Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Quyển 3 - Chương 28: Phiên ngoại 4, Vài chuyện xưa nho nhỏ giữa Tiểu Vũ Trụ cùng Trắc Thành Phong



Dạo gần đây Vương Tiểu Vũ muốn viết văn.

Tốt xấu gì thì bản thân cũng đã có nhiều năm đọc tiểu thuyết BL như vậy, cậu vẫn có lòng tin vững chắc đối với năng lực của mình.

Ngủ không được thì suy nghĩ tình tiết, lúc ngồi xe khi tan tầm suy nghĩ tình tiết, lúc ăn cơm cũng suy nghĩ tình tiết…

Rốt cục cậu cũng quằn quại nặn ra được dàn ý 500 chữ.

Đương nhiên, có một đại thần ở trong nhà, dĩ nhiên là cậu sẽ không lãng phí tài nguyên rồi, thế là, cậu có chút ngượng ngùng đưa dàn ý cho Chu Phong đọc qua.

“Mấy ngày nay em vội vàng là vì cái này?”

“Đúng vậy, nhanh cho em chút ý kiến đi.” Nếu như không có ý kiến gì thì càng tốt hơn, Vương Tiểu Vũ có chút tự kỷ mà ảo tưởng. 

Chu Phong cảm thấy buồn cười vì bộ dáng đắc ý của cậu, rất nhanh liền quét qua dàn ý, suy nghĩ một hồi, lên tiếng.

“Đơn giản mà nói thì, đây là chuyện về một thợ cắt tóc và cảnh sát nằm vùng, bên trong có tình tiết về hắc bang [mafia], cảnh sát nằm vùng tính vào chỗ cậu thợ cắt tóc học tập để ngầm đuổi bắt bọn buôn lậu, cùng với sau đó thân phận xoay chuyển lại là hết truyện.”

Vương Tiểu Vũ gật đầu.

“Anh thấy vẫn còn có chút đơn giản, thiếu xung đột.”

“”

“Không bằng cho thêm một đoạn tình tiết cẩu huyết mất trí nhớ thì thế nào? Cảnh sát nằm vùng bị mất trí nhớ càng ngày càng rơi vào vực sâu của hắc đạo không thể tự kiềm chế, cũng càng ngày càng lý giải nghĩa khí trong hắc bang. Vào khoảnh khắc khôi phục lại ký ức, trong lòng cậu ta bị mẫu thuẫn giữa sự đối lập của nghĩa khí cùng chính nghĩa mới càng thêm hấp dẫn, cuối cùng thì vào thời điểm vạn bất đắc dĩ phải lựa chọn cũng càng có cảm giác bị vận mệnh chi phối.”

=口=!

“Trong chuyện tình cảm, lại an bài cho cậu ta một người yêu cũ, là couple nam nữ, rồi kết hôn không hạnh phúc gì gì đó. Sau đó cậu ta nhận được mệnh lệnh của cấp trên, để lại một bức thư đơn giản liền bỏ đi, người yêu ngây ngốc đợi cậu ta ba năm. Trong khoảng thời gian mất trí nhớ, cậu ta yêu thợ cắt tóc, sau khi khôi phục ký ức lại lâm vào vũng lầy của tình cảm. Sau đó, để một người vì thành toàn cho hai người còn lại, chủ động rời đi, nhưng cuối cùng cảnh sát phát hiện ra người mình yêu chân chính là ai, quay đầu lại đuổi theo, lúc đo thì người đã mất. Việc điều tra trong cảnh đội khiến cho cậu ta sứt đầu mẻ trán, chung quy cậu ta cũng không thể ở lại cảnh đội nữa. Vài năm sau, khi cả song phương đều bởi vì các loại ưu phiền trong cuộc sống mà sức cùng lực kiệt, rốt cục lại một lần nữa gặp nhau ở địa điểm ban đầu.”

=口=!!

“Còn có, sự an toàn của người thợ cắt tóc kia vì giúp cậu ta mạnh mẽ rời đi thì có chút thiếu, để thợ cắt tóc phạm bang quy, cảnh sát vì bảo vệ cậu, vứt bỏ quan hệ với cậu, còn bất chấp hình phạt của mình, để thợ cắt tóc bắn một phát súng nhưng tránh được chỗ hiểm, sau khi người nọ bị kéo đi, lập tức cho đàn em đi cứu người, đưa đi trị liệu ở một địa phương an toàn. Trong thời gian này, đấu tranh kịch liệt trong bang phái khiến cảnh sát thụ thương, cũng khôi phục lại ký ức.”

=口=!!!

“Về phần tại sao lại phạm bang quy…” Chu Phong sờ sờ cằm, lại chậm rãi nói tiếp: “Để thợ cắt tóc an bài một ân nhân cứu mạng, tốt nhất là một người phi thường bí ẩn trong hắc bang đi gặp cảnh sát, để người nọ len lén thả người.”



Một lúc lâu sau đó, Vương Tiểu Vũ mới tìm về được cằm của mình, lặng lẽ đóng dàn ý lại.

Quả nhiên, đại thần không phải người mà cưng muốn là cưng có thể làm được đâu.

Gần đây Chu Phong đang vội làm một cái kịch bản, đến khi chính thức đào hố còn phải mất ít nhất một tháng nữa lận.

Vương Tiểu Vũ có chút tịch mịch, thế là nhàm chán chạy lên diễn đàn kiếm chút văn mới được đề cử, muốn tìm cái gì đó để đọc.

Ấy vậy mà lại không thể vãn hồi luôn.

Khiến cậu mê hoặc chính là một bộ tên 《 Đặc Vụ Minh Triều 》, tác giả Dực Triết đã có mấy bộ nổi tiếng, rốt cuộc liền thành một tiểu phấn hồng.

Mỗi ngày Vương Tiểu Vũ đều chờ đợi chương mới, tựa như trước đây theo đuổi truyện mới của Trắc Thành Phong vậy.

Có lúc ở trên bàn cơm kiềm lòng không được sẽ nhiệt tình thảo luận với Chu Phong.

Thậm chí có khi trong lúc đang hoan ái, nhịn không được muốn nghe Chu Phong nói câu kinh điển “Học trưởng yêu em” trong bộ kia.

Sau đó, lúc không cẩn thận vào trong diễn đàn tác giả của Chu Phong phát hiện được Dực Triết, Vương Tiểu Vũ mừng rỡ như điên, dùng acc của Chu Phong cứ như vậy mà hàn huyên với đối phương, khiến đối phương sợ đến sửng sốt một chút.

Đại thần khen truyện mình hay! Đại thần nói ngài ấy là fan của mình!

May là khi Chu Phong tắm ra, phát hiện kịp thời.

“Vừa rồi người nói chuyện với cậu là vị kia nhà tôi, thật ngại quá, để tôi đi dạy dỗ lại một chút.” Chu Phong gõ ra vài chữ.

“A? Nga… Không sao cả…”

Nhìn avatar trước mắt đột ngột xám lại, thực ra Dực Triết ở đầu máy tính bên kia sờ sờ mũi, đây là lần đầu tiên mình được nói chuyện với đại thần đó.

Chu Phong đè người yêu xuống giường, biểu tình có chút nguy hiểm.

Vương Tiểu Vũ 

Xong, hình như học trưởng sinh khí rồi.

“Tiểu Vũ…”

“Ách, dạ?”

“Anh không nói, không có nghĩa là anh không thèm để ý.”

“Ách…”

“Cư nhiên em cứ nhiều lần thảo luận về một nam nhân khác trước mặt anh…”

“Cái gì?! Dực Triết là nam nhân?” Vương Tiểu Vũ cả kinh, nhưng thấy thái dương của Chu Phong toát ra gân xanh sau đó trong nháy mắt lại ảm đạm xuống, hình như cậu lại lầm trọng điểm rồi.

“Cư nhiên vào lúc làm yêu, còn có thể nhớ tới tình tiết của cậu ta viết ra.” Chu Phong bắt đầu cởi quần áo.

“Lại còn ngay trước mặt anh thông đồng với cậu ta.” Chu Phong bắt đầu cởi quần áo của Vương Tiểu Vũ.

“Ách… Anh chỉ mới vắng mặt có một chút thôi…” Nghe anh vừa nói như vậy, Vương Tiểu Vũ tự biết mình đuối lý, tựa như một búp bê vải nhu thuận mặc anh ra sức xoa nắn.

“Cho nên, bắt đầu thời gian trừng phạt, sau hôm nay anh sẽ khiến em triệt để quên cậu ta.”

Sau đó… Sau đó chính là màn mây mưa tình cảm mãnh liệt trước nay chưa từng có, dẫn đến hôm sau Vương Tiểu Vũ triệt để không bò dậy nổi, từ đó về sau cũng không dám nhắc tới ai ở trước mặt Chu Phong nữa cả.

Tác phẩm tiêu biểu 《 Tận Thế 》 của Trắc Thành Phong được chuyển thành kịch truyền thanh chính thức bắt đầu chiêu mộ.

Là tác phẩm mà Vương Tiểu Vũ thích nhất nhất, một khắc kia khi nhìn đến bài post, trong nháy mắt cậu liền hăng máu gà lên. 

Nhịn không được dùng một mã giáp hưởng ứng lệnh triệu tập trang trí, thành công âm thầm tiến vào tổ kịch, còn được nhiệt tình hoan nghênh.

Thường ngày vây xem thảo luận trong tổ kịch rồi còn một phen lướt qua diễn đàn, Vương Tiểu Vũ cũng có chút khái niệm đối với việc như thế nào để làm thành kịch truyền thanh.

Từng bước làm ra bộ kịch, bỗng nhiên có một ngày, kế hoạch đại nhân trong tổ kịch kêu gào thảm thiết.

“A a a a! Tiểu thụ CP phụ lui giới rồi! Kêu tớ lại đi tìm người một lần nữa! Điên rồi! Chỉ còn thiếu âm thô của cậu ta thôi a a a! Bọn tớ định phát hành cùng ngày với sinh nhật của đại thần a a a! Hiện tại kêu tớ đi đâu tìm người đây! ”

Sinh nhật của học trưởng là vào tháng sau, Vương Tiểu Vũ đã nghĩ xong quà sinh nhật rồi.

Nhìn thấy bộ dáng khổ bức của người nọ, Vương Tiểu Vũ cảm thán, các fan thật là có tâm tư, bọn họ dụng tâm thế này, cậu nhịn không được chạy đi chat riêng với cô ấy.

“Nếu không… Để tớ thử xem, nếu cậu thấy thích hợp thì dùng tớ đi, không thôi hãy đi tìm người khác.”

“!! Trang trí đại nhân! Cậu là nam!?”

Vẻ mặt Vương Tiểu Vũ 

Thử âm nửa ngày bên YY, kế hoạch và đạo diễn hệt như nhặt được trân bảo, cứ như vậy Vương Tiểu Vũ liền biến thành trang trí + thụ phụ.

Để thu âm được hiệu quả, Vương Tiểu Vũ còn đặc biệt đi mua riêng một cái mic mới.

Đương nhiên hành động của cậu không qua mắt được Chu Phong.

Thời điểm anh nghe cậu nói muốn phối âm cho nhân vật của mình, Chu Phong có chút cảm động, bất quá rất nhanh, liền hối hận.

Đến tột cùng trước đây mình uống lộn thuốc gì mà lại viết H văn vậy trời? 

Sát vách truyền tới từng đợt rên rỉ, khiến Chu Phong có chút khó tiêu, càng khiến người khác thổ huyết chính là, thời điểm Vương Tiểu Vũ phối âm căn bản sẽ không để anh vào cửa. Nghĩ đến tiếng rên rỉ tuyệt vời của tiểu thụ nhà mình phải để cho người khác cùng nghe, Chu Phong lại âm u dâng lên lòng ghen tị.

Anh nhịn không được chạy đi gõ chữ, để cho kế hoạch cô nương cắt bỏ cảnh H của thụ phụ. Tuy rằng kế hoạch rất nghi hoặc và không bỏ được, nhưng khí tràng đại thần của nguyên tác bản mệnh lại khiến cô chân chó nghe theo.

Vương Tiểu Vũ nhận được thông báo mà thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ phối H với cậu mà nói cũng có chút trắc trở, đương nhiên cắt bỏ là hay nhất.

Bất quá cậu vẫn thấy có chút kỳ quái, thế là hỏi kế hoạch cô nương vì sao đột nhiên phải sửa kịch bản, cô đáp lại là do nhận được yêu cầu từ nguyên tác, cụ thể thì bản thân cũng không rõ ràng cho lắm.

Vương Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, không khỏi nở nụ cười, cậu hiểu rồi.

Rất nhanh cậu đã giao đủ âm, vốn tưởng rằng hẳn là có thể thuận lợi ra kịch, vậy mà lại xuất hiện vấn đề.

Hậu kỳ cũng chạy luôn rồi!

Đúng là làm việc tốt thường gian nan, bản thân có bao nhiêu khổ a.

Nhìn kế hoạch và đạo diễn  trong tổ kịch, Vương Tiểu Vũ đều thay bọn họ khổ bức.

Cậu thở dài, lại chạy đi chat riêng: “Nếu không cậu gởi âm thô qua để tớ thử làm hậu kỳ xem sao, ngành tớ học thuộc về mảng này, trước để tớ làm 3 màn cho cậu nghe một chút, nếu được thì giao cho tớ làm luôn.”

Cũng không phải Vương Tiểu Vũ khoe khoang gì, mà trong chương trình học của ngành hoạt họa chuyên nghiệp bản thân đã có rất nhiều môn liên quan đến phương diện truyền thông, bản thân cậu cũng đã làm một vài tác phẩm anime, đối với một loạt cái gì mà làm video bằng phần mềm gì đó đều được học lướt qua, nói tóm lại là, Vương Tiểu Vũ chính là một trạch kỹ thuật trong truyền thuyết. Mặc dù chưa từng làm kịch truyền thanh, nhưng trước đây đã từng học qua khiến cho cậu vẫn thấy chút phấn khích. Huống chi kho âm hiệu và vân vân, vốn dĩ cậu cũng không thiếu.

Kế hoạch cô nương bày ra bộ dáng có còn hơn không, nửa tin nửa ngờ mà gởi âm thô qua cho cậu.

Vương Tiểu Vũ dùng hơn 2 tiếng để chỉnh sửa, một lần nữa làm quen lại với AA [chắc là 1 phần mềm chỉnh âm gì đó, ta đi search cả bên google với baidu mà cũng chả có ra ], sau đó gởi một đoạn ngắn qua.

Đoạn kịch ngắn ngủn chỉ trong 5 phút, lại khiến kế hoạch cô nương mỹ [đắc ý, thích ý, cơ mà thấy chữ ‘mỹ’ dễ cưng quá nên ta để luôn ] đến .

Vì vậy, Vương Tiểu Vũ chính thức thăng cấp thành trang trí + thụ phụ + hậu kỳ đại nhân.

Kỳ 1 của kịch thuận lợi phát vào ngày sinh nhật của Chu Phong, Vương Tiểu Vũ hưng phấn canh trước máy tính giành sô pha [tương tự như giựt tem bên mình á], xoát bài post, chơi đến bất diệc nhạc hồ, ngược lại không thèm để chính chủ nhà mình vào trong mắt.

Chu Phong nghe xong đoạn kịch dài đến tận 1 tiếng, vượt khỏi ngoài dự đoán khiến anh có chút thoả mãn, dụng tâm của fan cũng khiến anh phi thường cảm động.

Bất quá, vị này nhà mình…

Nhìn người nào đó đang nằm úp sấp trước máy tính không chịu rời đi, Chu Phong lắc đầu, chuẩn bị đứng dậy đi nấu cơm.

“Hể? Học trưởng anh ngồi đi, hôm nay đến lượt em nấu cơm.” Quan sát thấy hành động của anh khiến Vương Tiểu Vũ lập tức nhảy vọt ra khỏi ghết, bay vào phòng bếp. 

Tương phản to lớn khiến Chu Phong có chút thụ sủng nhược kinh.

Trong phòng bếp, Vương Tiểu Vũ gấp trước vội sau, nhưng lại không chịu để cho Chu Phong nhúng tay vào hỗ trợ.

Một lát sau, vang lên tiếng đập cửa, Vương Tiểu Vũ lại cướp đi mở cửa, lén lén lút lút nhận một gói hàng to đùng.

Rốt cục, vào lúc 7h30 tối, bắt đầu nhập kịch.

Rượu đỏ, hoa hồng, đèn cầy, kết hợp với cơm của Vương Tiểu Vũ tự làm, bầu không khí tốt, người yêu dụng tâm thành công an ủi trái tim băng giá của Chu Phong do mấy ngày liên tiếp bị bỏ rơi.

Sau khi cơm nước no nê, Vương Tiểu Vũ bưng ra một chiếc bánh kem hình trái tim, trên đó có viết:

Chúc học trưởng sinh nhật vui vẻ! Tiểu Vũ vĩnh viễn yêu anh.

Chu Phong nở nụ cười.

“Học trưởng, kịch truyền thanh là của fan tặng cho anh, em còn có một phần quà khác tặng anh đây.” Nói rồi, Vương Tiểu Vũ lấy một cái hộp nhỏ được gói bằng bìa cứng ra.

Mở ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi, Chu Phong ngây ngẩn cả người.

“Z & W. Là em kêu người ta khắc lên đó.” Vương Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng nói. [Chu Phong: zhōu fēng, Vương Tiểu Vũ: wáng xiǎo yǔ]

Sau một hồi lâu, Chu Phong mới lấy lại được tinh thần, nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc nhẫn trong đó, trịnh trọng đeo vào cho người yêu. Vương Tiểu Vũ cũng rất tự nhiên cầm lấy một chiếc khác đeo vào ngón áp út tay trái của Chu Phong.

Phảng phất như họ đã hoàn thành một nghi thức nào đó, Chu Phong nhịn không được hôn lên môi của Vương Tiểu Vũ.

“Tiểu Vũ, cám ơn em, đây là sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh đã từng trải qua.”===Toàn Văn Hoàn===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.