Sau khi đăng ký xong ở tầng dưới của ký túc xá, Tống Âu Dương một tay xách vali một tay kia xách chăn đệm đi lên tầng, Hạ Thiên khá xui xẻo, ký túc xá tổng cộng bảy tầng, cô được phân tầng sáu.
Mở cửa phòng ngủ ra, phòng bồn người, cộng thêm cô nữa là ba người đã tới rồi.
Hạ Thiên dựa theo số giường tìm được mình, giường của cô ở bên trái cạnh cửa, hai người khác đến trước có một người là giường cạnh cô, người kia là đối diện với cô.
Hai người thoạt nhìn là đã sớm đến, đồ vật đều đã thu dọn xong, ngồi nói chuyện phiếm.
Cô gái ngồi cạnh giường cô có đôi mắt nhỏ, mặt cũng nhỏ, cười rộ lên rất đáng yêu, thấy hai người bọn họ vào chào hỏi cô trước, giới thiệu mình là Viên Tiểu Tuệ, nữ sinh tóc ngắn bên cạnh cao cao, thoạt nhìn cool ngầu gọi là Yêu quân.
Hạ Thiên đặt balo lên trên bàn, lễ phép chào hỏi và tự giới thiệu với bọn họ.
“Bạn trai của cậu sao?” Viên Tiểu Tuệ chỉ chỉ Tống Âu Dương giúp Hạ Thiên Hạ lấy chăn đệm ra đặt lên giường, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Thiên vừa định nói không phải, nghe thấy Tống Âu Dương gọi cô.
“Hửm?”
“Em thu dọn trước đi, anh đến ký túc xá đem quần áo của em gửi tới đây, nhưng mà hôm qua chỉ mới có một bưu kiện được gửi đến, cái kia anh gọi điện thoại kiểm tra nói phải vài ngày, bọn họ gửi sai chỗ.” Anh lại chỉ chăn đặt trên giường, “Cái này đều trải ở phía dưới, anh mua chăn mới cho em.”
Trường học phát chăn nặng, mua chăn mới là muốn cho cô ngủ thoải mái hơn.
“Trường học có phát, mua cái mới làm gì?” Cô không đồng ý nhìn anh.
Quá lãng phí.
Tống Âu Dương không nói gì, nhìn cô cởi giày leo lên cái thang nhỏ để lên giường: “Lát nữa gặp lại.”
Nói xong gật gật đầu với hai cô gái kia, xem như chào, lại nhìn Hạ Thiên một cái, rồi đi.
Viên Tiểu Tuệ và Yên Cao cùng đến giúp Hạ Thiên thu dọn hành lý.
“Nhũ danh của cậu là Điềm Điềm à?”
Yên Cao vẫn luôn không nói chuyện mở miệng hỏi Hạ Thiên.
Vừa mới nghe chàng trai gọi cô như vậy.
“Ừm.”
“Chúng tớ cũng gọi cậu như vậy được không?”
“Có thể.”
“Bạn trai cậu thật đẹp trai, là đàn anh năm hai sao?” Viên Tiểu Tuệ xen vào.
“Không phải, năm nay anh ấy năm ba rồi.”
“Vậy bạn trai cậu——”
“Anh ấy không phải là bạn trai tớ.”
“Hả? Không phải?”
Hai người đều hơi kinh ngạc nhìn cô.
“Chúng tôi chỉ là những người bạn thân lớn lên cùng nhau,” Hạ Thiên nói xong lại cân nhắc, bổ sung thêm một câu: “So với bạn thân thì hơn một chút.”
Giống như người nhà vậy.
Hai người kia nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: Nam khuê mật?
Nhưng nam khuê mật không là cái loại trắng nõn phấn nộn sao?
Đây lại quá đẹp trai ——
Hình như ——
Hình tượng không quá phù hợp……
*
Khóa huấn luyện quân sự mới của Đại học Bắc Kinh được tổ chức hai tuần sau khi khai giảng chính thức, cho đến ngày 20 tháng 9.
Thể chất của Hạ Thiên từ nhỏ cũng đã khá tốt, nhất là sau qua một năm rời đi, loại chuyện huấn luyện quân sự đối với cô mà nói, không đáng nhắc tới.
Thời khóa biểu học kỳ này của Từ Tĩnh Nghi chật ních, đến thứ bảy ngày cũng có tiết.
Phòng ngủ của hai người cũng không phải cùng một tòa nhà, ngoại trừ buổi tối trước khi đi ngủ lên Wechat tán gẫu vài câu, tuần này Hạ Thiên cũng không gặp cô ấy nhiều.
Hai người trong ký túc xá và Hạ Thiên đều là cùng một lớp, tính cách cũng rất tốt, nhất là Viên Tiểu Tuệ, có thể bởi vì là người thành phố, rất nhiệt tình, ngược lại chỗ trống còn lại trong phòng ngủ, mãi cho đến khi khai giảng được một tuần, cũng không có người đến.
“Tớ nghe lớp trưởng chúng ta nói, Kỳ Liên Liên được trường cô ấy bảo lãnh đưa đến trường chúng ta, học rất giỏi, mỗi lần thi trong ba năm liên tục ở trường của họ đều là hạng 1, mỗi lần đó!”
Nhân lúc nghỉ ngơi, Viên Tiểu Tuệ lôi kéo hai người chen chúc đến một nơi râm mát ở sân bóng rổ để chống nắng.
“Thế này thì quá giỏi rồi, bất kể là thi lớn nhỏ đều hạng một, mấu chốt là học tập tốt còn chưa đủ, tố chất tâm lý cũng phải tốt nha, nếu không cũng không thể lần nào cũng đạt được hạng nhất.” Viên Tiểu Tuệ đậy nắp bình xịt chống nắng, nhét vào trong túi: “Xem ra bạn học như chúng ta, là một nhân vật phản diện!”
“Tớ chỉ hy vọng cô ấy là người dễ ở chung.” Uống một ngụm nước, vuốt lại tóc, tóm tắt ngắn gọn.
Tính cách của cô luôn luôn thẳng thắn, có một nói một, có hai nói hai, có đôi khi cô không chịu nổi mấy cô gái quá mè nheo.
May mắn trước mắt, ba người các cô ở chung trong ký túc xá xem ra vẫn rất hợp nhau.
“Điềm Điềm.” Viên Tiểu Tuệ cầm tay lắc lắc trước mặt Hạ Thiên đang híp mắt nhìn xa xa, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Nghĩ cái gì vậy? Sao cũng không nói gì?”
Hạ Thiên cười một cái, chống cằm nhìn hai người: “Hôm nay không phải bắt đầu đăng ký vào câu lạc bộ sao? Các cậu có nghĩ đến câu lạc bộ nào không?”
“Câu lạc bộ bóng rổ.” Yêu Quân nói.
Cô ấy là một thành viên của đội thời sơ trung.
“Tớ muốn đi câu lạc bộ văn học nghệ thuật, nghe nói chỉ cần có năng khiếu, thì cơ hội gia nhập câu lạc bộ còn rất lớn, hơn nữa khi hội văn nghệ sắp xếp chương trình khá có ưu thế, tớ muốn biểu diễn trong hội trường lớn của chúng ta.” Lúc Viên Tiểu Tuệ cười mắt nhỏ híp lại rất đáng yêu, là cái loại đáng yêu còn chưa thoát khỏi sự non nớt của trường cao trung.
Cô ấy thần bí nhìn Hạ Thiên và Yêu Quân: “Hội trường lớn của trường chúng ta rất nổi tiếng ở trong nước, các cậu cũng biết mà đúng không?”
Hai người gật đầu.
Đại học Bắc Kinh đã thành lập được 100 năm, mặc dù chất lượng giảng dạy hay khoa học và công nghệ hiện nay đều tương đương nhau, nhưng trên thực tế, nổi tiếng nhất vẫn là giáo dục kỹ thuật hàng không và nghiên cứu khoa học của trường.
Hàng không vũ trụ, hàng không và hàng hải.
Học viện lâu đời, cũng là học viện át chủ bài. Lại trực thuộc Bộ Công nghệ thông tin quốc gia, đương nhiên không giống bình thường.
Hội trường lớn của trường không chỉ có các hoạt động quan trọng của các ngành khác nhau trong trường, quốc gia và thậm chí cả quốc tế cũng không ít.
Hội trường là hội trường, chỉ có ý nghĩa khác nhau.
Mà Tống Âu Dương, chính là át chủ bài trong ngành thiết kế và kỹ thuật máy bay học ở học viện hàng không.
Học viện báo chí và truyền thông của Hạ Thiên ngược lại là một ngôi sao đang lên.
“Cho nên Điềm Điềm, cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào?”
Mạch suy nghĩ của Hạ Thiên bị Viên Tiểu Tuệ cắt ngang, trùng hợp tiếng còi tập hợp, cô đứng lên đưa tay kéo hai người kia lên, nở nụ cười: “Không phải là người tốt sao?
“Hội Thanh niên tình nguyện.”
Buổi trưa.
Ba người điền xong mẫu đăng ký câu lạc bộ của mình nộp lên, cùng nhau đến căn tin số 4 gần đó ăn cơm.
Qua giờ cao điểm ăn cơm, người trong căn tin không nhiều, chỉ là đồ ăn ít đi.
Ba người chọn mỗi người một phần mì, tìm một vị trí liền kề ngồi xuống.
Vừa ăn vừa trò chuyện.
Nói về việc chụp ảnh từ hồi tiểu học của Hạ Thiên, Viên Tiểu Tuệ hỏi câu hỏi luôn tò mò nhưng không hỏi: “Vậy cậu đã từng tham gia cuộc thi chụp ảnh nào trong nước chưa?”
Hạ Thiên cười gật đầu, bổ sung: “Ngoài nước cũng có.”
“Ồ…” Viên Tiểu Tuệ nhìn Hạ Thiên bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, thăm dò hỏi: “Không phải là loại giải thưởng quốc tế đó chứ?”
Hạ Thiên định nói, nhưng đột nhiên có hai cô gái dừng lại đứng bên cạnh bàn của bọn họ.
Một trong số họ là trông hơi quen thuộc.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, là nữ sinh mặc váy màu xanh đậm vào này mình báo danh, hôm nay là một bộ đồ trắng tinh khiết.
So với phần lớn trang phục ngụy trang của huấn luyện quân sự, rất bắt mắt.
“Xin hỏi có thể ngồi bên cạnh không?” Cô gái mặc đồ trắng lễ phép hỏi một câu, ánh mắt nhìn Hạ Thiên.
Viên Tiểu Tuệ và Yêu Quân chưa từng gặp cô gái mặc đồ này, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng đoán được không phải là tân sinh viên, Hạ Thiên nhìn hai người kia một cái, thấy không có biểu hiện gì, cũng lễ phép trả lời cô ta một câu: “Xin mời.”
Bọn họ ngồi xuống bàn Hạ Thiên thành sáu người, Yên Cao và Viên Tiểu Tuệ ngồi đối mặt nhau, mà Hạ Thiên ngồi bên cạnh Yêu Quân.
Hạ Thiên dứt lời, cô gái mặc đồ trắng ngồi đối diện cô, cô gái đeo kính cùng cô ta thì ngồi vào chỗ trống đối diện Hạ Thiên.
Trên bàn bỗng nhiên có thêm hai người xa lạ, Viên Tiểu Tuệ cũng ít nói, yên lặng ăn mì, chỉ là một đôi mắt nhỏ không nhịn được vẫn nhìn sang bên cạnh. Giác quan thứ sáu của con gái rất chuẩn, tuy rằng lễ phép hỏi thăm, nhưng cẩn thận lắng nghe, bên trong cũng mang theo chút độc đoán không quá thân thiện.
Viên Tiểu Tuệ nháy mắt với Hạ Thiên, giống như đang nói: Không phải chứ? Vừa mới tới đã đắc tội với một học tỷ sao?
Hạ Thiên nhìn thấy, hơi lắc đầu tỏ vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hai người vừa ngồi xuống tự mình bắt đầu trò chuyện, bầu không khí trên bàn bỗng dưng trở nên hơi xấu hổ, Viên Tiểu Tuệ và Yêu Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt khó đoán, ngược lại Hạ Thiên cúi đầu uống canh mì còn lại trong chén, không tỏ thái độ gì.
Xấu hổ, cũng không phải bởi vì có thêm hai người không quen biết cùng ăn cơm, dù sao ở căn tin có đôi khi ăn cơm đánh bàn, cũng là bình thường.
Nhưng nếu hai người không quen biết trên bàn nói chuyện phiếm, không dùng tiếng Trung, sẽ làm cho người ta rất không được tự nhiên.
Nếu cô ta sợ người khác nghe, thì tìm một nơi yên tĩnh để ăn đi đúng không? Có rất nhiều chỗ trống trong căng tin.
Nhất định phải chạy tới đây tạo cảm giác tồn tại sao? Có thể nói ngoại ngữ thì hay lắm sao?
Yêu Quân âm thầm trợn mắt.
Không thể ăn được nữa.
Cô ấy buông đũa xuống, hỏi Viên Tiểu Tuệ đối diện: “Đi không? ”
Người thứ hai vội vàng gật đầu, cô ấy đã sớm muốn đi… Xấu hổ muốn chết.
Viên Tiểu Tuệ lại nhìn Hạ Thiên đối diện, lại thấy cô vẫn cúi đầu uống canh, giống như căn bản không chú ý tới bọn họ nói chuyện.
“Điềm Điềm.” Viên Tiểu Tuệ gọi cô.
Hạ Thiên ngẩng đầu lên.
“Đi thôi.”
“?”
“Đột nhiên tớ muốn ăn bánh khoai lang trong căn tin số 3, chúng ta đi mua một cái ăn đi.”
Hạ Thiên nghe vậy, nhìn vào bát của hai người bọn họ chưa ăn xong mì, há miệng muốn nói cái gì, nhịn xuống, lau miệng, đứng lên, nói: “Vậy đi thôi.”
Cô gái mặc đồ trắng nhìn Hạ Thiên đứng lên bỗng nhiên gọi một tiếng: “À, học muội.”
Hạ Thiên không nghĩ rằng cô ta sẽ gọi cô, cúi đầu: “Hả?”
“Hội sinh viên trường chúng tôi đang tuyển sinh, em có muốn cân nhắc gia nhập không?”
Cô gái mặc đồ trắng cười trông như ôn hòa.
Chỉ là không nghĩ tới Hạ Thiên không chút suy nghĩ lắc đầu cự tuyệt: “Không, cảm ơn. ”
Cô gái mặc đồ trắng bị cô cự tuyệt hiển nhiên có hơi bất ngờ, nhưng cũng không hết hy vọng, “Trong hội sinh viên có thể rèn luyện người rất tốt, em đến học tập, sau này rất có lợi cho em khi tìm việc làm. ”
Hạ Thiên mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn chị, tôi không có ý tưởng này.”
Liên tục bị cự tuyệt hai lần, trên mặt cô gái mặc đồ trắng hơi không kìm được sắc mặt, ngữ khí mang theo vài phần hùng hổ bức người: “Ngày đó nhìn em và phó hội trưởng chúng ta rất quen thuộc, anh ấy là hội sinh viên của trường, em chưa từng suy nghĩ qua sẽ vào sao?”
Hạ Thiên nghe vậy, im lặng vài giây, khóe miệng không biết vì sao lại có thêm chút đùa giỡn, trả lời cô: “Không có.”
Sau đó, không đợi cô ta nói tiếp, lại nói: “Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, đi trước.”