Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 73: Tin vui



Mèo Con vô lực ngồi ở trên ghế, một tay che miệng, một tay để trên bụng, sắc mặt tái nhợt, còn không cho Nhiếp Tuyên đến gần nàng, khiến cho Nhiếp Tuyên dở khóc dở cười. Xuân Nha thấy thế, vội chạy đến xe ngựa lấy chậu đồng cho Mèo Con rửa mặt súc miệng, sạch sẽ tươm tất rồi Mèo Con mới cho phép Nhiếp Tuyên tới gần. Lúc này đại phu cũng chạy theo Trừng Tâm vội vàng tiến vào. Xuân Nha giúp Mèo Con đội đấu lạp, đem mặt của nàng che khuất, kéo ống tay áo của nàng lên, trên cổ tay để một khối khăn lụa, cả tay và mặt đều che khuất, cả người một chút da thịt đều không có lộ ra. Nhiếp Tuyên vừa thấy đại phu đến đây, vội vàng nghênh đón, không nói năng gì, mời đại phu vào trong đại sảnh xem bệnh cho thê tử: “Đại phu, ông mau vào xem bệnh cho vợ ta” Đại phu kia đi đến trước mặt Mèo Con, Xuân Nha lấy một cái ghế cho hắn, mời hắn ngồi. Đại phu cách khăn lụa, đặt tay xem mạch, sau một lát, nói với Mèo Con: “Phu nhân xin đưa tay trái để tại hạ xem thử một chút!”. Thấy Mèo Con khẽ gật đầu, liền đứng dậy đi ra ngoài. Nhiếp Tuyên thấy thế đuổi theo hỏi: “Đại phu, thân thể của vợ ta có chỗ nào không khoẻ?” Đại phu kia chắp tay nói: “Thỉnh vị quan nhân này yên tâm, thân thể tôn phu nhân cũng không có gì lo ngại” Nhiếp Tuyên vừa định hỏi, nếu không sao, thì vì sao còn phải đổi tay bắt mạch a? Lại nghe Xuân Nha ở bên trong hô: “Đại phu, xong rồi!” Đại phu đi vào trong, xem mạch thêm một lát, liền đứng dậy chắp tay mỉm cười nói: “Chúc mừng quan nhân, tôn phu nhân có thai!” Nhiếp Tuyên vừa nghe được đại phu nói Mèo Con có thai, đầu óc liền trống rỗng, căn bản không có nghe thấy đại phu nói gì nữa, trong đầu chỉ có một ý niệm, ta có con! Ta có con! Nhiếp Tuyên ta rốt cục cũng có con! Mèo Con cũng bị tin tức của đại phu làm cho hoảng sợ, nàng không khỏi vươn tay sờ sờ bụng, ta có con? Trong lúc nhất thời vui sướng, ngọt ngào, lo lắng, sợ hãi… Đủ loại mùi vị diễn ra trong lòng, cũng đã không còn nghe được lời dặn dò của đại phu. Tiếng nói của đại phu vừa dứt, không chỉ có Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con choáng váng, ngay cả hạ nhân hầu hạ bên cạnh cũng choáng váng. Đại phu sớm đã quen với tình huống vợ chồng trẻ biết tin mang thai vui sướng choáng váng cũng lơ đểnh như thế nào rồi. Nhưng mà kỳ quái là với tuổi hiện tại của Nhiếp Tuyên thì sớm đã có vợ con thành đàn, như thế nào mà còn như những đôi vợ chồng trẻ tuổi chưa? Chẳng lẽ đôi vợ chồng này mới lấy không lâu? Trừng Tâm nghe được phu nhân có thai, hốc mắt lập tức đã ươn ướt, hắn cúi đầu vụng trộm lau đi nước mắt chảy xuống, thấy bộ dạng gia ngốc lăng, liền tiến lên nói với đại phu: “Đại phu, làm phiền ngài”. Nói xong liền lấy ở trong ngực ra một thỏi bạc nặng đưa cho ông ta. Đại phu kia nhận tiền thưởng, vuốt râu cười đến miệng không khép được, nói với Trừng Tâm phụ nữ có thai cần chú ý việc gì, Trừng Tâm ở một bên cố gắng nhớ kỹ đại phu dặn dò, mà đã sớm quên trong nhà còn có một vị đại phu khác . Nhiếp Tuyên bị tiếng chúc mừng của tiểu nhị trong Đái Xuân Lâm mà hồi thần, hắn nhìn chằm chằm bụng Mèo Con, miệng không khống chế được mà ngây ngốc mở, Mèo Con thấy hắn khó có được bộ dạng ngốc nghếch như thế, không khỏi cười khúc khích. Trừng Tâm nói với Nhiếp Tuyên: “Gia, đại phu vừa mới nói, phu nhân có thai sau này cần nghỉ ngơi nhiều…” Nhiếp Tuyên từ trong trạng thái mừng như điên hồi hồn lại nói: “Đúng! Phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi, Trừng Tâm ngươi nhanh đi lấy xe đến đây, chúng ta quay về thuyền nghỉ ngơi. Không được, trên thuyền rất xóc nảy! A, xe ngựa cũng không tốt! Vẫn là sớm quay về Tô Châu mới được! Đúng! Ngươi nhanh đi gọi mọi người trở về, chúng ta suốt đêm lên đường về Tô Châu!”. Hắn liên thanh dặn dò. Trừng Tâm cười đáp ứng, vội chạy ra ngoài lấy xe, Nhiếp Tuyên quay đầu lại nâng dậy Mèo Con nói: “Chúng ta về thuyền trước, chờ sau khi nàng sinh con xong thì quay lại Dương Châu tiếp tục dạo chơi, được không?” Mèo Con thấy bộ dạng hắn thật cẩn thận, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút là lạ, nhìn bộ dạng này của hắn, giống như là đứa con so với nàng còn quan trọng hơn. Sau khi Nhiếp Tuyên giúp đỡ Mèo Con lên xe, để nàng nằm ở trên nệm êm, nhìn không chuyển mắt vào bụng của nàng, qua một hồi lâu, mới cực kỳ cẩn thận vươn tay sờ vào bụng của nàng một chút. Mèo Con thấy bộ dạng thật cẩn thận của hắn, trong lòng đột nhiên đau xót, nam nhân ở cổ đại cùng tuổi với hắn, đừng nói là làm cha, ngay cả làm ông nội đều mới có thể, hắn hưng phấn như vậy cũng là bình thường. Lại nói có con nàng cũng vui vẻ, tự nhiên không vì duyên cớ gì mà ganh tị với con ư? Thật sự là càng ngày càng chẳng ra sao a! Nàng có chút tự trách nghĩ. Nàng vươn tay cầm lấy tay Nhiếp Tuyên để trên bụng của mình, nhẹ giọng nói: “Hiện tại con còn nhỏ, sẽ không động, ước chừng khoảng năm sáu tháng, con mới động”. Nàng có điểm không xác định nói, kiếp trước nàng cũng chưa từng mang thai, cũng không biết khi nào thì đứa trẻ mới động, hẳn là là năm sáu tháng đi? Tay Nhiếp Tuyên lẳng lặng dán trên bụng Mèo Con, sau một lúc lâu, hắn vươn tay ôn nhu đem Mèo Con ôm vào trong ngực: “Mèo Con, chúng ta rốt cục cũng đã có con!” Mèo Con mặt tựa vào trong ngực hắn, có thể cảm nhận được trái tim hắn đập liên tục không có quy luật, trong lòng một trận hoảng hốt, nàng cùng nam nhân này kết hôn, hai người còn có con, chờ sau khi con lớn lên, bọn họ còn có thể có cháu… Nàng… từ từ cắm rễ ở cổ đại này rồi… “Vãn Chiếu tỷ tỷ, làm sao mà tỷ lại trở về vậy?”. Nha hoàn trên thuyền thấy Vãn Chiếu trở về, cười nghênh đón, giúp nàng nhấc màn trúc lên, đảo mắt vừa thấy nàng dẫn theo một tiểu khất cái bẩn hề hề trở về, không khỏi hỏi: “Nàng ta là?” “Nàng ta là phu nhân phát thiện tâm, mua ở trên đường”. Vãn Chiếu nói với một nha hoàn: “Đi tìm một cái thùng gỗ, bảo bà tử giúp nàng ta rửa mặt chải đầu một chút, đúng rồi! Các ngươi tìm một chút thuốc, trên người đứa nhỏ này phỏng chừng còn có rận !” Vài nha hoàn vừa nghe đến rận, nhất thời lộ ra thần sắc chán ghét, vội vàng nói: “Chúng muội đi chuẩn bị đồ để rửa mặt chải đầu” Vãn Chiếu lắc lắc đầu, sau khi vài tiểu nha hoàn đi chuẩn bị nước nóng, Vãn Chiếu liền tìm thêm hai bà tử, bảo bọn họ tắm rửa cho đứa trẻ kia. “Vãn Chiếu tỷ tỷ, Vãn Chiếu tỷ tỷ!”. Một tiểu nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, không ngừng thở dốc nói: “Vãn Chiếu tỷ tỷ, phu nhân… phu nhân vừa mới bắt mạch, mạch thượng là có thai !”. Nàng thở hổn hển một hơi nói: “Gia với phu nhân sắp trở lại, phu nhân ngửi thấy mùi hương lạ là khó chịu, gia bảo tỷ đem mấy mùi hương trên thuyền tẩy đi hết” Vãn Chiếu nghe xong lời của tiểu nha hoàn, ngây người ngẩn ngơ, mới vui sướng nói: “Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ a! Gia rốt cục cũng có hậu!” Từ sau khi phu nhân đến Nhiếp gia, hết thảy công việc bên người phu nhân đều là do nàng phụ trách chiếu cố. Cuộc sống gia đình tạm ổn, cũng là do nàng ghi chép, mà lâu như vậy vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng nàng cũng có chút tính toán, nhưng mà vẫn không dám xác định mà thôi. Bạch Cập lại bị gia điều về Tô Châu, nàng vốn định chờ sau khi trở về Tô Châu, lại bảo Bạch Cập giúp phu nhân chẩn đoán một chút, không thể tưởng được hôm nay cư nhiên lại nghe được tin tức tốt! Vãn Chiếu càng nghĩ càng vui vẻ, đang muốn đi tạ ơn Bồ Tát, đột nhiên nhớ đến lời của tiểu nha hoàn lúc nãy. Nàng nhảy dựng lên, phân phó nha hoàn đem toàn bộ lư hương trên thuyền thu dọn, đem cửa sổ mở ra cho thông gió, lại giúp Mèo Con lót đệm chăn, chuẩn bị nước ô mai cho nàng. Chờ lúc Mèo Con trở lại trên thuyền, Vãn Chiếu đã đem hết thảy chuẩn bị tốt, vừa thấy Mèo Con trở về, liền vui sướng mang theo nhiều nha hoàn, tiến lên chúc mừng Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con. Nhiếp Tuyên tâm tình tốt thưởng cho mọi người trên thuyền một lượng bạc, lại viết thư gửi về Ký Châu, báo tin vui cho Nhiếp lão thái gia cùng Nhan thị. Lại phái Trừng Tâm trở về Tô Châu trước, đem tin tức tốt nói cho Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị. Nhiếp Tuyên bên ngoài vội vàng, Mèo Con ở bên trong khoang thuyền rửa mặt chải đầu một chút, thay đổi quần áo, nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Nàng vẫn cảm thấy được trong dạ dày rất khó chịu. Vãn Chiếu bưng một cái khay, tiến vào nói: “Phu nhân, uống chút nước ô mai đi. Người có thai, nô tỳ không dám cho người xuống lạnh, chỉ bảo bọn họ tẩm trong nước giếng một chút” Mèo Con cúi đầu uống một ngụm nước ô mai chua ngọt, cảm giác buồn nôn áp chế đi một chút, không khỏi cười gật đầu nói: “Không cần nước ô mai lạnh, ăn cũng rất thoải mái” Vãn Chiếu cười nói: “Người thích là tốt rồi, gia biết phụ nữ có thai thích ăn đồ chua, đã bảo Trừng Tâm chạy về Tô Châu chuẩn bị trước, còn bảo hắn nhớ phải đến Thải Chi trai mua đồ ăn vặt ” Mèo Con ảm đạm cười, Vãn Chiếu thấy Mèo Con tựa hồ không vui vẻ gì lắm, trong lòng không khỏi kỳ quái. Lúc này Nhiếp Tuyên đi đến, thấy Mèo Con nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không khỏi ôn nhu hỏi: “Thoải mái chút nào không?” “Dạ, tốt hơn nhiều rồi!” Mèo Con đứng dậy muốn giúp hắn thay quần áo, lại bị Nhiếp Tuyên dám chặn lại: “Tự ta làm là được rồi. Đúng rồi, ta đã viết thư nói cho cha mẹ biết” Mèo Con ngồi ở trên giường, nhìn Nhiếp Tuyên hưng phấn như thế, không khỏi mở miệng nói: “Không cần làm lớn như thế, đứa nhỏ mới có hai tháng !”. Nàng thấy Nhiếp Tuyên vui vẻ như thế, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nhiếp Tuyên lơ đểnh nói: “Cái này mà tính náo động gì chứ? Bất quá chỉ là báo một tin vui mà thôi, Nhiếp Tuyên ta cũng đã có con trai!” Mèo Con muốn nói lại thôi, Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng chần chờ, không khỏi ôn nhu hỏi nói: “Làm sao vậy?” “Lỡ như… lỡ như là con gái thì sao?” Mèo Con do dự nhẹ giọng hỏi. “Con gái?” Nhiếp Tuyên ngẩn người, cười nói: “Sẽ không, khẳng định là con trai!”. Thấy vẻ mặt sợ hãi của Mèo Con, hắn vươn tay ôm lấy nàng nói: “Đừng lo lắng. Con gái thì thế nào chứ? Đó cũng là con gái của ta ! Lần này không sinh được con trai, thì lại sinh, cuối cùng rồi cũng sẽ có con trai” Mèo Con nghe lời Nhiếp Tuyên xong, muốn hỏi lại hắn, lỡ như tất cả đều là con gái thì sao? Bất quá thấy bộ dạng hưng trí bừng bừng của Nhiếp Tuyên, nàng đành đem những lời này nuốt đi xuống. Trong lòng âm thầm khẩn cầu, hy vọng nàng có thể sinh được con trai, bằng không nàng thật sợ cứ sinh mãi , nàng không muốn làm heo mẹ đâu nha! “Mẹ, mẹ”. Nam Qua lại mang thai lần nữa, vui sướng ở cửa gọi Vương thị. “Làm sao vậy?” Vương thị đang ở trong phòng niệm kinh, khẩn cầu Bồ Tát phù hộ cho bé ngoan nhà mình đến Nhiếp gia mọi việc đều may mắn, sớm sinh con trai. Chợt nghe thấy tiếng Nam Qua gọi, còn tưởng rằng Nam Qua xảy ra chuyện gì, vội đứng dậy mở cửa hỏi: “Nam Qua, làm sao vậy?” “Mỗ mẹ, Mèo Con có thai rồi!”. Nam Qua cười ánh mắt mị thành một đường: “Còn có, muội ây lập tức sẽ quay về Tô Châu!” “Có thai?” Vương thị lăng lăng lặp lại nói: “Quay về Tô Châu?” “Đúng vậy! Nhiếp gia vừa mới phái người đến đây truyền tin, nói là Mèo Con có thai, hơn nữa nghe ý tứ của bọn họ, tựa hồ sau này Mèo Con sẽ ở lại Tô Châu a! Nhiếp công tử… không, là cô gia nói, mời người đến trong thành ở một khoảng thời gian, chiếu cố cho Mèo Con !” “Mèo Con có con, còn sẽ ở lại Tô Châu ”. Vương thị thì thào lặp lại, sau một lát, bà đột nhiên khóc lên: “Bồ Tát phù hộ ! Bồ Tát phù hộ !”. Nói xong vội vàng chạy vào trong phòng gian dập đầu cảm ơn Bồ Tát. Nam Qua cũng lau nước mắt, lòng tràn đầy cao hứng, trong nhà từ lúc Mèo Con đi rồi, lập tức vắng lặng rất nhiều, Vương thị mỗi lần nghĩ đến Mèo Con liền khóc, có đôi khi nàng cùng Vương thị khóc. Hiện tại Mèo Con có thể quay về Tô Châu, như vậy thật sự là quá tốt rồi! “Bà nói nhị phu nhân có thai?”. Nhan thị đang ở uống trà sâm, nghe tin tức Ngôn mụ truyền lại, thất thủ đánh nghiêng chén trà. “Đúng vậy! Nhị phu nhân có thai, đã hơn hai tháng”. Ngôn mụ cười tủm tỉm nói, để Nhan thị gắt gao bắt lấy cổ tay bà, quay đầu lại phân phó bọn nha hoàn giúp Nhan thị thay quần áo Nhan thị vui mừng sau một lúc, mới khóc nói với Ngôn mụ: “Thật sự là Bồ Tát phù hộ a! Đông Ca của ta, rốt cuộc cũng có con trai rồi!” Ngôn mụ tiếc hận nói với Nhan thị: “Đúng vậy! Đáng tiếc phát hiện chậm một chút, nếu sớm một chút phát hiện, nhị phu nhân cũng có thể ở lại Ký Châu, lão phu nhân cũng có thể nhìn tiểu tôn tử sinh ra” Nhan thị lắc đầu nói: “Nàng có thể sớm mang thai như vậy, ta cũng đã thực vui vẻ. Nàng ở Tô Châu sinh con cũng tốt, tuổi ta đã lớn, không còn sức để chăm sóc cho nàng, mẹ của nàng tuổi so với ta nhỏ hơn, còn có sức lực chiếu cố nàng. Lại nói, nàng vẫn còn nhỏ, vừa mới mang thai trong lòng khẳng định sẽ sợ hãi, để mẹ ruột chăm sóc so với một mẹ chồng thì còn tốt hơn nhiều” Ngôn mụ nói: “Lão phu nhân thật sự là tâm địa Bồ Tát”. Bà dừng một chút rồi nói thêm: “Lão phu nhân, nhị gia cùng nhị phu nhân dù sao vẫn là vợ chồng trẻ, vừa mới tân hôn, cái gì cũng đều không hiểu, có phải nên phái hai bà tử có kinh nghiệm đến giúp đỡ không, đỡ phải trong lúc họ không chú ý lại làm hại đến đứa trẻ?” Nhan thị cười lắc đầu nói: “Tính tình Đông Ca bà còn không rõ sao? Ta sợ nếu phái hai bà tử này qua đó, nó không cảm kích ngược lại còn nói ta phá hư tình cảm vợ chồng chúng nó, dù sao cũng có bà thông gia cùng Tố Nương (Liễu phu nhân) bên cạnh, có thể xảy ra đại sự gì? Đông Ca cũng không phải là một người ngốc, nặng nhẹ nó vẫn là có thể giải quyết được. Đúng rồi, bà cũng phải tìm thêm hai bà vú lão thành đến để chăm sóc đứa trẻ mới được”. Nhan thị nghĩ nghĩ bổ sung nói: “Còn có đừng quên chuẩn bị cho nhị phu nhân thức ăn, bảo nàng hảo hảo dưỡng thân, Nhiếp gia chúng ta liền chỉ nhờ vào nàng mà khai chi tán diệp” Ngôn mụ cười đáp: “Dạ!”, bà thấy thần sắc mệt mỏi của Nhan thị lúc trước giờ đây trở nên toả sáng lên, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà thật đúng là sợ Nhan thị vẫn cứ tiếp tục buồn bực như vậy a! Nhị phu nhân có thai thật sự là đến rất đúng lúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.