Thư ký vạn năng Từ Nhất Minh tiên sinh, vào lúc này đây đang theo ông chủ của mình là Lưu tổng đi xã giao ở một nhà hàng cao cấp.
Ông chủ đã có tuổi, bị cao huyết áp, thư ký khổ bức chỉ có thể xả thân thay ông uống rượu. Trải qua 3 vòng, y đã có chút chịu không nổi, tuy rằng nét mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng tay cầm ly của y đã có chút bất ổn.
Cũng may cuối cùng cũng đã bàn bạc xong, song phương hợp tác đều rất hài lòng, phảng phất như không khí giương cung bạt kiếm trên bàn đàm phán lúc buổi chiều kia hoàn toàn không tồn tại vậy.
Văn hóa trên bàn rượu của người Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm.
“Ha ha, ông Lưu a, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Ông chủ Lý ra vẻ thân thiết như anh em mà hỏi.
“Ông Lý a, xem ra, tối nay không thể không chơi rồi? Coi như xong, để tôi liều mình bồi quân tử đi.” Sự hăng hái của Lưu tổng cũng không giảm, ông liếc nhìn Từ Nhất Minh đang cố tự trấn định ở một bên, nói: “Ai, Tiểu Từ a, tôi thấy cậu cũng khá say rồi, để tôi cho người đưa cậu về nhà nha.”
Từ Nhất Minh nho nhã lễ độ nói: “Lưu tổng, không cần phiền phức như vậy đâu, tự tôi có thể đi về được. Ngài và Lý tổng cứ chơi cho sảng khoái đi, đừng để chuyện này khiến cho mất hứng. Thật xin lỗi Lý tổng, lần sau tôi lại chiêu đãi ngài tiếp.”
“Ha ha! Hôm nay tha cho cậu đó. Lão Lưu a, người thư ký này của ông thật không tồi đâu nha, làm người cũng đủ hào sảng, tôi rất thích những hậu bối như vậy. Lần sau ông tới Đông Bắc (bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang và phía đông khu tự trị Nội Mông)cũng dẫn cậu ta theo đi, tôi mời uống rượu ngon của xứ Đông Bắc!”
“Được a, nhất định nhất định.” Hai boss kề vai sát cánh cất bước rời đi.
Vào một khắc bóng lưng của hai người ra khỏi cửa lớn, trong nháy mắt thân thể của Từ Nhất Minh liền sụp đổ, nặng nề dựa vào sô pha cao cấp mềm mại. Y uống rượu không xem mặt, nhưng kỳ thực tửu lượng cũng không được tốt cho lắm. Một năm này ít nhiều gì cũng luyện ra được chút đỉnh, nhưng vẫn dễ say như trước, bất quá cũng nâng giới hạn của mức độ say lên cao hơn được một chút.
“Tiên sinh, có cần giúp một tay không?” Người phục vụ quan tâm tiến tới hỏi.
Từ Nhất Minh mờ mịt khoát tay.
Người phục vụ thức thời đi ra ngoài.
Từ Nhất Minh nằm trên sô pha ngoài đại sảnh, lấy tay che mắt, lẳng lặng đợi cho cảm giác say khướt tiêu tán.
Ong ong ong ——
Trong ngực truyền tới một trận rung động.
Môi Từ Nhất Minh khẽ nhếch, kìm lòng không được vươn tay ấn vào ngực trái.
Từ hơn 2 tiếng trước điện thoại vốn rất yên tĩnh lại không chịu cô đơn mà náo loạn lên.
Lúc này rời khỏi đám người với tiếng ồn ào huyên náo, thanh âm kia càng thêm rõ ràng.
Trái tim đang đập cảm nhận được sự chấn động cách một lớp vải vóc…
“Ừ…”
“Từ Nhất Minh! Sao bây giờ mới chịu nghe điện thoại? Em ở đâu? Tôi tới đón em!” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng rống giận của một nam nhân.
“Phòng khách khách sạn Quân Duyệt.”
“… Có phải em lại uống rượu không? Thằng nhóc em còn muốn dạ dày của mình nữa không a? Hảo hảo ngồi đó đợi tôi! Trở về sẽ trị tội em sau!” Sau khi rống giận một cách hung tợn xong, Cốc Hạo quyết đoán cúp điện thoại khởi động xe.
Từ Nhất Minh nghe được một tràn tiếng tút tút, y mới chậm rãi đặt điện thoại về lại chỗ cũ.
Từ sau khi hai người “thực chất” xác định quan hệ, tính tình và độ nhẫn nại của song phương đều càng ngày càng kém.
Từ bố trí trang hoàng nhà cửa, một ngày ba bữa rồi đến thời gian làm việc, châm chọc, chiến tranh lạnh, khắc khẩu, rống giận đều như cơm bữa.
Hai người đều là người cường thế sắc bén, để ý không buông tha người kia, thủ vững trận địa, không ai nhường ai, cho dù tài ăn nói có sắc bén đến đâu cũng vô pháp bác bỏ đối phương, cuối cùng thông thường sẽ lên trên giường đại chiến để kết thúc.
Trải qua phát tiết, mới miễn cưỡng khôi phục lại bình tĩnh, hôm sau khi tỉnh lại chính là bởi vì các loại chuyện lông gà vỏ tỏi một lần nữa dẫn đến chiến tranh.
“Loại cuộc sống này cư nhiên hai người lại có thể duy trì được, chẳng lẽ là một loại thứ tình thú khác sao?” Chu Phong đã từng đánh giá như vậy.
Chính Từ Nhất Minh cũng nói không nên lời.
Lúc ban đầu ở cùng một chỗ thật sự là bởi vì bị quấy lấy quá phiền toái, sinh hoạt tính phúc hài hòa cùng tâm hồn cô độc, ngầm cho phép Cốc Hạo xâm nhập vào cuộc sống của mình. Sau đó phát triển thành ở chung, cứ như vậy mà va va chạm chạm hơn một năm nay.
Bất quá, hai người chưa từng triền miên nói những chữ “thích”, “yêu”, “cả đời” ra khỏi miệng, đây cũng là lí do vì sao phía trước nói là “thực chất” xác định.
Ở chung đã hơn một năm, cũng đã gây gỗ hơn một năm, từ lúc ban đầu chỉ có tình dục, đến bây giờ, cùng đối phương làm bạn, quan tâm một cách không được tự nhiên đã trở thành thói quen khắc cốt ghi tâm.
Y không thích hắn thức đêm đuổi bản thảo.
Hắn không thích y uống rượu xã giao.
Cùng nhau mừng năm mới, cùng nhau ăn bánh trung thu.
Có thời gian liền mua thức ăn làm cơm, không có thời gian thì cùng nhau ra ngoài ăn.
Ngã bệnh liền hùng hùng hổ hổ mà khiêng người đó đi bệnh viện…
Loại cuộc sống này, kỳ thực cũng không tệ cho lắm.
Hai người mẫn cảm mà cơ trí đều phát hiện ra sự biến hóa này, nhưng, có mấy câu, lại vẫn chưa nói thành lời.
Chính Từ Nhất Minh cũng thấy rất kỳ quái, Chu Phong và Cốc Hạo, Vương Tiểu Vũ cùng mình về phương diện nào đó đều cách nhau một trời một vực, vì sao tới cuối cùng sẽ lại phát triển trở thành như vậy chứ?
Cái loại tình cảm này, quả nhiên là khó có thể suy xét được a…
“Đừng giả chết nữa, mau đứng lên, theo tôi về nhà!”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Từ Nhất Minh nhấc tay ra, mắt do chưa kịp thích ứng mà hơi nheo lại.
Khẽ “xì” một tiếng, Cốc Hạo tiến lên ôm lấy người ta.
“Cho em uống rượu! Lần sau nếu bệnh bao tử lại tái phát liền từ chức cho tôi!”
Hiếm khi Từ Nhất Minh mới nhu thuận vùi vào lòng Cốc Hạo, không có đáp lại một cách mỉa mai.
Không nhìn tới cái nhìn chăm chú của người chung quanh, Cốc Hạo nhanh chóng ôm lấy người vào trong xe.
Chú ý tới hắn dị thường trầm mặc, Cốc Hạo vỗ vỗ khuôn mặt đã bắt đầu trở nên ửng đỏ của y, hỏi: “Thực sự đã say đến sắp chết rồi sao?”
Một lúc lâu sau đó, Từ Nhất Minh mới cất tiếng cười “Ha hả.”
“Làm sao vậy?” Sự khác thường của y khiến Cốc Hạo có chút nghĩ không ra.
Thật vất vả Từ Nhất Minh mới ngừng cười, thong thả mà mờ mịt kêu lên: “Cốc Hạo…”
“Tôi ở đây.”
“Cứ cùng một chỗ thế này cả đời đi.”
Người trước mắt cứ mang theo dáng dấp khêu gợi như vậy mà nói ra mấy câu “dễ cưng” thế này, khiến cho Cốc Hạo rốt cục cũng không kiềm nén được thú tính nữa, trực tiếp chặn lấy môi của đối phương.
…
Sau khi mây mưa, hai người ôm nhau nằm ở trên giường, lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương, bình phục hưng phấn trong thân thể.
Đột nhiên Cốc Hạo cười khẽ một trận.
Từ Nhất Minh sức cùng lực kiệt nâng nâng mí mắt, rồi lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, hồi tưởng lại tình cảnh vài giờ trước trong xe, trong lòng y vẫn cảm thấy có chút đả kích.
Tại sao mình lại chủ động nói về cái chuyện này trước vậy cơ chứ?
Cái thứ gọi là rượu này, quả nhiên không thể loạn uống đươc.
Phảng phất như biết y đang suy nghĩ cái gì, thanh âm của Cốc Hạo truyền đến từ phía trên.
“Kỳ thực, tôi đã sớm nói với em mấy lời như vậy rồi.”
“” Từ Nhất Minh lục lại ký ức cũ, không có ấn tượng.
“A, chính là lần trước bệnh bao tử của em tái phát, thời điểm tôi ở trong bệnh viện với em.”
Đó là… Hai tháng trước…
“Em vừa mới làm phẫu thuật xong, ngủ đến không biết trời đất gì.”
… Được rồi, thật muốn nói lời đó với tôi, còn cần gì phải tốn nhiều thời gian như vậy chứ?
Từ Nhất Minh tức giận đánh lên lồng ngực cường tráng của Cốc Hạo, truyền đến từng trận “ba ba” vang dội.
Cười cười nắm lấy bàn tay không yên phận, hiếm khi Cốc Hạo mới ôn nhu nói:
“Từ Nhất Minh, tôi thích em.”
…
“Cho nên, yêu cầu của em, phê chuẩn.”
Vốn Từ Nhất Minh còn đang đắm chìm trong lời tỏ tình ngọt ngào của người yêu, nhưng thình lình nghe được một câu thiếu đánh thế này, nhịn không được đứng dậy trừng hắn, đang định nói chút gì đó, lại bị Cốc Hạo nhanh tay lẹ mắt chặn lấy môi, bàn tay tà ác bắt đầu châm lửa chung quanh, rất nhanh Từ Nhất Minh lại một lần nữa buôn tay chịu trói, triệt để luân hãm vào bể tình.