“Phu nhân…” Vân Nương khiếp sợ quỳ trên mặt đất, dập đầu thỉnh an Văn thị, ngẩng đầu chỉ thấy Văn thị tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, thân thể nàng run lên, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Đứng lên đi”, Văn thị buông chén trà trong tay: “Bộ dạng này của ngươi, để cho người khác thấy, còn tưởng rằng ta đem ngươi ăn thịt ! Từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa từng động một ngón tay của ngươi !” Vân Nương thật cẩn thận nói: “Phu nhân, cô nương đối đãi thật tốt, con đều ghi tạc trong lòng” Nhị cô nương nhìn thấy đôi khuyên tai hồng bảo của nàng cười nói: “Muội muội, thật sự là cẩn thận, ta cho ngươi đôi khuyên tai này đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn gìn giữ tốt như vậy” Vân Nương không tự chủ được sờ sờ khuyên tai kia, rụt rè nói: “Tỷ tỷ thứ tội, đôi khuyên tai này là nhị thẩm giúp muội đem đến Hằng Phu lâu sửa lại, lúc trước muội làm mất một viên bảo thạch” Văn thị cùng nhị cô nương nghe xong cười nói: “Xem ra ngươi cùng Cố thị thân quen lắm?” Vân Nương gật đầu nói: “Nhị thẩm cùng chúng con rất hòa thuận” Văn thị cười nói: “A, không tệ”. Liền đem một cái hà bao cho nàng, nói: “Ngươi đi thăm di nương đi, vài năm không thấy, nàng ngày ngày đều nhớ ngươi a!”. Mẹ ruột của Vân Nương sớm đã mất, nàng là được người thông phòng của Nhiếp Hành nuôi nấng lớn lên, hai người tình như mẹ con. “Cám ơn phu nhân!”, Vân Nương thật cẩn thận thu hà bao của Văn thị cho, trong tay nhẹ nhàng nắm chặt, cảm thấy trong hà bao có một khối vật cứng nhỏ, nhất thời bị dọa đến độ toàn thân đầy mồ hôi, trong lòng trừ bỏ hoảng sợ ra, càng nhiều là may mắn! Cấp Văn thị dập đầu nói lời cảm tạ lúc sau, liền đứng dậy rời đi. “Mẹ, xem ra nha đầu kia vẫn là không dám gạt chúng ta”, nhị cô nương nói. “Hừ! Ngươi cũng đừng xem thường nha đầu kia, tâm tư loan loan nhiễu nhiễu!”, Văn thị hừ lạnh nói: “Nhiếp gia nhiều nữ hài tử như vậy, trừ bỏ Tùng Nương là cháu gái ruột của lão phu nhân ra, cũng chỉ còn mỗi mình nó ở lại bên cạnh”. Nàng nhìn con gái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi nha! Nếu có một nửa tâm tư như nó thì tốt rồi” Nhị cô nương khinh thường bĩu môi: “Dù sao lão phu nhân cũng chưa từng thích con, con cũng không muốn đi lấy lòng bà ta. Mẹ, con không thích nhị thẩm kia, bộ dáng nũng nịu kia, xem ra còn giống tiểu thư hơn con, không phải là một cô nương ở nông thôn sao? Già mồm cãi láo!” Văn thị chỉ vào cái trán của nàng nói: “Nha đầu ngốc này! Nam nhân chỉ thích bộ dáng kia của nàng, ngươi xem nhị thúc của ngươi, bị nàng mê hoặc thành bộ dáng gì nữa? Quần áo trang sức một bộ một bộ, chạy vào trong phòng của nàng, đây mới là nữ nhân a!”, Văn thị thở dài nói: “Chỉ tiếc ta hiểu đạo lý này quá muộn, cũng dạy ngươi quá muộn!” “Mẹ, con nghe cha nói, có phải mọi người sẽ cùng nhị thúc đi Giang Nam?”. Nhị cô nương hỏi: “Nếu như vậy vì cái gì còn phải đắc tội nhị thẩm a? Nếu nhị thẩm cùng nhị thúc nói chuyện hôm nay, khiến nhị thúc niận, chúng ta không phải cái gì cũng không có sao?” “Hừ! Lão phu nhân khi nào thì xem chúng ta thuận mắt? Đại bá, nhị thúc của ngươi từ sau khi chuyện đó xảy ra, khi nào thì xem chúng ta thuận mắt? Vậy không phải là đang ngầm phòng ngừa chúng ta sao? Nhiều năm như vậy, chúng ta nhẫn nhịn còn không đủ sao? Cùng với việc làm cho lão phu nhân đề phòng chúng ta, còn không bằng để cho bà ta thấy chúng ta mấy năm nay chẳng tiến bộ được gì a! Chúng ta cùng đại phòng còn có tội gì mà chưa đắc phải!” Văn thị hừ nhẹ nói: “Ta sớm đã nhìn thấu! Ta hiện tại chỉ cầu lão thái gia có thể sống thêm vài năm, giúp chúng ta tranh thủ một chút. Ngươi cho là nhị thẩm kia của ngươi là một người tầm thường? Nàng nhìn thấu a! Hôm nay cho dù ta cố tình gây khó dễ cho nàng ở trước mặt lão phu nhân, nàng cũng không thèm để ý đến ta một chút!” “Nếu nhị thẩm trở về nói với nhị thúc thì sao?” Nhị cô nương hỏi. “Nàng sẽ không nói với nhị thúc ngươi!”, Văn thị chắc chắcn nói: “Nàng là người thông minh, chuyện này từ đầu tới đuôi, nàng khẳng định sẽ không nói một câu! Lại nói, nhị thúc ngươi cũng không phải là ngốc tử, nhiều năm như vậy, cho dù sau khi sự tình lần đó phát sinh, hắn thấy chúng ta cũng làm như không thấy, không phải sao? Hắn cũng sẽ không vì một nữ nhân liền trở mặt với chúng ta” Nhị cô nương mắt vừa chuyển nói: “Mẹ, người nói nhị thúc ở Giang Nam có bao nhiêu sản nghiệp?” Văn thị nói: “Hắn chưởng quản hải vận Nhiếp gia nhiều năm như vậy, Giang Nam nổi danh là nơi giàu có và đông đúc, ngươi nói thuộc hạ của hắn có thể có bao nhiêu sản nghiệp? Chỉ cần hắn muốn, liền đủ cho chúng ta đời này ăn uống không lo! Nếu lão thái gia có thể thuyết phục nhị thúc, bảo hắn hàng năm đem lợi tức mấy cửa hàng cho chúng ta, hơn nữa lão thái gia cho chúng ta vốn riêng, chúng ta đi Giang Nam mua chút ruộng tốt, đời này liền không lo ăn uống”. Nàng nâng tay sờ tóc con gái nói: “Nếu chúng ta thật sự có thể đến Giang Nam định cư, con chờ đến khi cha mẹ chồng con mất, liền bảo phu quân con đến đó. Người một nhà có thể cùng một chỗ, nói như thế nào đều là tốt. Lại nói, Giang Nam từ trước đất lành, cũng chưa từng nghe nói có nhiều nạn đói” Nhị cô nương gật gật đầu, ôm Văn thị sau một lát, nàng ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Nếu như vậy, vì cái gì không bảo lão thái gia phân mấy gian cửa hàng Giang Nam cho chúng ta a? Chúng ta đều là con cháu của người, vì sao có chút lợi ích gì đều để cho đại phòng chiếm được?” Văn thị nói: “Cha ngươi quản nổi một cửa hàng nhỏ không? Không đến một năm, toàn bộ liền bại trong tay hắn hết, còn không bằng để nhị thúc ngươi quản, hàng năm chúng ta lấy chút lợi tức a! Lại nói, sản nghiệp này là một tay Nhị thúc ngươi làm ra, ngươi đừng nhìn hắn bình thường vô thanh vô tức, tâm tư lại rất sâu! Cho dù mười người như cha ngươi, đều đấu không lại một ngón tay của hắn! Nếu thực đắc tội với hắn, tất cả mọi người đều đừng mong yên ổn a! Tương lai, chúng ta còn chỉ trông vào đại bá của ngươi và hắn a! Chỉ cần chúng ta không quá phận, nói như thế nào bọn họ vẫn xem vào tình thân, đều nể vài phần!”. Văn thị điểm cái trán con gái nói: “Ngươi a, học nhiều một chút!” “Mẹ…”, nhị cô nương bổ nhào vào trong lòng Văn thị. Văn thị vuốt đầu con gái, trong lòng đau xót, nữ nhân nào mà không muốn giống như Cố thị chứ, cả ngày bình thản không màng tranh chấp khói lửa? Nhưng mà đó là số mệnh a! Mẹ ruột của nàng mất sớm, kế mẫu đối với nàng một mặt cưng chiều, chưa bao giờ dạy nàng chuyện tình trong đại thế tộc, nàng cũng là sau khi đến Nhiếp gia, bị Nhan thị cùng Tạ thị chỉnh đốn mới hiểu được! Hiện tại nàng chỉ mong nhân lúc mình còn sống, cố gắng dạy dỗ con gái ngốc của mình, bảo bọn chúng ít đi đường vòng một chút. Nhớ tới nam nhân bất lực kia, tâm Văn thị lại cứng lên, vô luận như thế nào, nàng cũng phải chiếm được lời hứa của lão thái gia, như thế cũng đủ để một nhà bọn họ sống yên phận! Lão thái gia cũng đã sắp bảy mươi tuổi, còn có thể che chở bọn họ được bao nhiêu năm? Lúc mẹ con hai người đang trò chuyện, nha hoàn ngoài cửa hô một tiếng: “Lão gia đã trở về” Nhị cô nương rời khỏi lòng ngực Văn thị, hai người đứng dậy, nhị cô nương tiến lên giúp Nhiếp Hành nâng mành lên: “Cha, ngài đã trở lại” “Ừ!”, Nhiếp Hành mở cây quạt, sau khi nhị cô nương khuất thân hành lễ cha mẹ xong, liền rời đi. Văn thị giúp đỡ Nhiếp Hành cởi áo khoác: “Thế nào? Lão thái gia nói như thế nào?” Nhiếp Hành một đầu ngã vào trên La Hán tháp nói: “Còn có thể nói như thế nào? Lão nhị cái gì cũng chưa nói, hắn lớn, cánh cứng rắn, cha cũng quản hắn không được!” Văn thị vừa nghe nóng nảy, liên thanh truy vấn nói: “Kia làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lão thái gia sẽ không chuẩn bị cho chàng một chút bạc?” Nhiếp Hành nhìn Văn thị liếc mắt một cái, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, trong lòng phiền chán, đứng dậy nói: “Ta đến thư phòng!” Đôi mắt Văn thị nhìn hắn, hắn cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi, không khỏi tức đem trên toàn bộ chén trà trên bàn ném xuống đất: “Một đám hồ ly tinh!” Nhiếp Hành quay đầu trở về thư phòng, liền bảo người gọi Kiều Nhi đến, Kiều Nhi là nha hoàn Nhiếp Hành mới mua, trước mắt là yêu sủng của hắn! Đang may giày cho Văn thị, nghe nói Nhiếp Hành gọi nàng ta qua, vội vàng chạy đến: “Lão gia đến rồi?”. Thấy đầu hắn đầy mồ hôi, quan tâm nói: “Ngài nóng lắm phải không? Nô tỳ bảo nha hoàn mang trà đến cho ngài, ngài rửa mặt đi, uống hai trà lạnh đi?” Nhiếp Hành thân thủ đem nàng ta ôm vào trong ngực, nói: “Nàng bảo nha hoàn đem rượu lạnh đến đây, ta uống một chút là được rồi”. Hắn nhớ tới thần tình lãnh đạm của nhị đệ hôm nay, trong lòng cực kỳ buồn bực, lại nhớ tới sắc mặt vừa rồi của Văn thị ở trong phòng, trong lòng lại phiền chán. Kiều Nhi vội bảo nha hoàn dọn rượu lên, bày lên trên bàn trong thư phòng, Nhiếp Hành ngửa đầu uống mấy chén lớn. “Gia, ngài uống chậm một chút!”. Nàng ta dựa vào trong lòng Nhiếp Hành, nũng nịu nói: “Uống rượu nhanh, dễ say” Nhiếp Hành cười ha ha nói: “Uống rượu mới tốt! Đời này của ta, vốn chưa một lần tỉnh!” Hắn vừa rót rượu vừa cười, chỉ chốc lát liền ngửa đầu nằm ở trên tháp ngủ. Kiều Nhi khẽ đẩy hắn hai cái: “Gia? Gia?”. Thấy hắn ngủ như chết, vội thân thủ lấy hà bao ở trên người hắn xuống, thân thủ đếm đếm có mười mấy lượng bạc, không khỏi vui vẻ, đem bạc để vào trong tay áo. Lúc này Văn thị hùng hổ đi vào, vừa vào không hỏi xanh đỏ đen trắng, liền tát Kiều Nhi một cái: “Tiện nhân, cả ngày bám lấy lão gia, ngày nào đó liền bán ngươi đi! Cút!” Kiều Nhi bụm mặt, không rên một tiếng lui ra ngoài. Văn thị thấy Nhiếp Hành ngủ giống như lợn chết, khẽ gắt một tiếng: “Ma quỷ! Cả ngày chỉ biết uống rượu!”. Sau đó gọi thị thiếp trải đệm giường, hầu hạ Nhiếp Hành lau thân, mới để lên trên giường ngủ. Sau khi ăn xong cơm chiều, Nhiếp Tuyên rửa mặt chải đầu xong, mặc quần áo đơn, nằm ở trên giường, tùy tay cầm một quyển sách, không yên lòng lật xem. Âm thầm suy nghĩ lời cha nói với hắn hôm nay. Tam ca đời này trừ bỏ ăn uống tiêu xài ra, cái gì đều không học được. Nếu hắn thật sự đáp ứng đem tam ca đến Giang Nam, cũng liền đại biểu hắn phải nuôi tam ca cả đời! Kỳ thật cá tính tam ca, trong lòng hắn rõ ràng, hắn bất quá chỉ biết ăn uống tiêu xài phung phí mà thôi, nuôi hắn cả đời cũng không sao. Phiền toái chính là Văn thị cùng một phòng thê thiếp kia của hắn, vị tam tẩu này cũng không phải là một kẻ ngốc, một chút cũng không giống biểu hiện bên ngoài của nàng ta. Mèo Con tuy rằng thông minh, nhưng luận tâm kế khẳng định không phải đối thủ của tam tẩu. Nếu bản thân mình đem đám người này theo, quả thực chính là tự tìm phiền toái! Nhưng mà nghĩ đến ánh mắt đầy cầu xin của cha già, hắn không khỏi do dự, hắn dù sao cũng là anh ruột của mình, Nhiếp Tuyên nhắm hai mắt lại, nếu không phải một lần kia… “Trí Viễn, chàng đang xem cái gì?”, Nhiếp Tuyên nghe thấy thanh âm thê tử, không khỏi mở to mắt, cười hỏi: “Tắm xong rồi?” Mèo Con lại đi tắm một lần nữa, trở về phòng chỉ thấy Nhiếp Tuyên cũng tắm xong rồi đang xem sách, nhìn quyển sách kia, nàng không khỏi tò mò hỏi một câu. “Tắm xong rồi?” Nhiếp Tuyên tùy tay buông sách, thân thủ đem nàng kéo đến trong lòng, hôn nhẹ cổ của nàng: “Thật thơm” Mèo Con sợ nhột né tránh, cười khanh khách, hướng bên trong giường trốn, tùy tay cầm quyển sách kia, không khỏi “Di” một tiếng. “Đây là sách di nhân”, Nhiếp Tuyên từ trong tay nàng cầm lấy quyển sách, giải thích với nàng: “Cái này gọi là sách da dê, trang giấy là dùng da dê mà làm” Mèo Con trừng mắt nhìn quyển sách kia, nột nột nói: “Trí Viễn, chàng xem hiểu tiếng nước ngoài?” “Tiếng nước ngoài? Ý nàng là ngôn ngữ man di? Cũng hiểu”. Nhiếp Tuyên cười nói: “Ngôn ngữ man di này so với văn tự của chúng ta dễ học hơn, bọn họ gọi là chữ La tinh, chỉ cần học xong hai mươi mốt chữ cái, liền có thể học dễ dàng” “Cái này cũng là chữ La tinh?” Mèo Con ngửa đầu hỏi. “Không phải, ngôn ngữ này gọi là Anh ngữ, có hai mươi sáu chữ cái, à, bất quá học xong chữ La tinh thì ngôn ngữ này cũng dễ học”. Nhiếp Tuyên nói: “Quyển sách này chính là kinh thư của Anh quốc, nhưng mà kinh thư của họ cũng chỉ có một quyển mà thôi” Mèo Con trở tay cầm quyển sách, cực độ bi phẫn phát hiện, đây là Kinh thánh, nàng cư nhiên chỉ biết được vài chữ “I, am, is, are” linh tinh, mấy từ phức tạp một chút nàng liền quên sạch! Từ sau khi thi đậu đại học, nàng chưa từng chạm vào tiếng Anh! Mèo Con rên rỉ một tiếng, dúi đầu vào trong ngực Nhiếp Tuyên. Đường đường một người hiện đại, học hơn mười năm tiếng Anh, cư nhiên bây giờ còn thua một cổ nhân, thật sự là mất mặt muốn chết! Nàng thật muốn mua một khối đậu hủ, tự mình đập vào ! Nhiếp Tuyên nghĩ nàng mệt mỏi, đem sách đặt ở một bên, ôm nàng hỏi: “Mệt sao? Muốn ngủ không?”, tay lại bắt đầu có hạnh kiểm xấu chạy trên người nàng. Mèo Con lắc đầu, nàng cũng không phải là heo, buổi trưa ngủ lâu như vậy, hiện tại tinh thần rất tốt! Nàng thân thủ ôm cổ Nhiếp Tuyên: “Trí Viễn, chàng biết bao nhiêu ngôn ngữ man di?” Nhiếp Tuyên ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, chỉ cảm thấy kiều thê hơi thở như lan, da thịt bóng loáng, mềm mịn như tơ, nào có tâm tư để nghĩ cái khác, không chút để ý nói: “Không nhiều, chỉ có mấy nước mà thôi, người hải ngoại chủ yếu dùng chữ La tinh, Pháp ngữ, Anh ngữ, còn có mấy quốc gia gần thiên triều chúng ta mà thôi!” Mèo Con chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đã muốn rất nhiều!”. Nàng chỉ có mỗi một tiếng Anh mà học mười mấy năm cũng chưa học giỏi ! Thực mất mặt! (Muội cũng đồng cảm xúc với tỷ!) “Mèo Con, nếu nàng không mệt, chúng ta làm một chút vận động để ngủ ngon được không?”, Nhiếp Tuyên cúi đầu hàm hàm hồ hồ nói. Mèo Con thân thủ ôm thân thể hắn, đem mặt chôn thật sâu trong lòng ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng đem màn kéo xuống đi!” (Trong truyện này hận nhất là cái màn!) “Được!” Nhiếp Tuyên thấy thế tùy tay kéo màn xuống: “Mèo Con…”