Mấy ngày tiếp theo Nhạc Tư Trà đều vùi đầu vào chuyện thi cử, tuy rằng cậu có thể chắc chắn thi đạt nhưng vẫn cần phải chuẩn bị một chút.
Ba ngày thi trải qua vô cùng thuận lợi, ít nhất là đối với Nhạc Tư Trà.
“Ôi ~ chết mất thôi~” Cao Dương đã than thở suốt một ngày nhưng chẳng ai thèm chú ý tới cậu “Này, Nhạc Tư Trà, nhìn bạn bè khổ sở vậy mà cậu không an ủi gì sao?”
“Đáng đời, ai bảo thức đêm.”
Trách là trách bản thân Cao Dương, đã biết phải thi còn không biết giảm thời gian chơi game, tối qua cày suốt đêm mãi tới tảng sáng mới ngủ một chút, chính “ngủ một chút” nên mới có chuyện.
Bởi vì ngủ rất trầm nên mãi tới khi Cao Dương được một người bạn cùng trường thi gọi điện đánh thức mới vội vội vàng vàng chạy đi, bỏ quên tài liệu ở nhà, lại là đúng vào môn thi buổi hôm nay, xui xẻo hơn nữa là ngoài người bạn kia, Cao Dương chẳng quen ai cả, mà hai người thì anh ở đầu sông em cuối sông…..
“Cậu thử nghĩ xem, nếu phải thi lại thì biết sao giờ.”
“Tiền của tôi!!!!!!”
Cao Dương hoàn toàn gục ngã!
Bi thảm hơn nữa nữa là cậu ta chỉ kém một chút nữa thôi…..
Nhạc Tư Trà trải qua một phút bi ai hộ cậu ta, sau đó vui sướng về nhà dọn dẹp hành lý.
Bởi vì Diệp Kình có việc nên lần về quê này anh không đi cùng.
“Em định đi mấy hôm?”
“Có lẽ là một hai ngày gì đấy, giữa đông, ở đấy rất lạnh, ở nhà vẫn tốt hơn.”
“Quay về nhà dì sao?”
“Anh có rảnh không? Cùng đi.”
“Được, đợi anh vài ngày.” Diệp Kình tính toán thời gian có thể giải quyết lượng công việc còn lại.
Giữa thời tiết giá rét mà về nông thôn đúng là tìm khổ! Vừa xuống xe Nhạc Tư Trà đã bị gió lạnh thổi cho run rẩy, dắt Đào Đào đi về căn nhà cũ. Đi ngang qua nhà bác Tiền, bác đang rửa rau, thấy cậu liển nở nụ cười.
“Tư Trà, Đào Đào, sao hai cháu quay về vậy?”
“Cháu chào bác.” Đào Đào ngoan ngoãn lên tiếng chào.
“Nào, vào ngồi đi, chưa ăn cơm phải không, bác cũng chuẩn bị sắp xong rồi, các cháu ở lại ăn luôn, chờ ăn xong thì bác cũng cùng đi.”
Bác Tiền niềm nở như vậy khiến Nhạc Tư Trà không thể từ chối, liền dắt Đào Đào vào.
Chồng bác Tiền họ Vương, là một nông dân trung niên tầm hơn năm mươi tuổi, rất thân thiện với Nhạc Tư Trà cùng Đào Đào.
Lúc ăn cơm chỉ thấy có hai người họ, Nhạc Tư Trà thấy lạ, cậu có nghe nói hai người còn một người con trai là Vương Đại Trụ mà.
“Bác Vương, sao cháu không thấy người khác nữa?” Nhạc Tư Trà hỏi.
“Cháu hỏi Đại Trụ sao, nó vào thành phố làm công, tới Tết mới về được.” bác Vương vừa uống rượu vừa nói.
“Anh Đại Trụ đang làm gì vậy ạ?”
“Còn làm gì được nữa, nó có học hành gì đâu, chỉ học nghề mấy năm, giờ đang làm ở một quán sửa xe. Sắp ba mươi rồi còn chưa lấy vợ, ai…..” giọng nói của bác Tiền không giấu khỏi chút oán giận.
“Vì sao?”
“Đương nhiên là chê nhà chúng ta nghèo.” thấy Nhạc Tư Trà chăm chú nghe, bác Tiền bắt đầu liến thoắng “Trước kia cũng có người giới thiệu cho nó, nhưng họ thấy qua nhà chúng ta liền không đồng ý, biết sao được, ai bảo hai bác nghèo.”
Thôn Phúc Khê cách thành phố B không xa, dù không phải nơi sầm uất nhưng cũng không tới nỗi vùng sâu vùng xa. Tiếc là đất ở đây cằn cỗi, không trồng được gì nhiều, cũng chẳng có cảnh đẹp, mấy năm trước ở bờ sông gần đấy cũng xây dựng xưởng sản xuất giấy, mọi người trong thôn kéo nhau đi làm, tưởng rằng kinh tế sẽ khấm khá lên nào ngờ lại khiến con sông bị ô nhiễm, khu rừng lân cận do khai thác quá mức cũng thành đất trống đồi trọc.
Sau xưởng bị niêm phong, trai tráng trong làng lại vào thành phố làm ăn, chỉ còn lại người già, không có sức lao động, đất vườn cũng hoang phế.
“Thế hệ trước như chúng ta không sao, nhưng mấy đứa nhỏ đúng là gặp tai vạ, mấy cô gái ở thôn lân cận cũng không dám sang, người độc thân ngày càng nhiều, cứ thế thì sao mới tốt a….”
Nhạc Tư Trà không nói gì, hoàn cảnh nơi đây lần trước cậu đã gặp qua nhưng không ngờ lại khó khăn đến thế.
Cơm nước xong, bác Tiền dẫn bọn họ tới tiệm tạp hóa mua hương cùng tiền vàng.
Mộ của ông Nhạc ở sau ngọn núi hoang, Nhạc Tư Trà phải để tạm hành lý trong nhà ông rồi mới đi.
Từ xa, cậu đã thấy mấy cây ăn quả trong vườn, xanh thẫm một màu trái ngược với cỏ cây khô vàng xung quanh.
Bác Tiền đang dắt tay Đào Đào nhìn chằm chằm vào đấy, giật mình nói “Không biết sao lại thế này, ở xung quanh nhà ông Nhạc, không, giờ là nhà cháu, câu cối luôn xanh um, trời lạnh cũng không thấy là vàng, mọi người đều nói rằng ở đây có linh thiêng, đúng vậy mà!”
Nhạc Tư Trà đương nhiên biết đây là có chuyện gì xảy ra, nhìn một nơi tràn đầu sức sống, xung quanh lại hoang vắng, cậu chợt nảy ra một ý, liền giả vờ như ngập ngừng nói “Có lẽ loại phân lần trước cháu mang tới có tác dụng.”
“À, là lần trước cháu về, một người bạn có đưa cho cháu ít phân, nói là mới nghiên cứu, rất tốt cho hoa màu, lại khiến đất màu mỡ. Người bạn đó nói nếu cháu rảnh thì thử qua, lần đấy cháu thấy cây ăn quả lớn lên không tốt lắm liền dùng. Không ngờ hiệu quả lại tốt vậy.” gương mặt cậu cũng biểu lộ vẻ ngạc nhiên.
“Chuyện này….đúng là nhờ phân?” bác Tiền nhớ lại đúng là từ khi Nhạc Tư Trà tới mới có chuyện này, liền tin.
“Có lẽ đúng thế, cháu cũng dùng loại phân ấy trồng hoa, giờ chúng vẫn còn tươi tốt mà.” Không thể nói Nhạc Tư Trà nói dối, cậu thật sự dùng nước trong không gian trồng hoa.
Ánh mắt bác Tiền chợt sáng lên, vội vàng hỏi “Vậy vậy phân ấy có bán sao? Có đắt không?” bác nghĩ rằng nếu thật sự tốt như vậy thì mùa xuân năm sau liền dùng, biết đâu lại được bội thu.
Nhạc Tư Trà biết ý của bác Tiền, cười nói “Phân đương nhiên là có, giá cả so với ở chợ không chênh lệch nhiều lắm, chẳng qua là không bán ở thành phố B thôi.”
Bác Tiền vừa nghe vậy liền thấy nản, đã không mua được thì còn nói gì nữa?
Nhưng câu nói tiếp theo của Nhạc Tư Trà lại khiến bác chờ mong.
“Nếu bác muốn, cháu có thể nhờ bạn liên hệ, biết đâu lại được.”
“Không sao, cháu còn phải cảm ơn bác đã trông hộ ngôi nhà mà.”
Trong lúc nói chuyện thì bọn họ cũng đã đến nơi, nhìn căn nhà gọn gàng ngăn nắp, cậu thực sự cám ơn bác Tiền.
“Chỉ là đôi khi tới dọn dẹp chút thôi, không có gì phiền cả, cảm ơn làm gì.” Bác Tiền giúp cầm hành lý hộ Nhạc Tư Trà để cậu mở cửa.
Cất kỹ hành lý, nghri một chút rồi họ ra mộ của ông Nhạc.
Đường núi không hề dễ đi, mấy hôm trước có mưa, đường sá lầy lội, Đào Đào còn nhỏ, đi đứng lại không tốt, Nhạc Tư Trà cõng cô bé, vừa đi vừa cùng bác Tiền nói chuyện.
Mộ của ông Nhạc cũng không xa, đi một lúc là tới.
Nhạc Tư Trà thả Đào Đào xuống, nhìn cô bé chạy tới trước mộ, kêu “ông nội” giọng nói còn có chút nức nở.
Cậu không ngăn cô bé lại, bác Tiền châm cho cô bé mấy nén hương để Đào Đào thắp cho ông nội, Nhạc Tư Trà ngồi xuống nhổ đi cỏ xung quanh mộ.
Gió trên núi lớn, sợ Đào Đào cảm lạnh, bọn họ không ở lại lâu lắm, đốt tiền vàng xong liền về nhà,
Tiễn bước bác Tiền, Nhạc Tư Trà dỗ dành Đào Đào, lại đi dạo quanh nhà một chút.
Thật ra cũng chẳng có gì để xem, trong nhà không hề có chút đồ gia dụng nào, Nhạc Tư Trà nghĩ nơi này cũng nên sửa sang lại một chút.