Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 10: Đồ Trang sức .



Nguyên Thu lấy bánh chưng đã nấu xong mỗi loại khẩu vị chọn hai phần, sai nha đầu đưa qua Cố Sơn, Nguyên Dung mỗi người đưa qua một phần, còn lại lấy hơn phân nữa đem đi phòng lớn.

Lý thị đang xem trang sức của Kim Lâu sai người đem đến, thấy Nguyên Thu tới kêu nàng sang xem. Nguyên Thu đưa hộp thức ăn cho nha hoàn, ngồi xuống cạnh Lý thị, nhìn trên bàn những trang sức bằng ngọc này.

Lý thị cầm lên trâm cài đầu bằng phượng sai lằm bằng ngọc Trích Châu đưa cho Nguyên Thu nói “Ta thấy cái này khắc thật tinh tế, thích không muốn buông tay, cài lên cho con nhìn thử xem sao chút”

Nguyên Thu hơi nghiêng đầu để Lý thị cài lên giúp nàng, Lý thị xem xét thấy không tệ, lại sai nha đầu đem gương đồng tới, tự mình cầm cho nàng xem “Con thấy sao?”

Nguyên Thu hơi nghiêng đầu nhìn ở các góc độ khác nhau, cười nói “Con cảm thấy đẹp lắm” Lý thị cười bỏ gương xuống lại tiếp tục lựa với Nguyên Thu.

Nguyên Thu tinh mắt nhìn thấy một trâm cài bằng ngọc trong đống trang sức, dùng ngọc bích làm thành hình dạng đôi cánh sải ra, hai bên cánh khắc mai, lan, cúc, trúc một bộ tứ quân tử, bộ phận cuối cùng dùng Mã Não làm thành viên châu xuyên vào. Nguyên Thu nhìn thấy đã chọn trúng, cầm lên quan sát tỉ mỉ, càng nhìn càng thấy tinh xảo, liền cười nói “Cái này nhìn thật đẹp, vừa đúng hợp với xiên áo đó của con”

Lý thị cưng chiều nói “Ánh mắt con thật không tệ, ta thấy lối ăn mặc của con cũng có chút thiên phú”

Nguyên Thu cười dựa vào Lý thị “Ánh mắt tốt làm gì, cũng chỉ là để trang điểm thôi”

Lý thị nhìn nàng lại nhìn đồ trang sức, chọn thêm mấy thứ rồi mới sai đưa qua cho Nguyên Dung chọn. Nguyên Thu cảm thấy không thú vị, khẽ lắc đầu thấy hộp đựng thức ăn mới nhớ bánh chưng của mình, phân phó nha hoàn làm nguội rồi tự mình cầm bóc cho Lý thị ăn.

Lý thị sợ nàng bị bỏng, vội để nha hoàn đi bóc, Nguyên Thu rửa tay cười nói “Mặc dù mấy cái bánh chưng này khó coi nhưng cũng là tự tay nữ nhi gói”

Lý thị cười nói “Ta đang nghĩ tay nghề của Bích Nhi sao lại gói bánh chưng thành như vậy. Không phải phòng bếp làm bánh chưng sao? Sao con lại tự làm?”

Nguyên Thu nói “Con gói cũng không giống phòng bếp, mẫu thân nếm thử xem”

Nha hoàn bóc xong bánh, Lý thị cầm đũa lên từ từ cắn một cái, là vị trứng muối, miệng đầy hương vị. Ăn hơn phân nửa, Lý thị để đũa xuống “Con gói cái này ăn thật ngon hơn, làm sao nghĩ ra được thế?”

Nguyên Thu cười nói “Nữ nhi tự nghĩ rồi tự mình gói mấy cái hương vị đều không giống nhau, không dám ăn một mình, nên đem cho mẫu thân nếm thử một chút”

Lý thị phân phó nha hoàn mỗi loại bánh chưng cũng bóc một cái, nếm thử một miếng, liền phân phó nha hoàn đem xuống phòng bếp để các nàng dựa theo mà làm bánh chưng.

Nguyên Thu cười nói “Con làm rất nhiều, phòng bếp làm thêm làm gì”

Lý thị nói “Con cũng không hiểu, tiết Đoan Ngọ nhà nào cũng muốn đưa bánh chưng đi, ta nếm bánh chưng của con cũng ngon, vị mới lạ, vừa lúc có thể đem tặng người”

Nguyên Thu biết Lý thị còn nhiều việc, nàng hàn huyên một lúc rồi cầm hộp trang sức mới chọn đi trở về. Vừa vào nhà đã thấy Bích Nhi sắc mặt tái xanh ngồi đó. Nguyên Thu thấy vậy hỏi “Ai chọc giận ngươi thế, làm gì mà lại có bộ dáng này?”

Bích Nhi nghe vậy tức giận, bất bình nói “Nô tỳ đưa bánh chưng cho nhị tiểu thư, ngay cả nhìn nhị tiểu thư cũng không nhìn bảo nô tỳ đặt ở đó. Nô tỳ thấy nàng đang chép sách, nghĩ là nàng bận rộn cũng không dám quấy rầy, vội để bánh chưng rồi đi ra ngoài. Vừa mới bước ra cửa thì nghe nhị tiểu thư bảo Liễu Nhi đem bánh chưng ném cho mèo ăn, tiểu thư nói có đáng giận không chứ?”

Nguyên Thu nghe vậy cười, ngồi vào bàn rót li trà uống “Ta nghĩ là chuyện gì? Tính ngươi cũng thật nóng. Nàng không ăn bánh ta đưa mới là bình thường”

Bích Nhi nghe vậy nghi ngờ hỏi “Sao lại vậy?”

Chức Mộng cười lạnh nói “Nô tỳ có chuyện thật đúng là không nên nói; nhị tiểu thư chỉ là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thôi, tiểu thư nhà chúng ta có thể hại nàng hay sao?”

Nguyên Thu lắc đầu cười nói “Cũng không thể nói như thế. Nếu nàng ta đưa đồ ăn tới ta cũng không dám ăn”

Bích Nhi nghe vậy càng thêm không hiểu “Vì sao lại như vậy?”

Nguyên Thu thở dài “Chúng ta đã lớn rồi không còn tự nhiên như khi còn bé nữa. Huống chi nhị tỉ còn có khúc mắt với ta. Ta đưa bánh chưng cho nàng vốn nghĩ là nàng cũng không ăn, chỉ là ai cũng đưa mà nàng không đưa không khỏi làm nàng mất mặt”

Bích Nhi thấy Nguyên Thu có chút cô đơn, liền vòng vo câu chuyện nói “Hôm đó cô nương muốn tú phường may vá xiêm áo, sao bây giờ con chưa đưa đến? Còn hai ngày nữa là đến lễ hội thuyền rồng tháng Năm rồi, tiểu thư cần nhanh nhanh mặc xem thử”

Chức Mộng nói “Tuy thời gian có chút gấp gáp nhưng nhất định phải làm trước mới được, không bằng sai gã sai vặt đi thúc dục xem thử thế nào? Chúng ta cũng rất trông đợi xem xiêm áo li kì như thế nào, lúc tiểu thư nói kiểu dáng chúng ta cũng nghe được. Chờ xiêm áo làm xong không biết đẹp như thế nào nữa?”

Thúy Oanh cười nói “Đúng vậy, tiểu thư cho người đi thúc dục đi”

Nguyên Thu thấy mấy nha đầu so với nàng còn vội hơn, không khỏi cười “Xiêm y của ta còn nhiều hạn chế, đã có bốn năm tú nương đang làm gấp rồi, huống chi còn có mẫu thân và nhị tỉ, nhất định phải làm xong đưa tới cùng lúc mới được, có lí nào lại đưa tới một cái trước”

Chức Mộng suy nghĩ một hồi hỏi nhỏ “Chẳng lẽ nhị tiểu thư cũng đi thuyền rồng? Nàng không phải đang bị lão gia cấm hay sao?”

Trong phòng lớn, Lý thị đưa danh mục quà tặng cho tất cả các phủ đã chuẩn bị cho Cố Lễ nhìn xem, Cố Lễ xem sơ qua lại trả lại cho Lý thị “Nàng là quản gia nhiều năm như vậy, tự nhiên là có tính toán, những chuyện này không cần nói cho ta biết”

Lý thị cười nói “Ta sợ ta không được chu đáo, lão gia xem qua thì được hơn. Chỉ là có chuyện cần phải hỏi ý lão gia một chút”

Cố Lễ hỏi “Chuyện gì mà nàng không tự làm chủ được? Lại tìm lý do đặc biệt tới hỏi ta?”

Lý thị nói “Còn không phải là chuyện của nha đầu Nguyên Dung sao. Lễ thuyền rồng mồng một tháng năm có thể cho con đi không?”

Cố lễ nghe vậy không nói gì, bưng li trà uống hai hớp rồi hỏi “Xiêm y và đồ trang sức có làm cho nó không?”

Lý thị nói “Có làm, dĩ nhiên những thứ này con không thiếu phần”

Cố Lễ nói “Vậy cho nó đi đi. Không cho đi ngược lại chúng ta bị nói hẹp hòi, để cho nó thỏa mái một chút cũng tốt. Nhưng nàng cũng phải xem chừng nó, đừng để cho nó giả thần giả quỷ nữa”

Lý thị nói “Tất nhiên rồi”

Hai vợ chồng bỏ qua vấn đề này mà nói sang chuyện khác.

Ngày một tháng năm là lễ thuyền rồng, Nguyên Thu mặc xiêm áo cũng là chuẩn bị cho ngày lễ này. Trước một ngày nương tử ở tú phường đưa tới cho Cố Phủ. Lý thị có việc nên sai người đưa xiêm áo trực tiếp sang cho Nguyên Thu, Nguyên Dung.

Nguyên Thu thiết kế lại hoa phục trên váy dùng ngân tuyến nhỏ như sợi tóc mà thêu hoa, chim, giọt sương trông rất sống động. Lông chim dùng ti thạch rất nhỏ làm nổi bật, làm cho cả một bộ áo sáng lung linh, rạng rỡ.

Mấy nha đầu Chức Mộng nhìn ngây dại, Nguyên Thu cười nói “Mấy tú nương cũng thật cơ trí, làm thêm mấy tiểu tinh thạch này làm cho cả bộ quần áo đều có linh khí, còn chu đáo hơn so với ta nghĩ”

Thúy Oanh vội nói “Chúng ta hầu hạ cô nương thử một chút xem có vừa người không”

Nguyên Thu cười nói “Là nha đầu ngươi muốn nhìn y phục này mặc lên trông như thế nào thôi”

Chức Mộng nghe vậy cũng cười “tiểu thư tốt, đừng vội chọc chúng ta, mặc thử một chút xem sao đi”

Nguyên Thu mặc cho mấy nha đầu thay xiêm áo giúp mình, tay nghề tú nương thật đúng là rất giỏi, eo, bả vai, hai chân cắt may rất vừa vặn, Nguyên Thu còn nhỏ vóc người chưa phát triển nhưng mặc y phục này cũng thấy được chút eo thon.

Mồng một tháng năm vừa đến Nguyên Thu vội dậy sớm thay đổi quần áo Kim Tuyến Tô Tú trân châu, dùng trâm cài đầu phỉ thúy đính trân châu cài lên tóc.

Nguyên Thu dùng mấy bình sứ hương hoa mà tiệm son phấn đưa tới lúc trước, hoa Mẫu Đơn ghiền nhỏ chế lấy ra làm phấn, lại chọn thêm phấn hoa hồng đánh lên nhẹ nhàng bôi đều đặn, dùng nước trang điểm bôi lên môi.

Chức Mộng cười nói “tiểu thư nhà chúng ta trang điểm xong thật đẹp như tiên tử trên trời”

Nguyên Thu nói “Ngươi chỉ được cái ba hoa, còn không đi phòng lớn với ta, đến muộn là được nghe phụ thân mắng”

Chức Mộng vội đáp, vì dậy hơi sớm, Thúy Oanh sợ Nguyên Thu lạnh, cầm lấy áo choàng La Cẩm ra ngoài, đi theo Nguyên Thu ra khỏi viện.

Đi qua vườn Nguyên Thu thấy Nguyên Dung ở xa xa đang đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.