Đường phía trước đi cũng không dễ,cỏ dại mọc cao tới cổ Tiểu Trúc,lúc này trong đầu Tiểu Trúc lại nghĩ tới vương quốc người khổng lồ,nếu không phải là vị tiền bối Thần Sáng Thế kia thoạt nhìn không giống tên hay giở trò quỷ thì cậu thực sự hoài nghi liệu mình có phải đã lạc tới tinh cầu khác rồi hay không.
Lúc này cậu đã không thể nhìn thấy phía trước được nữa rồi,Tiểu Trúc có chút gian nan nhìn lại về phía sau,đám cỏ dại từng đi qua đã khôi phục lại hình dạng ban đầu,lúc này trời dường như sắp tối,ngôi sao sáng nhất đã xuất hiện,Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn theo hướng của ngôi sao mà đi,cậu hy vọng có thể nhanh chóng đi qua đám cỏ dại này tới một nơi rộng lớn thoáng đãng hơn chút để cắm trại.
Nếu màn đêm đã buông xuống thì một vài ma thú nguy hiểm cũng sẽ đi ra,tuy rằng trên người có mang theo thuốc bột của Mạnh Ngọc đưa nhưng cũng không phải là tất cả ma thú đều ghét mùi hương này,Tiểu Trúc không hy vọng sẽ ngã xuống ở một nơi vô danh này.
Xa xa bắt đầu vọng lại tiếng rống của sói hay sư tử gì đó,thân thể của Tiểu Trúc bất giác run lên,Tiểu Trạch không ở đây,cậu lại chỉ biết một vài ma pháp đơn giản,tuy rằng trong ma lực trong cơ thể đủ đẻ cậu tạo ra hàng trăm ma pháp hoả cầu cấp một nhưng đối với ma thú cấp cao thì chẳng xi nhê gì nhiều,nhưng hiện tại ở trên thế giới này vẫn chưa hề có cuốn sách ma pháp nào để cậu học cả,biết vậy vừa nãy bảo cái vị Thần Sáng Thế kia đưa luôn cho cậu mấy bộ sách để học,như vậy thì ít ra bây giờ cậu có thể học vẹt được mấy ma pháp cấp một cấp hai gì đó để phòng thân.
Mồ hôi làm ướt xiêm y mỏng manh của cậu,bước chân của Tiểu Trúc cũng không còn bình thản như lúc trước nữa,mà là chầm chậm điều chỉnh hô hấp,tăng nhanh bước chân,may là vị Thần Sáng Thế kia cũng coi như là chiếu cố vị hậu bối này,sau khoảng hai tiếng khi trời đã tối đen thì Tiểu Trúc cuối cùng cũng thoát khỏi đám cỏ,nhưng trước mặt cậu lại xuất hiện một con bạch hồ ve vẩy chín cái đuôi.
Tiểu Trúc cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên,cậu có cảm giác đang bị một dã thú hung mãnh nhất nhìn chằm chằm,rõ ràng lúc này bạch hồ đang rất nhu thuận nằm úp sấp trên mặt đất,nhưng ánh mắt của nó lại khiến cậu cảm thấy hơi bất an.
Trung Quốc cố đại cũng có không ít truyền thuyết về hồ ly,nối tiếng nhất chính là Tô Đát Kỷ trong Phong Thần Bảng,còn không ít chuyện xưa về việc hô ly mê hoặc thư sinh nghèo,đương nhiên Tiểu Trúc sẽ không cho rằng bạch hồ chín đuôi trước mắt này là loại hồ ly tinh như vậy,bởi vì ánh mắt cao ngạo kia,khinh thường kia,thậm chí còn có chút khinh bỉ và bất mãn kia của nó.
Một người một hồ cứ một đứng một nằm úp sấp như vậy,thời gian dường như trôi qua một lúc lâu,lâu đến mức Tiểu Trúc cảm thấy nếu con bạch hồ chín đuôi này không chạy lấy người thì cậu sẽ mệt đến mức quỵ xuống luôn mất,một tiếng kêu quen thuộc phát ra từ dưới thân của cửu vĩ hồ,đồng thời trong đầu cũng vang lên một giọng nói non nớt,Tiểu Trúc có chút kinh ngạc nhưng trong lòng lập tức tràn đầy vui sướng.
"Tiểu Trạch,là người sao?" Tiểu Trúc có chút không dám tin mà mở miệng hỏi.
Một thân ảnh màu tím giãy dụa chui ra từ dưới thân của bạch hồ,Tiểu Trạch vẻ mặt vui sướng phi thẳng vào lòng Tiểu Trúc,"Là ta là ta đây,chủ nhân,ta đã tìm được cha và phụ thân rồi,hoá ra là bọn họ vẫn chưa chết."
"Vậy sao,thế thì tốt quá rồi." Tiểu Trúc vỗ nhè nhẹ thân thể của Tiểu Trạch,thật sự cao hứng với nó.
"Ha ha,chủ nhân ơi chủ nhân,ta nói cho ngươi nghe nha,ta còn được học rất nhiều ma pháp đó,mặc dù hiện tại có rất nhiều loại còn đang phong ấn trong đầu của ta nhưng chờ khi ta tăng cấp cao hơn thì tất nhiên có thể dùng được,ta có thể trợ giúp cho ngươi nha,không để cho ngươi gặp phải nguy hiểm nữa." Tiểu Trạch nháy cặp mắt long lanh ánh nước chăm chú nhìn Tiểu Trúc.Tay Tiểu Trúc dừng lại một chút sau đó vừa kinh hỉ vừa nghi hoặc hỏi:" Tiểu Trạch không ở lại với song thân của ngươi sao?"
"Mặc dù là chủ nhân của Tiểu Trạch mà ngươi thật sự rất vô dụng,nhưng Tiểu Trạch lại rất muốn ở bên cạnh ngươi,cho nên nhân loại,ngươi phải nhanh chóng nâng cao ma lực của mình đi,nếu không cho dù có làm Tiểu Trạch mất hứng thì ta cũng sẽ bắt nó ở lại chỗ này." Giọng nói của bạch hồ có chứa chút ma lực,Tiểu Trúc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng,nhưng chìa khoá trên cổ ngay lập tức toả ra ánh sáng nhàn nhạt khiến đầu óc cậu tình táo lại,ánh mắt nhìn về phía bạch hồ cũng bất giác có chút cảnh giác.
Bạch hồ nhìn Tiểu Trúc có chút khinh thường,"Nếu một ngày nào đó ngươi không cần tới cái chìa khoá kia để bài trừ ma âm của ta thì ta mới có thể thừa nhận ngươi là chủ nhân của Tiểu Trạch,hiện tại ngươi không xứng,nhân loại,nhanh chóng cút khỏi tầm mắt của ta,nếu không ta sẽ lập tức thay đổi chủ ý."
Tuy rằng có chút khó chịu khi nghe thấy lời của bạch hồ nhứng Tiểu Trúc không thể không thừa nhận thực lực hiện tại của mình quá thấp,cho dù không cam lòng thì Tiểu Trúc cũng chỉ có thể ôm chặt lấy Tiểu Trạch đi về hướng khác,nhưng đi được vài bước Tiểu Trúc lại xoay người lại nhìn chằm chằm mắt màu bạc của bạch hồ,nói nghiêm túc:"Tuy bây giờ thực lực của ta thấp kém nhưng một ngày nào đó ta sẽ cùng sóng vai với Tiểu Trạch trước mặt ngươi,khiến ngươi phải thừa nhận ta với tư cách là đồng đội và bằng hữu của Tiểu Trạch."
Tiểu Trúc nói xong liền nhấc chân đi thẳng,chân trước của Tiểu Trạch trên vai của Tiểu Trúc phất phất với cha của mình,tuy nó cảm thấy cha quá mức nghiêm khắc với Tiểu Trúc nhưng ngay từ đầu đã hứa nếu mình muốn đi theo chủ nhân thì sẽ không thể xem mồm vào,mặc dù cảm thấy có hơi có lỗi với chủ nhân nhưng mà chủ nhân à,Tiểu Trạch cũng chỉ vì muốn được ở cùng với ngươi mà thôi,ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ là Tiểu Trạch không muốn nói giúp nha!
Chờ khi một người một hồ đi xa rồi,một tử hồ thân thể nhỏ nhắn hơn so với con bạch hồ nhảy từ bụi cỏ lên lưng bạch hồ,giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai bạch hồ,"Ngươi quá mức nghiêm khắc với Tiểu Trúc rồi,ta thấy đứa nhỏ kia rất tốt,tâm địa thiện lương lại biết phân rõ thị phi trắng đen,ta thấy tốt hơn khối nhân loại khác đấy."
"Muốn trở thành chủ nhân của Tiểu Trạch thì hắn còn kém xa lắm,nếu đổi thành nam nhân của hắn thì tạm được." Bạch hồ cẩn thận dùng miệng tha tử hồ xuống dưới,sau đó thân thể phát ra một luồng sáng trắng,một nam nhân anh tuấn uy nghiêm xuất hiện trước mắt tử hồ,cái đuôi của tử hồ lắc lắc,cũng biến thành một nam tử có đôi mắt mị hoặc.
Nam tử cười tựa đầu vào ngực nam nhân,"Ngươi yêu cầu cũng quá cao rồi,không chỉ đối với chính mình mà đối với cả người khác cũng vậy,cẩn thận đến lúc đó Tiểu Trạch trách ngươi khinh dể nó với chủ nhân của nó đấy."
"Nó thân là hài tử của chúng ta nếu mà có ý nghĩ như vậy thì tức là nó cần phải được huấn luyện nghiêm khắc hơn nữa,tóm lại,ta không hy vọng con ta có một tên chủ nhân nhu nhược như vậy,cũng không cho phép con của ta là một ma thú vô dụng." Nam nhân vừa nói vừa nắm chặt lấy tay nam tử.
"Ha ha,ta tin là hai đứa nó sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu,hiện tại đi nhìn thú nhân kia một chút thử xem đi,ta nghĩ hắn hẳn là đã thoát khỏi tay đám kia rồi,dù sao thì mọi người cũng chỉ dùng ba phần lực mà thôi." Giọng nói của hai người từ từ nhỏ dần lại,không gian lập tức vặn vẹo một hồi,hai người đã mất bên trong bụi cỏ.
Tiểu Trúc ôm Tiểu Trạch nhìn nhọn núi cao chót vót trước mặt mà thở dài,sao vừa nãy cậu lại chọn hướng này không biết.
"Tiểu Trạch,ngươi có biết đường hay không?" Tiểu Trúc sờ sờ đầu Tiểu Trạch,song thân của Tiểu Trạch đều sống ở chỗ này,không biết chừng bọn họ đã đưa cho Tiểu Trạch bản đồ của chỗ này thì sao.
"Biết nha,chủ nhân đi theo ta đi!" Tiểu Trạch nói xong liền nhảy khỏi lòng Tiểu Trúc,chạy về phía tay phải,chạy được vài bước lại quay đầu nhìn xem Tiểu Trúc có theo kịp mình hay không.
Tiểu Trúc đi theo sau Tiểu Trạch,đi đến trước một vách núi,nhìn vách núi trước mặt,Tiểu Trúc không khỏi nghi hoặc mà nhìn Tiểu Trạch.
Tiểu Trạch có chút đắc ý nhếch mày,chạy thẳng vào vách núi,sau đó ló đầu ra nói:"Chủ nhân,mau vào đi,đây là ảo trận thôi,tộc của chúng ta trời sinh có khả năng nhìn thấu ảo trận,nhưng ngày trước ta bị phong ấn,bây giờ cha đã hoá giải giúp ta rồi."
Tiểu Trúc gật gật đầu,thử chạm tay vào vách núi,quả nhiên tay xuyên được qua vách núi,Tiểu Trúc xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Trạch để tán thưởng,thấy Tiểu Trạch đắc ý cọ cọ lòng bàn tay cậu khiến cậu bất giác cười khẽ ra tiếng.
Dưới sự thúc giục của Tiểu Trạch,Tiểu Trúc đi vào vách núi,một sơn đạo vừa một người đi xuất hiện dưới chân Tiểu Trúc,theo chân Tiểu Trạch băng qua con đường nhỏ,Tiểu Trúc loáng thoáng nhìn thấy ánh lửa đỏ rực một chỗ,bất giác tăng nhanh bước chân,nếu cậu đoán không sai thì ánh lửa kia hẳn là lửa trại đi,bất kể chủ nhân của lửa trại kia là người của đoàn nào,hiện tại cậu thực sự rất muốn nhìn thấy con người,có lẽ bọn họ sẽ có tin tức về Dực Minh,hoặc nếu người nọ là Dực Minh thì càng tốt.
Dực Minh lúc này đang dùng nhánh cây đốt lửa,trận chiến lúc trước khiến hắn bị thương rất nặng,thiếu chút nữa là không thể thoát được,hắn không ngờ nơi này lại có nhiều ma thú cấp cao đến như vậy,hiện tại hắn thực sự rất sợ Tiểu Trúc sẽ gặp phải những ma thú này,nếu như vậy thì sao mà Tiểu Trúc có thể thoát nổi đây.
Dực Minh giật giật thân thể,miệng vết thương được bôi kín dược truyền tới từng trận đau xót,nếu tình hình cho phép thì hắn thực sự muốn đi nhanh hơn một chút,xa hơn một chút để có thể nhanh chóng tìm được Tiểu Trúc,hắn không dám tưởng tượng đến thi thể vụn nát của Tiểu Trúc.
Dực Minh chậm rãi nhắm mắt lại,tựa nhẹ vào vách núi,yên lặng vận chuyển đấu khí,đấu khí hành tẩu có chút chậm chạp bởi vì những ma thú này không chỉ khiến hăns bị ngoại thương mà ngược lại còn có nội thương cực kỳ nghiêm trọng,gân mạch luôn truyền tới cảm giác co rút và đau đớn khiến cho hắn có hơi khó chịu bực bội,nhưng chỉ cần nghĩ tới việc nhanh chóng tìm được Tiểu Trúc là tâm tình lại bình tĩnh trở lại.
Chờ khi vận hành đấu khí được một vòng,Dực Minh dường như có linh cảm mà mở to mắt ra,một người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang che miệng lại,mắt chảy đầy lệ nhìn hắn,mà con hồ ly nhỏ của cậu lúc này đang nhảy dựng lên kéo ống quần của cậu như thể muốn cậu nhanh chóng chạy tới bên người mình.
Dực Minh trừng lớn con ngươi,trong mắt có vẻ không tin nổi,ngờ vực vô căn cứ,tuy rằng ma thú tạo ảo giác cực ít nhưng cũng không phải là hắn chưa từng gặp qua,nội tâm của hắn hoài nghi đây không phải là sự thật nhưng ngón tay khẽ vuốt trên mặt hắn,hương dược trên người đang nhẹ nhàng ôm lấy hắn đã cho thấy người tới là thật.
Hai mắt Dực Minh dần đỏ lên,nâng đôi tay nặng nề như ngàn cân ôm lấy người trong lòng,miệng không ngừng hét to:"Tiểu Trúc,là ngươi thật sao,Tiểu Trúc?"
"Là ta,là ta thật,Dực Minh,cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!" Nước mắt Tiểu Trúc càng chảy ra không ngừng.
Hai người yên lặng nhìn nhau,cuối cùng gắt gao ôm chặt lấy nhau cùng hôn môi âu yếm,Tiểu Trạch ở một bên trợn to mắt,dùng chân trước che mắt lại,cái đuôi cuốn về phía trước thân thể,"Thật là,còn có một con hồ ly ở đây đấy,đúng là xấu hổ chết hồ mà!"