Năm học lớp 4, Lôi Đình từ trong miệng bạn học nghe nói bạn học mới chuyển trường Tống Âu Dương có một chiếc mô hình máy bay rất đẹp, nghĩ đến phòng đồ chơi nhà mình, chất đống các loại máy bay nhỏ, robot cao hơn núi, nhịn không được mang theo trái tim sắt đá đi tìm cậu khoe khoang, lại không nghĩ tới ánh mắt người kia một cái cũng không cho cậu.
Điều kiện trong nhà Lôi Đình tốt, là điển hình của kiểu đứa trẻ từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, bằng không tính tình có thể cũng sẽ không lớn như vậy, được các bạn nhỏ vây quanh mỗi ngày, thiên chi kiêu tử (*) quen rồi, bỗng nhiên có một người không đem mình để vào mắt, đương nhiên không phục.
(*) Thiên chi kiêu tử bản gốc “天之骄子” (Con cưng): nghĩa là đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Hôm đó tan học nửa đường chặn Tống Âu Dương đánh nhau, kết quả —— đương nhiên là bị Tống Âu Dương bắt đầu từ mẫu giáo đã “thân kinh bách chiến” (*) đánh cho nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi.
(*) Thân kinh bách chiến bản gốc “身经百战”: nghĩa là trải qua nhiều trận đánh.
Cuối cùng, Lôi Đình còn nghe anh đầy trào phúng nói cho hắn một câu:
“Đồ chơi trong phòng cậu, mà gọi là mô hình sao.”
Ngày hôm sau, ba Lôi mẹ Lôi đến trường không chịu buông tha, nhất định phải đòi công bằng với thầy giáo, thầy giáo đương nhiên trước tiên là liên lạc với bà nội Liêu, cho nên ngày đó đối với toàn bộ giáo viên và học sinh của trường ấn tượng sâu sắc nhất, có lẽ chính là bà nội Liêu đuổi đánh Tống Âu Dương.
……
Tình cảm giữa con trai có đôi khi quả thật có chút khó hiểu, câu nói chí lý “không đánh không quen biết” kia, cũng hoàn toàn bày ra trên người hai người bọn họ.
Hiện tại nghĩ lại, lúc bọn họ chỉ là những đứa trẻ quả thật khá buồn cười, nhưng đây cũng là khởi đầu để bọn họ giao nhau ——
Sau đó Lôi Đình ôm hai chiếc máy bay nhỏ chạy tới chất vấn Tống Âu Dương “Đây không phải là mô hình là cái gì”, Tống Âu Dương không nói hai lời trước mặt anh ta, đem hai chiếc máy bay kia của anh ta tháo rời, nói với Lôi Đình trợn mắt há hốc mồm nói: Cậu tự mình lắp ráp lại, mới gọi là mô hình, mua về, gọi là trang trí.
……
Tống Âu Dương và Lôi Đình quan hệ thẳng thắn, khác với Kiều Nguy Nhiên sau này sau khi lên sơ trung vì ngoài ý muốn mới quen biết, hai người bọn họ là bắt đầu từ ai cũng không phục ai. Tống Âu Dương khinh thường thiếu gia xem tiền như giấy khi đó của anh ta, mà Lôi Đình cũng nhìn không quen bộ dáng ung dung bình tĩnh của anh ta, duy chỉ có một mình ta kiêu ngạo bất kham.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, từ khi có ký ức rõ ràng đến nay, anh em sớm chiều ở chung, cùng nhau trèo tường trốn học, cùng nhau bị mắng, cùng nhau đem tiền tiết kiệm được mua sách tham khảo, mua linh kiện, lắp ráp mô hình, cùng nhau trốn trong phòng tập thể dục, hết lần này đến lần khác tháo dỡ đồ đạc, cùng nhau chia sẻ niềm vui lần đầu tiên đoạt được giải thưởng, cùng nhau từ những ngày hồn nhiên đến sau này dựa vào một cỗ sức mạnh của nhau mà lạc đường biết trở về ——
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một ngày nào đó người sẽ hiểu được, loại tình cảm bắt đầu từ thời thiếu niên này, mới thật sự thuần túy, là loại thuần túy khắc vào trong xương cốt.
Nhưng ngay khi tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể tiếp tục như thế này, đột nhiên một ngày, bạn nói với tôi, tôi vì bạn mà đi trên con đường này, mà bạn lại quyết định dừng lại giữa chừng.
Hạ Thiên dường như cũng có thể lý giải sự nghẹn ngào chua xót không cam lòng của Lôi Đình lúc này, cho dù không thể hiểu rõ cụ thể, tóm lại ngẫm lại người bị nửa đường bỏ lại, tâm tình không tốt hơn bao.
“Thật xin lỗi.”
Hạ Thiên nhìn Lôi Đình trước mắt, này ba chữ liền không kiềm chế được từ trong miệng xông ra.
Sau đó, cô nghĩ, cô ấy xin lỗi ai? Thay Âu Dương sao? Nhưng cô có tư cách gì thay anh xin lỗi Lôi Đình đây?
Lôi Đình hình như cũng rất hoang mang, nghe được lời xin lỗi của cô, rõ ràng biết cô hiểu sai lời mình nói, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, giơ tay kéo tóc một chút, biểu tình nhất thời có hơi phiền não, “Hai người không cần xin lỗi, dù sao ——” Dù sao cái gì? Dù sao con đường nhân sinh đều là của mình, mình đi như thế nào, liên quan gì đến chuyện của người khác?
Vậy anh ta đang làm cái quái gì vậy? Lại níu lấy cái gì không buông đây? Lôi Đình có hơi buồn cười nghĩ.
Sau một lúc lâu, anh ta nhìn Hạ Thiên phun một hơi ra, miễn cưỡng cười nói, “Quên đi, Âu Dương cùng em, chung quy là một đường người, anh sớm nên biết.”
*
Hạ Thiên không nghe thấy câu nói cuối cùng của Lôi Đình, là bởi vì trùng hợp lúc này cửa phòng phía sau bị người khác đẩy ra, thanh âm ồn ào từ phía sau phát lên, lấn át âm thanh của anh ta.
Mấy người đi ra đầu tiên nhìn thấy Lôi Đình và Hạ Thiên đứng ở hành lang, bước chân dừng lại, một đống người theo sau không ra được, đẩy đẩy hỏi: Tại sao lại chặn cửa không đi?
Đứng ở phía trước giống như là người bị người ta dùng thần chú định thân, lần thi đấu này cũng không tham gia, Hạ Thiên cũng không quá quen thuộc, gọi không ra tên, đôi mắt đảo quanh giữa hai người, mới nhìn Lôi Đình mở miệng hỏi, “Anh Đình, mấy người chúng ta muốn đi hát, hỏi đội trưởng xem thế nào, anh có muốn đi không?”
Lời tuy rằng hỏi như vậy, nhưng mặc cho ai nghe, đều có thể nghe ra được anh ta cũng không phải rất muốn Lôi Đình thật sự đi theo, dù sao ——
Anh Đình gần đây không phải là anh Đình trước kia, trước kia tình tình anh Đình mặc dù nóng nảy, nhưng vẫn rất bình dị gần gũi, mà mấy ngày nay anh Đình… Áp suất không khí không phải là thấp bình thường, làm cho người ta rất không quen……
Hơn nữa nhìn lúc này nhìn Lôi Đình và chị dâu…… Bầu không khí vi diệu thật sự khiến người ta khó nắm bắt.
Lôi đình nghe vậy, nhìn anh ta lạnh lùng nói: “Đem những ý nghĩ lộn xộn trong đầu cậu ném ra ngoài, tôi sẽ không đi theo mấy người.”
Hạ Thiên: “……”
“……” Kiều Nguy Nhiên vỗ tay che miệng người nọ, xách cổ người ném ra phía sau, nhìn Hạ Thiên nói: “Điềm Điềm đi vào đi, vừa rồi Âu Dương còn đang tìm em.”
Hạ Thiên gật đầu, từ này một đống người tự động nhường ra tới một khe hở đi vào.
*
Từ Tĩnh Nghi vốn chỉ còn nói chuyện phiếm với hai cô gái trong đội, chắc là nghe được động tĩnh ở cửa, lúc Hạ Thiên đi vào trong phòng, cô ấy đang đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Thiên vào, hỏi cô, “Bên ngoài làm sao vậy?”
Hạ Thiên cười cười, nhìn cô ấy lắc đầu, “Không có việc gì, bọn họ nói đi ca, hỏi xem Lôi Đình có đi hay không.”
Từ Tĩnh Nghi “À” một tiếng, chỉ vào vị trí sofa lại nói với cô, “Vừa rồi Âu Dương tìm cậu đó.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Thiên gật đầu, đi đến sofa cạnh cửa sổ, nhìn thấy Tống Âu Dương hai mắt nhắm, một tay chống đầu ngồi dựa vào sofa.
Cô không nói chuyện, ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh, mặt gối lên cánh tay dán lên lưng sofa, nghiêng người nhìn anh, trong nháy mắt như vậy, trái tim bỗng nhiên thấy chua xót, luôn cảm thấy bộ dạng hiện tại của anh, giống mình năm ngoái.
Tự mình đưa ra một quyết định sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, vốn nghĩ rằng mong chờ những người thân cận nhất bên cạnh sẽ hiểu, sẽ ủng hộ, lại không nghĩ đến khi đối mặt, vẫn là kết quả ngược lại.
Nghe những lời muốn tuyệt giao với mình, mặc dù Tống Âu Dương bề ngoài vẫn luôn bình tĩnh, không thèm để ý chút nào, nhưng trong lòng anh thật sự không hoảng hốt, không khó chịu sao? Sao có thể.
Loại cảm giác này Hạ Thiên đã từng trải qua, cho nên cũng đồng cảm.
Cô có thể nói gì đây?
Bọn họ cũng quả thật là từ những tổn thương trên người hai người, là bạn bè, bọn họ cũng chỉ là lo lắng cùng muốn tốt cho bọn họ mà thôi.
Mỗi người đều muốn người khác đối xử tốt với mình một chút, nhưng thật sự đối tốt với mình, lại sợ hãi, lo lắng những thứ này tốt, sẽ biến thành xiềng xích của mình, cái gọi là tham lam trên đời người, có thể chính là bởi vậy mà sinh ra.
……
Tống Âu Dương đã sớm cảm nhận được Hạ Thiên ngồi bên cạnh mình, nhưng một lúc lâu cũng không nghe thấy nói chuyện, đôi mắt chậm rãi mở ra, liếc về phía cô.
Ánh mắt anh thật sự rất đẹp, điểm Hạ Thiên nhất chính là đầu mắt và đuôi mắt của anh, mí mắt hình quạt từ từ mờ dần về phía đuôi mắt lại cùng khóe mắt hơi nhướng lên cân đối hoàn hảo, là hình dạng mắt cực kỳ hoàn mỹ. – ít nhất là đối với cô là như vậy.
Lúc này con ngươi đen kịt bởi vì men say như bịt kín một tầng nước, làm cho đôi mắt vốn trong trẻo có vẻ sáng hơn, khi không tỉnh táo đối mặt với những người khác lại có thêm một chút sắc bén, lúc này anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, nói là ái muội, cũng không thể diễn tả được nhịp tim đập một hai của cô.
Ma xui quỷ khiến, cô nghiêng người về phía trước, đối với ánh mắt rõ ràng lóe lên sự nghi hoặc của Tống Âu Dương, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Đêm nay chúng ta đừng trở lại trường nữa.”
Tống Âu Dương chớp mắt một cái, dường như là bởi vì say rượu, cảm thấy mình không tỉnh táo, nghe hoảng hốt rồi lại hoảng hốt cảm thấy cô vừa rồi thật ra vẫn chưa nói gì, là mình bị ảo giác. Anh nhíu mày, buông tay phải chống đầu mình chống đầu mình ngồi thẳng người.
Khi nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên, liền càng là cảm thấy mình nghĩ không sai, ngày thi đấu ở trước cửa khách sạn kia anh còn nhớ rõ ràng, Điềm Điềm làm sao có thể chủ động nói những lời này.
Đúng lúc này, Lôi Đình từ bên ngoài đi vào, nhìn hai người đang ở sofa gần cửa sổ, lại nhìn ba cô gái còn đang tán gẫu bên cạnh bàn nói, “Tôi gọi ba chiếc xe ở dưới rồi, đi xuống đi.”
Lăng Lung cùng Hoàng Kỳ nói lời tạm biệt trước với bọn họ, đứng dậy rời đi, Hạ Thiên nhìn Lôi Đình tới đỡ Tống Âu Dương, người kia không từ chối đứng lên, chỉ là anh im lặng từ chối “đề nghị” của mình, tuy rằng không rõ là vì cái gì, vẫn có hơi xấu hổ sau đó cùng đứng dậy, cùng Từ Tĩnh Nghi đi theo phía sau bọn họ, ra khỏi phòng.
Đến dưới tầng, chiếc xe của Lăng Lung và Hoàng Kỳ Kỳ rời đi trước, mà bốn người bọn họ, đương nhiên là cô và Tống Âu Dương cùng một chiếc, Tĩnh Nghi và Lôi Đình cùng một chiếc.
Tống Âu Dương tuy còn rất nhỏ đã không chịu bị quản lý, nhưng cũng may là cho dù anh ở thời điểm phản nghịch nhất, cũng không dính vào cái gì thật sự xấu xa.
Biết tửu lượng của anh không tồi, là vào ngày sinh nhật lần thứ mười lăm của cô, Lôi Đình lấy trộm từ trong nhà mấy chai rượu ba anh ta trân quý, màu đỏ trắng đều có, mặc dù nói muốn tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng cô và Tĩnh Nghi đều không uống, tất cả đều do ba người bọn họ uống hết.
Cũng không biết Lôi Đình có phải đã thương lượng với Kiều Nguy Nhiên hay không, tìm cách rót cho anh, tuy rằng anh hiểu rõ, nhưng cũng không từ chối.
Nhìn dường như tâm trạng cũng rất tốt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cuối cùng tuy rằng say, nhưng mặt ngoài hoàn toàn nhìn không ra, ngoại trừ nhìn đôi mắt của anh giống như là ngâm nước, không khác gì bình thường, nếu không phải lúc bọn họ đưa anh về nhà, bị bà nội Liêu ngửi thấy mùi rượu, bà nội có thể cũng nhìn không ra là anh uống rượu.
Ngày tốt nghiệp cao trung chính thức, cả lớp đi tụ tập ăn uống, rất nhiều người uống say, muôn hình vạn trạng xấu xí cô đều nhìn thấy, khi đó nghĩ thầm, Âu Dương quả thật là người cô biết, tửu lượng tốt nhất.
Giống như hiện tại, yên tĩnh dựa vào ghế sau xe, nhắm mắt chợp mắt một lúc.
Nếu không phải anh có nhéo nhẹ đầu ngón tay cô, cô cũng cho rằng anh đã ngủ thiếp đi.
Hơn mười phút sau, xe dừng lại ở cổng đại học Bắc Kinh, Hạ Thiên lúc trả tiền, nghe thấy tài xế phía trước nhỏ giọng hỏi cô, “Lại cãi nhau nữa à?”
Cãi nhau? Lại?
Hạ Thiên khó hiểu, nhìn tài xế hai giây, mới mơ hồ nhận ra người này chính là người chở hai người về sau khi ăn ở nhà hàng lần trước, là tài xế cho rằng hai người muốn đường ai nấy đi.
Thế giới này thật là nhỏ, Hạ Thiên nghĩ, bởi vì vừa rồi Tống Âu Dương “từ chối” mà có không thoải mái và xấu hổ, bỗng nhiên bởi vì nhận thức này không hiểu sao tốt hơn một chút.
Cô gọi thanh toán trên điện thoại, cười giải thích cho tài xế, “Không phải, hôm nay tụ tập ăn uống anh ấy vui vẻ, uống hơi nhiều, nên hơi say.”
Trên gương mặt tròn trịa của tài xế bật cười, bất giác nói hai câu bằng giọng Bắc Kinh, “Vậy tốt lắm, nhìn hai đứa nhỏ các người thật xứng đôi.”
Hạ Thiên có thể nghe hiểu, cười nói cảm ơn, sau đó khẽ đẩy đẩy Tống Âu Dương, nhỏ giọng nói, “Âu Dương chúng ta tới rồi, xuống xe đi.”
Từ trên xe xuống, hai người đứng ở ven đường vài phút, xe của Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi mới đến.
Hai người xuống xe, đi đến trước mặt bọn họ, Hạ Thiên nhìn Lôi Đình, kỳ thật nói không rõ cảm giác trong lòng mình hiện tại như thế nào.
Lôi Đình có thể đã hiểu được quyết định của Âu Dương, bằng không ly rượu vừa rồi trên bàn ăn anh ta có thể sẽ không uống xuống, nhưng lại nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi ở hành lang, lại cảm thấy thật ra anh ta cũng không thật sự tha thứ vì Âu Dương “bỏ dở nửa chừng”.
Chỉ là lúc ấy trước mặt nhiều người như vậy, anh ta lại không tiện không nể mặt anh.
Nhưng nếu là thật sự không tha thứ Âu Dương, chắc là anh ta cũng sẽ không quan tâm anh có thể tự trở về ký túc xá hay không.
Hạ Thiên đoán lung tung trong đầu.
Có lẽ là bởi vì gió thổi một lát, Tống Âu Dương cảm thấy tốt hơn nhiều, xoa xoa huyệt thái dương, nói với Lôi Đình muốn đưa anh về ký túc xá: “Tôi không sao, có thể đi được, hai người trở về đi.”
Hạ Thiên khó hiểu, hỏi bọn anh không trở về ký túc xá, thì phải về chỗ nào?
Lôi Đình có hơi bất ngờ nhìn cô, ôm Từ Tĩnh Nghi chỉ chỉ phía sau, “Tĩnh Nghi chưa chưa nói cho em biết sao? Năm trước bọn anh đã thuê một căn hộ ở tiểu khu gần đây.”
“……” Hạ Thiên trợn tròn mắt nhìn Lôi Đình, lại nhìn Từ Tĩnh Nghi, nhìn vẻ mặt vô tội nói quên, nhất thời nghẹn lời.
Cô vốn đang cho rằng, cô và Tống Âu Dương phát triển đã đủ nhanh, không nghĩ tới vẫn thua người ta một đoạn.
……
Trên đường trở về, một lúc lâu Hạ Thiên vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện hai người kia sống chung, hỏi Tống Âu Dương ở một bên có phải sớm biết chuyện này hay không, người kia nắm chặt tay cô, khẽ cười: ‘“Anh đã nói cho em biết, em đã quên rồi sao? Lúc đó anh còn hỏi em có muốn học theo bọn họ ra ngoài thuê một căn hộ để ở hay không, em đã từ chối.”
Hạ Thiên ngốc, hoàn toàn không nhớ rõ có chuyện này. Đuổi theo anh hỏi khi nào, Tống Âu Dương nói với cô, nhưng một chút ấn tượng cũng không co, chỉ có thể đoán lúc ấy mình chắc chắn bị anh hôn đến mơ hồ, hoàn toàn không nghe được anh nói cía gì. Chỉ là cô sẽ không nói với anh như vậy, quá xấu hổ.
…… Từ từ?
Nghĩ như vậy, trong đầu Hạ Thiên bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, vừa rồi ở phòng bao, cô nói với Tống Âu Dương câu nói kia, có phải cũng bởi vì không nghe thấy hay không? Dù sao nếu như lúc trước anh thật sự có đề nghị cùng anh ra ngoài ở, vậy cơ hội vừa rồi im lặng từ chối mình vẫn là rất nhỏ.
Hạ Thiên lắc lắc bàn tay hai người đang nắm chặt, nghiêng đầu nhìn Tống Âu Dương cười gọi anh, “Âu Dương.”
Người kia “Ừ” một tiếng, cũng cúi đầu nhìn cô.
Cô ôm lấy cánh tay anh, cười hỏi anh, “Vừa rồi ở trong phòng bao, trước khi Lôi Đình đi vào, em có hỏi anh một câu ở ghế sofa, anh có nghe thấy không?”
Tống Âu Dương nghe vậy bước chân ngay lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn cô, qyar thật có trộn lẫn vài phần khó tin, “Em nói là ——?”
Hạ Thiên từ vẻ mặt của anh, đã biết được đáp án, cười tủm tỉm nhìn anh gật đầu, lại trực tiếp cắt ngang lời muốn nói tiếp theo của anh nói, “Đã hết cơ hội.”
“……” Tống Âu Dương há miệng, hơi hối hận nói, “Anh cho rằng là anh say rượu xuất hiện ảo giác.”
Lúc ấy anh sợ mình hỏi lại, cô nói chưa từng nói, nghĩ đến băn khoăn lần trước của cô ở trước cửa khách sạn, anh cũng không mở miệng, kết quả ai biết ——
Hạ Thiên đã biết đáp án, thầm nói trong lòng, “Thế giới này luôn có mâu thuẫn, đều bởi vì giao tiếp không đúng cách mà sinh ra” những lời này, quả nhiên là chân lý không sai.
Không có tầng hiểu lầm này, tâm tình cô lại tốt hơn rất nhiều, buồn cười kéo Tống Âu Dương hận không thể lập tức khiêng cô về phía ngoài cổng trường tiếp tục đi về phía ký túc xá.
Chỉ là khi Tống Âu Dương truy hỏi lúc ấy vì sao cô lại đột nhiên hỏi anh câu kia, ngậm chặt miệng, vẫn không thể nói cho anh biết. Lần đó nghỉ Quốc Khánh ở nhà, một lần thân mật duy nhất đó, mặc dù cô không cảm thấy bài xích và đột ngột, nhưng nhìn chung hình như thiếu một chút gì đó.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy anh như vậy trên sô pha, bỗng nhiên cảm thấy, có thứ gì đó đã chạm đến tình cảm của mình, có lẽ là do kích thích, nhưng càng nhiều hơn, là muốn thông qua loại phương thức vô cùng thân mật này, nói cho anh biết ——