Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 29: Sinh Con



Trong suốt mùa thu thú,Long Đằng Tỉnh đều nhiệt nhiệt nháo nháo,mỗi ngày các văn nhân nhà khác đều nhiệt tình đem đồ ăn mình làm tới đây lãnh giáo,những người này lấy được không ít lợi ích từ Long Đằng Tỉnh,ngay cả bản thân Long Đằng Tỉnh cũng học được không ít đặc sản của thế giới này,cộng với ý tưởng của chính mình,mặc dù thành quả có chút không tốt đẹp được như tưởng tượng,nhưng cũng khiến cho một số đặc sản tăng thêm giá trị mỹ vị,đương nhiên công lao cao nhất của phương diện này thuộc về Dực Minh cùng Tráng Tử,bọn họ không chỉ tự mình động thủ,thậm chí còn phải làm vật thí nghiệm đầu tiên.

Mà Điếu Điếu từ sau khi được Dực Minh làm cho cây kiếm và cung,mỗi ngày đều mang theo bên mình cả hai thứ,khoe hai thứ khác nhau trước mặt mấy con thú,bộ dáng đắc sắc khiến chúng thú không khỏi phẫn nộ,trên người hoặc ít hoặc nhiều đều có vết bầm tím,Dực Minh không chỉ không ngăn cản,ngược lại còn để Điếu Điếu phản công,mãi cho tới khi Điếu Điếu lớn lên thành hậu nhân,nằm trên đùi phu nhân nhà mình nhớ lại cuộc sống thời thơ ấu,cũng không nhịn được mà thờ dài,chính bởi vì có một nãi phụ như vậy nên nhân sinh của hắn mới vừa bi thảm lại vừa tráng lệ.

Kì thu thú qua đi,tâm tình hưng phấn của Điếu Điếu cũng dần dần lắng xuống,nghĩ tới lại phải tiếp tục tranh sủng với một hồ một ưng,Long Đằng Tỉnh thở nhẹ một tiếng khiến cả buổi trưa trở nên náo nhiệt.

Vì ngày sinh theo dự tính của Long Đằng Tỉnh sắp đến,Mạnh Ngọc thân là sư phụ nên từ mấy ngày trước đã chạy tới nhà Viên Nhi,cố gắng dạy bù cho hai dựng phu,điều tiết tâm tình có chút căng thẳng của bọn họ.

Mặc dù thân là vị trai tân trên trái đất,Long Đằng Tỉnh cho dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo đi đường (1),đối với việc mang thai gì đó ít nhiều cũng hiểu biết được một chút,nhưng chính mình mang thai và thấy người ta mang thai khác nhau rất lớn,cho nên tâm tình cũng khó mà không căng thẳng khi nghĩ tới vấn đề sản đạo để sinh hài tử.

Nhưng sau khi cậu chít chít ngô ngô (2) hỏi xong,mới biết được tuy rằng văn nhân dùng thí thí làm chuyện đó,nhưng lúc sinh sẽ không đi từ nơi đó ra mà là trực tiếp đẻ mổ,lúc này cậu yên tâm không ít,dựa vào tay nghề sư phụ nhà mình,tâm của cậu cũng đã thả lỏng một nửa,một nửa còn lại là bởi nguyên do không có kinh nghiệm.

Long Đằng Tỉnh nằm trong gian phòng đầy đủ ánh sáng,gian phòng này bản đầu chỉ là một cái gian tiện ích(3),nhưng bởi vì ánh sáng quá nhiều cho nên bị bỏ trống,mấy hôm trước vừa mới được Dực Minh cùng Tráng Tử dọn dẹp,làm phòng sinh chuyên biệt,bởi vì sau Long Đằng Tỉnh,Viên Nhi hiện tại cũng đã được năm tháng,đợi bốn tháng rưỡi nữa cũng sẽ sinh,cho nên dứt khoát bài trí đơn giản cho gian phòng này.

Tuy rằng nói là sinh mổ,nhưng cái gì cần chuẩn bị cũng phải chuẩn bị,Long Đằng Tỉnh ưỡn cái bụng phình to,hai tay nắm chặt ga giường dưới thân,không ngừng hít thở sâu,dư quang khóe mắt nhìn thấy một bộ dao giải phẫu,trước kia còn không cảm thấy gì,nhưng lúc thật sự đối mặt với nó,trong đầu cậu tất cả đều là cảm xúc tiêu cực.

Chốc nữa cái dao giải phẫu kia dùng có tốt hay không,có thể rạch thẳng một đường,hay là cắt từng chút một,nghĩ tới chuyện có một cái dao cắt một đường trên bụng mình,Long Đằng Tỉnh lại cảm thấy được chính mình yếu đuối muốn khóc,trước kia không cảm thấy mình sợ chết,nhưng bây giờ tưởng tượng nếu mình chết ở chỗ này,trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ.

Chốc nữa không biết có dùng thuốc tê hay không,nếu có thuốc tê thì có vẻ đỡ hơn,không biết lúc những dựng phụ bị đẩy vào phòng mổ sẽ có suy nghĩ gì,liệu có giống với suy nghĩ của cậu bây giờ hay không.

Bởi vì Viên Nhi cũng là một dựng phu,sợ bị kích thích nên Tráng Tử đem Viên Nhi tới nhà trưởng thôn,Minh gia gia liền cùng Tráng Tử về nhà,dự định sẽ hỗ trợ đôi chút.

Người có kinh nghiệm như Minh gia gia tất nhiên là nhận ra được Long Đằng Tỉnh hiện tại đang rất căng thẳng,có lẽ trong đầu đã rất hỗn loạn,cũng không quan tâm Long Đằng Tỉnh có nghe thấy hay không,một mực ngồi bên tai cậu nhẹ giọng an ủi.

Long Đằng Tỉnh khó khăn lắm mới đem lực chú ý của mình tới trên người Minh gia gia,lại bởi vì đau đớn mà kêu rên ra tiếng,là một nam nhân,tuy rằng cậu không có cái tinh thần đổ máu không đổ lệ,nhưng để cậu kêu ai ái giống như nữ nhân,lòng tự trọng của cậu vẫn có chút không thể chịu được.

Nhếch nhếch khóe miệng,muốn lộ ra nụ cười,nhưng cố tình cái bụng thi thoảng lại co rút khiến cậu không thể lộ ra nụ cười như ngày thường được,khóe mặt chảy xuống một giọt nước mắt bởi vì quá đau đớn,hơi hơi há miệng thở dốc,hữu khí vô lực nói:"Minh gia gia trước khi đến định cư ở thôn,có đi qua rất nhiều địa phương đi,có thể nói cho ta nghe một chút được không,chờ sau khi hài tử trưởng thành,ta cũng có thể mang bọn chúng cùng đi lữ hành,nhìn sơn sơn thủy thủy trên thế giới này,khiến cho bọn chúng mở mang tầm mắt."

Một câu nói ngắt quãng nhưng Minh vẫn nắm chặt lấy tay cậu,nhẹ giọng kể ra địa lý phong tình,phong tục đặc trưng của những nơi mình từng đi qua,tận lực dời đi sự chú ý của Long Đằng Tỉnh.

Có lẽ là do Long Đằng Tỉnh rất mong chờ tương lai,rốt cuộc hết thảy mọi thứ cũng chuẩn bị xong,tinh thần Long Đằng Tỉnh cũng khôi phục không ít,trong đầu thầm nghĩ nhanh chóng sinh hai đứa bé trong bụng ra,về sau không bao giờ chịu cái loại đau khổ này nữa.

Ngoài phòng,Dực Minh cùng Tráng Tử đi qua đi lại,bên trong chính là sư huynh cùng ca phu nhà mình,hai người thi thoảng nghe thấy tiếng kêu rên bên trong truyền ra,tự nhiên lại nghĩ tới không ít những dựng phu cùng ma thú bởi vì khó sinh mà chết,trên trán phủ kín mồ hôi lạnh.

Tiểu tử hồ nhu thuận mà ghé vào trước cửa phòng,tiểu chủ nhân của nó sắp ra đời,nó phải nhìn thấy tiểu chủ nhân đầu tiên,đây chính là huyết mạch của chủ nhân trước lưu lại,đương nhiên nó cũng thập phần lo lắng cho chủ nhân mới,tuy rằng hắn luôn thích trêu trọc mình,nhưng tiểu tử hồ biết kỳ thật hắn vẫn rất sủng ái mình.

Quang vĩ ưng đứng trên cành cây gần phòng nhất đang chăm sóc lông đuôi của mình,là một phần tử thường xuyên tranh sủng cùng tiểu tử hồ,quang vĩ ưng tất nhiên là rất lo lắng cho nhân loại khiến nó cảm thấy ấm áp này,không chỉ là bởi vì hắn làm thức ăn rất ngon,mà còn bởi hắn không giống những nhân loại luôn muốn bắt giữ mình để lợi dụng,hắn giống với Mạnh Ngọc đều là người tốt.

Mà Điếu Điếu vẫn luon nhìn chằm chằm vào cửa phòng không nhúc nhích,tâm tình trong mắt thập phần phức tạp,bởi vì có ký ức truyền thừa,nó nhớ rõ phụ thân mình sinh mình ra bình an,nhưng lại bởi vì thể chất suy yếu,mới mất mạng cách đây không lâu.

Nó cũng hiểu được phụ thân không mong muốn sinh nó ra,thậm chí cảm thấy nó là một nỗi nhục,ngay cả như vậy hắn vẫn đem mình phó thác cho người mà hắn tín nhiệm nhất vào một khắc cuối cùng của sinh mệnh,chỉ với điều này,Điếu Điếu cũng biết chính mình không nên hận hắn,huống chi sau khi được trưởng thôn nhận về,nó liền cảm nhận được ấm ấp của gia đình,có càng nhiều người yêu thương khiến nó dần dần buông bỏ lo lắng trong lòng.

Cho nên đối với Long Đằng Tỉnh,nó thật sự vô cùng thích,cũng không muốn Long Đằng Tỉnh xảy ra chuyện gì,nhưng nó cũng hiểu rõ loại chuyện sinh hài tử này chính mình căn bản là không giúp gì được,ngay cả quân nhân lợi hại kia lúc này cũng chỉ có thể đi tới đi lui,khuôn mặt lạnh lùng ngày thường lúc này cư nhiên bắt đầu xuất hiện thần sắc lo lắng,nếu không phải biết rõ trong phòng là sư huynh đồng môn của hắn,thật đúng là giống như một tướng công đã lo lắng cho phu nhân nhà mình.

Nhớ khi chính mình được sinh ra,vị cha ma thú cũng từng phát ra những xao động rất nôn nóng,nhưng vì không muốn mình thể hiện sự khác thường,cha vẫn làm yên trong chiếc lồng sắt mà nhân loại chuẩn bị cho hắn như ngày thường,khi đó cha kỳ thật rất khao khát được đứng ở bên người phụ thân,chỉ tiếc là con người cùng XX với ma thú là kết quả của những nhân loại ghê tởm kia,là một chủng tộc chỉ có một bầu bạn suốt đời,cha kỳ thật rất yêu phụ thân,chỉ tiếc là nhân và thú khác biệt,hết thảy điều này là do những người đó gây ra,một ngày nào đó nó sẽ trở lên cường đại,sau đó giết chết toàn bộ những người đó.

Long Đằng Tỉnh uống xong chén thuốc mà Mạnh Ngọc chuẩn bị cho cậu,sau đó cảm giác đau đớn tựa hồ giảm đi không ít,những vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng mũi dao nhọn lạnh như băng cùng cảm giác bụng bị rạch,tuy rằng chỉ hơi hơi đau đớn nhưng không cản trở được trí tưởng tượng của cậu,may mà có Minh ở bên cạnh,ít nhiều khiến cậu có chút cảm giác an toàn.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu,chờ khi Long Đằng Tỉnh nghe thấy được tiếng khóc vang lớn lên,trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra,sau đó một tiểu tử khác cũng đi tới nhân thế,tuy rằng thanh âm so với đứa đầu yếu ớt hơn,nhưng hai tiểu bánh bao đều bình an ra đời khiến Long Đằng Tỉnh yên lòng.

Trong lúc nhất thời không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi,cũng không thể thanh tỉnh cảm nhận cảm giác cái bụng bị khâu,nhưng khi mê man chìm vào bóng tối,lại mơ thấy một vài giấc mộng loạn thất bát tao (4),thấy Tiểu Trúc người có khuôn mặt giống hệt mình,mơ hồ thấy Nam,bọn họ tựa hồ đang ôm nhau rất ân ái,còn có những chuyện đã xảy ra trước khi xuyên,cái cảm giác đau đớn tựa hồ giảm bớt đôi chút,còn mơ thấy hai hài tử đáng yêu gọi mình là phụ thân,tuy rằng trong đầu biết rõ hài tử nhà mình vừa mới sinh ra,căn bản không có khả năng gọi phụ thân,nhưng cũng không cản trở cậu ở trong mộng cười đắc ý.

Chờ khi cậu tỉnh lại,Viên Nhi đã ngồi ở bên cạnh cậu,nhìn thấy cậu tỉnh lại,nhanh chóng đem cháo nhân sâm đưa tới bên miệng cậu.

Long Đằng Tỉnh giật giật thân thể,phát hiện trừ bụng hơi đau ra,sức lực trên người tựa hồ đã hồi phục,không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái,cậu nhớ rõ có nghe thấy một vài đồng nghiệp nói sau khi sinh mổ sẽ đau ít nhất vài ngày,có người nặng đến mức không thể nhúc nhích,sao đến phiên mình lại chỉ cảm thấy hơi đau đau mà thôi.

Chống đỡ thân mình,tự giác uống hết cháo,thuận tiện hỏi Viên Nhi nghi hoặc của mình,biết được đáp án là do quang vĩ ưng cùng tiểu tử hồ đồng thời thi triển ma pháp hệ quang cùng ma pháp thực vật,đúng nhỉ,nơi này khác với trái đất,có ma pháp hết thảy mọi thứ đều có thể,hơn nữa ma pháp thực vật cùng ma pháp hệ quang đều được coi là ma pháp sinh mệnh,thân thể có thể tốt lên một cách nhanh chóng,Long Đằng Tỉnh tự nhiên cảm thấy hạnh phúc.

Chờ sau khi uống xong cháo,Long Đằng Tỉnh vội vàng muốn nhìn hai hài tử nhà mình một chút,Viên Nhi nói cho cậu biết hai bảo bảo được Minh cùng Mạnh Ngọc mang đến phòng ngủ chăm sóc,nếu muốn nhìn thì phải chờ khi nghỉ ngơi tốt rồi hẵn tới.

Tuy rằng cảm thấy thân thể của mình không có vấn đề gì,nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Viên Nhi,Long Đằng Tỉnh vẫn ngoan ngoãn nằm xuống,chỉ là đầy đầu đều nghĩ tới bộ dạng của bảo bảo,còn có tên của bảo bảo,mặt khác có lẽ mình nên chân chính tiếp nhận cái tên Tiểu Trúc này,bảo bảo ra đời cũng chính là sự sống lại của cậu ở cái thế giới này,sau này cái tên Long Đằng Tỉnh này cùng với quá khứ của chính mình vẫn nên quên đi thôi,từ nay về sau cậu chính là Tiểu Trúc của thế giới này.

Hết chương 29.

(1) 没吃过猪肉也看过猪走路/ Một cật quá trư nhục dã khán quá trư tẩu lộ: tạm dịch: chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo đi đường,chỉ những người chưa từng trải qua việc gì đó nhưng đã nghe thấy,nhìn thấy hoặc hiểu biết đôi chút về việc đó. (theo baidu)

(2)Nguyên văn:吱吱唔唔: từ tượng thanh, tôi chả biết là gì nên để tạm,ai biết chỉ tôi nhá.

(3) 杂物间/ Tạp vật gian: hỏi gg-sama thì cho thông tin và hình ảnh của phòng tiện ích (utility room) là một căn phòng chứa những đồ cồng kềnh...,mọi người cứ tưởng tượng nó như cái nhà kho đi cho dễ hiểu.

(4)乱七八糟/ Loạn thất bát tao: lộn xộn,lung tung, rối loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.