốn mua lễ vặt tặng thôi” đừng trách tôi nói dối, đang lúc hệ trọng, Thượng Đế sẽ tha thứ cho tôi.
“Nha~ tôi có biết một chỗ, chỉ cách công ty chúng ta hai con đường, để tôi chở cô đi”
“Được, cơ mà không nghĩ cậu cũng biết mấy chỗ đó nha~”
Từ lỗi mặt hơi hồng một chút, nói: “Chỉ là lúc lái xe đến công ty không có gì làm liền nhìn ngó xung quanh, dần dần cũng nhớ được.”
“Đúng là người cẩn thận, chúng ta đi thôi”
“Được”
Mua được đồ Từ Lỗi dẫn tôi đến một quán ăn có hơi cổ kính dùng cơm, không nghĩ tới sẽ đụng mặt Diệp Hàng và Hải bình ở đây, Hải Bính rất có ý tứ nhìn tôi và Từ Lỗi, còn tôi đương nhiên sẽ coi như không thấy Hải Bình chỉ cùng Diệp Hàng trò chuyện vài câu, rồi cùng Từ Lỗi ngồi xuống bàn ăn, trên trần có treo một bánh xe xưa ngựa để trang trí.
Nơi này hoàn cảnh thực tao nhã, hương vị cũng rất tự nhiên, dễ làm người ta trầm tĩnh, Từ Lỗi đề nghị ăn canh cá, còn có đặc sắc của nơi này là cua nướng, tôi vốn không có kén chọn nên không có ý kiến gì mặc cho Từ Lỗi tự chọn.
Hải Bình ngồi ở phía trước tôi, tôi có cảm giác được mắt của cô ấy thi thoảng lại đảo qua, ý nghĩ muốn làm trò của tôi nổi lên, cảnh giác được Hải Bình đang nhìn tôi, thừa lúc Từ Lỗi cúi xuống nhìn món ăn tôi liên ngẩng đầu hướng Hải Bình làm một cái mặt quỷ, Hải Bình đương nhiên không nghĩ tôi sẽ làm như vậy, ly rượu trong tay cô ấy run lên, chất lỏng màu đỏ liền thuận theo rơi xuống bàn rồi men theo bàn rơi xuống chiếc váy trắng.
Hải Bình hoảng vội vàng đứng lên, cầm khăn ăndùng sức lau vết bẩn trên váy, Diệp Hàng cũng vội vã cúi người giúp cô ấy lau,, a, xem ra Diệp hàng thật sự thực yêu cô ấy. được một nam nhân tốt như vậy yêu, Hải Bình sao còn chưa thấy đủ? Cô ấy nên lập tức kết hôn đi, biết đâu tính tình sẽ bớt bốc đồng một chút, còn nghĩ mình là trẻ con sao? muốn cái gì liền được cái đó à? Làm người không thể quá tham lam a, nếu không hạnh phúc sẽ trong nháy mắt biến mất.
Vết bẩn giống như lau mãi không xong, Hải Bình liền nắm tay Diệp Hàng rời đi, còn hung hăng trừng mắt với tôi, tôi cười tiễn khách.
Tầm mắt không còn bị gây rối, tôi mới có thể vui vẻ dùng cơm, nhìn ra cửa sổ thấy ánh trăng chậm rãi soi rọi, chỉ là mây hơi nhiều vốn là rực sáng thì đã bị mây che đi một nửa, hôm nay là rầm, giống như thiếu nữ ở nông thôn, xấu hổ trêu chọc người thích.
Thật là một đêm thú vị nha, tôi vỗ bình sữa và trống vừa mua được.