Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 41



Hỉ nhi nghe vội tìm một bộ y phục đi ra ngoài theo Tố Tố cùng nhau nói chuyện rời khỏi viện. Hỉ nhi nghĩ là trực tiếp lên phòng ai ngờ Tố Tố dẫn nàng đi hướng khác, Hỉ nhi vội cười nói “Tỉ không phải nói lên phòng lớn đưa xiêm áo cho di nương sao?”

Tố Tố cười nói “Từ chỗ này qua vừa đúng đi qua một bồn hoa, hoa ở đó nở cực đẹp, phu nhân không chịu được mấy thứ hương nhan kia bảo ta hái về chưng một ít”

Hỉ nhi nghe vậy ngồi nhìn Tố Tố hái thêm vài đóa hoa lại bị Tố Tố lôi kéo đi bắt bướm. Tố Tố chơi nửa ngày đến khi hết hứng mới chậm rãi dẫn Hỉ nhi đi phòng lớn.

Hai người vừa vào viện thấy một mama đi theo sau lưng Cố Lễ vào. Hỉ nhi thấy mặt Cố Lễ xanh mét không khỏi giật mình. Tố Tố vội kéo nàng đến một bên hành lễ với Cố Lễ, không đợi hai người mở miệng vấn an, Cố Lễ đã phất rèm đi vào nhà. Tiểu nha đầu đứng ngoài cửa thấy Hỉ nhi đang đi về phía trước vội tiến tới nói “Lão gia, phu nhân đang có chuyện phải xử lí, hôm nay sợ là không đổi quần áo được. Trước Hỉ nhi muội muội cứ đem xiêm y của di nương cầm về trước, chờ đến khi muốn mặc thì cho người đi qua đổi”

Hỉ nhi nghe vậy đành ôm y phục quay về.

Cố Lễ vào phòng lớn thấy Trương mama và quản gia đang ở đó. Quản gia tiến lên hành lễ với Cố Lễ “Hôm nay nô tài theo Trương mama đến chỗ hồ mà Lâm di nương rơi xuống nước, tra xét xung quanh một lần”

Cố Lễ nghe vậy thả tách trà xuống nói “Các ngươi mời ta tới chắc đã tra xét được cái gì rồi”

Quản gia vội nói “Cách bờ hồ phía đông hai trượng có một núi giả làm bằng đá Thái Hồ, phía sau núi giả là miếng đất bằng phẳng, hôm trước Tam Tiểu thư phân phó trồng một chút hoa cỏ. Vì mảnh đất không lớn, hôm qua một mama đến trưa đã trồng xong rồi chỉnh mặt đất bằng lại, buổi chiều tưới nước hai lần mới làm xong việc. Vừa rồi nô tài và Trương mama phát hiện phía sau núi giả có mấy dấu chân mảnh khảnh, e là tưới nước chưa được bao lâu đã giẫm lên. Mấy mama làm quen việc nặng, mà chân cũng không nhỏ như vậy”

Cố Lễ nghe liền đứng dậy đi ra ngoài “Đi với ta đến viện Trương thị, Vương thị”

Quản gia vội đáp cùng đi với Trương mama phía sau Cố Lễ.

Phòng Vương di nương cạnh bên cách phòng Trương di nương một chút. Cố Lễ đến phòng Vương di nương trước một cước đá văng cửa ra. “Phanh” một tiếng làm cho Hỉ nhi ngồi bên cửa sợ nhảy hoảng lên, thấy Cố Lễ đi vào, Hỉ nhi cũng không dám nói gì xuôi tay đứng một bên.

Cố Lễ ngồi giữa nhà quát lên “Lục soát cho ta”

Quản gia và Trương mama vội đáp một tiếng, liền lục soát lung tung, không bao lâu liền tìm được một đôi giày dính bùn trong rương. Cố Lễ thấy bùn đã cứng hơn phân nửa phỏng đoán là dính từ tối hôm qua, liền ngẩng đầu hỏi Hỉ nhi “Đây là giày của di nương các ngươi?”

Hỉ nhi không biết có chuyện gì xảy ra, nghe Cố Lễ hỏi, chỉ đành chú ý nhìn kĩ rồi trả lời “Là giày do di nương chính tay thêu”

Cố Lễ nghe liền lạnh mặt hỏi “Gần tối hôm qua di nương các ngươi đi đâu?”

Hỉ nhi chỉ có mười tuổi hơn, mà lão phu nhân vừa mua về không tới mấy ngày đưa cho Vương di nương làm nha hoàn. Vương di nương ngại nàng tuổi nhỏ mà không tâm kế, chuyện gì cũng không nói cho nàng biết. Vì vậy Hỉ nhi mờ mịt nói “Nô tì cũng không biết gần tối di nương đi đâu nữa”

Cố Lễ vỗ bàn mắng “Đưa nha đầu này đến phòng lớn tỉ mỉ thẩm tra cho ta”

Quản gia nghe vậy vội lôi Hỉ nhi đi sau Cố Lễ tới phòng lớn. Vừa vào nhà Cố Lễ thấy Lý thị dẫn Vương di nương và Trương di nương ở trên giường chọn y phục, thấy thế Cố Lễ giật y phục xuống đất nghiêng đầu mắng Vương di nương “Ngươi còn không quỳ xuống cho ta”

Vương di nương nghe vậy trong lòng lạnh lẽo, trên mặt lại giả vờ ra vẻ mờ mịt quỳ gối giữa nhà. Cố Lễ thấy nàng còn giả ngu liền quay về phía Trương mama quát lên “Còn không ném giày nàng tới cho nàng nhìn”

Trương mama lấy giày đưa tới trước mặt Vương di nương.

Vương di nương thấy giày mình còn chưa mang lần nào bị bùn bao quanh đã khô hơn phân nửa, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội dùng tay sờ giày, trên tay sờ thử thấy đáy giày còn hơi nóng, trong bụng hiểu rõ há mồm muốn nói.

Trương mama thấy nàng sờ giày liền phòng bị nàng, thấy nàng há mồm vội cầm khăn ngăn chặn miệng nàng, Lý thị nhân cơ hội nói “Trước đem nàng nhốt vào chuồng ngựa, chờ hỏi rõ rồi khảo tra nàng sau”

Quản gia gọi hai mama thô sử đi vào, cầm dây trói Vương di nương ném vào chuồng ngựa cho mấy người canh giữ không cho bất luận kẻ nào tới gần chuồng ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.