Lúc trước Nguyên Thu sai tiểu nha đầu qua báo cho Trương di nương đi hầu hạ Nguyên Dung bị trẹo chân. Trương di nương nghe nói Nguyên Dung bị trẹo chân sưng lên một khối thật to cũng không để ý mặt mình còn sưng, vội cầm rượu thuốc dẫn theo Như Lan, Như Mai chạy tới viện Nguyên Dung. Vừa vào thấy trên đất một mảnh hỗn độn, chậu gỗ nằm úp trên mặt đất trên bàn cũng có nước tung tóe, Nguyên Dung nằm trên giường khóc hu hu nha đầu trong phòng đều đứng rất xa.
Trương di nương thấy thế vội mắng “Các ngươi phục vụ Tiểu thư như thế nào, còn không dọn phòng cho sạch sẽ. Đừng cho rằng hai mẫu tử chúng ta thất sủng liền một cái hai cái đều chà đạp chúng ta” Xong đi lại bên giường, vỗ nhè nhẹ sau lưng Nguyên Dung an ủi nàng.
Nguyên Dung nghe tiếng Trương di nương bật người ngồi dậy, nhìn thấy vết sẹo Trương di nương càng sưng lợi hại cũng bị dọa giật mình vươn tay lên sờ “Mặt mũi di nương thế này là sao?”
Trương di nương thình lình bị nàng sờ nhất thời đau nhe răng nhếch miệng vội tránh ra “Tiểu thư đừng đụng cẩn thận dơ tay Tiểu thư. Di nương nghe nói chân Tiểu thư bị trẹo mau cho ta xem thử”
Nguyên Dung đành lấy chân để lên đùi Trương di nương. Trương di nương nhẹ vén ống quần lên, nhìn thấy chân Nguyên Dung sưng lên không khỏi hít một hơi “Tiểu thư của ta, sao lại sưng lợi hại như thế, may nhờ di nương có đem theo rượu thuốc sẽ nhanh thoa cho người”
Nguyên Dung nhớ tới vừa rồi Trương mama có làm một lần da đầu bắt đầu tê dại vội rút chân về. Trương di nương dụ dỗ nàng nói “Mặc dù hơi đau một chút nhưng rất nhanh sẽ khỏi. Nếu không làm, chân sẽ sưng lâu lắm đấy”
Nguyên Dung là chẳng biết gì, nghe Trương di nương nói như thế đành đưa chân cho nàng xoa bóp trong miệng thì thầm “Trương mama bên cạnh mẫu thân ngày thường mặt mũi hiền lành thật ra thật xấu xa, ta vừa nói đau nàng không chịu xoa nhẹ cho ta còn cố ý làm mạnh lên”
Trương di nương vội nói “Đúng vậy, nếu là tam Tiểu thư trẹo chân sợ là Trương mama mỗi ngày đều tới đó, lão gia thiếu gia đoán chắc là sẽ tự mình đi xem nàng”
Nguyên Dung nghe lời này nhớ tới mình đau chân mà phụ thân, mẫu thân, ca ca không đến hỏi một câu. Chỉ có Trương di nương không để ý thương tích trên mặt mình tự mình chạy tới xoa chân. Tuy là mình gọi phụ thân mẫu thân nhưng lại yêu thương Nguyên Thu hơn, bây giờ ngay cả phụ thân cũng không muốn gặp mình. Về phần ca ca, Nguyên Dung nhớ tới ban ngày Cố Sơn vì vịn Nguyên Thu đang đỡ mình lên một nửa lại vứt trên mặt đất không khỏi nước mắt chảy ra.
Trương di nương nghĩ là nàng đau chân vội nói “Chờ xoa bóp thêm một chút máu bầm là tốt rồi, cô nương đừng khóc”
Nguyên Dung ôm lấy Trương di nương từ sau lưng, vùi đầu trên lưng nàng mà khóc “Di nương, tại sao phụ thân, mẫu thân, ca ca đều thương Nguyên Thu mà không thương ta. Trước kia nghe di nương nói lúc chưa có muội muội phụ thân suốt ngày ôm ta vào ngực, mẫu thân giữ ta ở trong nhà nàng ngủ, ca ca còn kéo tay ta học đi bộ. Nhưng bây giờ cho dù là xiêm áo hay đồ trang sức mẫu thân cũng cho muội muội chọn trước, lúc trước phụ thân còn thương ta một chút gần đây cũng lạnh nhạt ta, còn ca ca ở trong ấn tượng của ta hắn chỉ có Nguyên Thu là muội muội”
Trương di nương nghe vậy tay cứng đờ, mắt rơi ra một giọt lệ “Còn không phải là bởi vì di nương xuất thân không cao, ông ngoại ngươi cũng là quan lớn trong triều nhưng phụ thân của di nương chỉ là Thông Phán nho nhỏ. Mặc dù ngươi gọi phu nhân là mẫu thân nhưng là di nương sinh ra. Phu nhân hôm nay lại có thai, làm gì on tâm trí để ý đến ngươi. Phụ thân ngươi bây giờ tinh thần đều đặt trên người mẫu thân ngươi, hai mẫu tử chúng ta bị quên sau đầu rồi”
Nguyên Dung khóc xong ngồi dậy nói “Di nương yên tâm, dù sao ta cũng là trưởng nữ của phụ thân, nữ công cũng tốt hơn Nguyên Thu không biết bao nhiêu lần. Gần đây phụ thân chỉ là bị Nguyên Thu dụ dỗ váng đầu thôi, chờ phụ thân suy nghĩ kĩ dĩ nhiên là thương lại ta”
Trương di nương luôn miệng nói đúng, khen ngợi nàng một phen, lại nói liên tục “Sau này di nương cũng trông cậy vào Tiểu thư, từ nay di nương bị hủy dung mạo còn không biết như thế nào. Nếu bị hủy thật sợ là không thể vừa mắt phụ thân ngươi”
Nguyên Dung vội trấn an nói “Mặt di nương chắc chắn sẽ tốt, cho dù có sẹo cũng không rõ ràng dùng phấn che lại là được”
Trương di nương thở dài nói “Nếu là trước kia di nương cũng không lo, nhưng hôm nay trong phủ lại có thêm hai người…” Trương di nương nói phân nửa chợt nhớ tới Nguyên Dung còn là cô nương có vài lời nàng cũng không nói được vội vòng vo câu chuyện không nói điều này nữa.
Trương di nương chườm đá lạnh cho Nguyên Dung, dỗ nàng thêm lúc nữa mới rời viện Nguyên Dung. Ai ngờ trên đường thấy Lâm di nương cầm hộp thức ăn vội vã đi qua