Nguyên Thu chải một kiểu tóc đơn giản, vì là khách nhân Tử Yên chải tóc cầu kì một tí nàng lại sợ mẫu thân biết mình ở nhà người khác ham chơi ngủ thiếp đi sai tiểu Đào chải sơ lại kiểu đầu như vậy Nguyên Thu thấy da Tử Yên trắng nõn liền nhớ tới đồ trang sức mình mới mua được liền lấy một cây trâm thủy tinh màu hồng trong hộp trang sức ra đưa cho Tử Yên nói “Tỉ nhìn cái này xem”
Tử Yên rồi cười nói “Cây trâm này giống như cây hôm bữa muội đưa tỉ cũng mua cùng một chỗ? Hoa văn cây trâm này rất đẹp mắt rất xứng với thủy tinh này”
Nguyên Thu cười giúp nàng cài trâm lên đầu “Da tỉ trắng nõn rất hợp màu này” Tử Yên từ chối một phen thấy Nguyên Thu cố ý muốn tặng mình mới cười nói “Vài ngày trước muội đưa thủy tinh cho tỉ tỉ còn chưa đáp lễ, bây giờ còn cầm đồ tốt đi về”
Nguyên Thu cười nói “Suốt ngày tỉ đưa các loại đồ trang sức cho muội, cũng không cho muội đưa hai kiện cho tỉ sao?”
Tử Yên nghe nàng nói vậy cười cảm tạ nàng, Trương mama thấy không còn sớm thúc dục hai người lên phòng lớn. Tử Yên thương lượng với Trương mama và Nguyên Thu không được đem chuyện nàng ngủ nói cho mẫu thân nàng mới lôi kéo tay Nguyên Thu đi phòng lớn.
Lý thị thấy hai người tới vội sai người bày cơm, Tử Yên không thấy Tuyền ca và Nữu Nữu mới hỏi Lý thị. Lý thị cười nói “Đã sai bà vú ôm về đi ăn cơm, ngươi ăn của ngươi không cần quản bọn họ làm gì”
Nguyên Thu thấy nét mặt thất vọng của Tử Yên liền cười nói “Nếu tỉ thích Tuyền ca và Nữu Nữu như vậy không bằng ở lại nhà muội vài ngày, muội cũng có bạn chơi”
Tử Yên nghe vậy cõi lòng đầy chờ mong nhìn hạ phu nhân, ban đầu Hạ phu nhân còn không đồng ý, sau Lý thị cười nói “Đều là trẻ con nhà mình, sợ cái gì, để nàng và Thu nhi ngoạn mấy ngày. Nhớ lúc bé chúng ta cũng cùng ăn cùng ở một chỗ đấy” Hạ phu nhân nhớ tới lúc nhỏ, cảm thán một phen mới đồng ý. Nhưng dặn dò nàng không ít, còn sai người về phủ đem xiêm áo Tử Yên lại đây.
Hạ Tử Nghiệp ở bên ngoài đại sảnh ăn xong cơm đang uống trà, bên trong có người nhà tới báo Hạ phu nhân chuẩn bị về phủ. Hạ Tử Nghiệp nghe vậy vội ra bên ngoài chờ nhưng không thấy bóng dáng Tử Yên mới biết nàng muốn lưu lại mấy ngày. Hạ Tử Nghiệp đỡ Hạ phu nhân lên xe mình cũng ngồi xuống.
Hạ phu nhân trở về phủ, liền cho Hạ Tử Nghiệp về rửa mặt đi ngủ sớm ngày mai đi học. Hạ Tử Nghiệp thấy sắc trời còn sớm hầu hạ Hạ phu nhân thêm một chút mới ra ngoài. Vì Hạ Tử Nghiệp thích yên tĩnh nên chọn một chỗ thanh u làm phòng ở nhưng lộ trình hơi xa một chút. Hạ Tử Nghiệp vì muốn đi đường gần mới đi xuyên qua rừng trúc ai ngờ mới đi một nửa liền nghe hai tiểu nha đầu đang múc nước nói chuyện. Vì Hạ Tử Nghiệp nhận ra hai nha đầu này hôm nay cùng tới Cố phủ liền có lòng muốn nghe họ nói gì liền rón rén đến sau núi giả.
Hai nha đầu một gọi là Mai Hương một gọi là Thải Anh, là nhị đẳng nha hoàn bên cạnh Hạ phu nhân. Hạ Tử Nghiệp nghe Mai Hương cười nói “Ta thấy hôm nay phu nhân hỏi bát tự của Tam Tiểu thư Cố gia, chắc chọn trúng nàng?”
Thải Anh cười nói “Đúng vậy, Tam Tiểu thư Cố gia mọi thứ đều tốt, chắc trong lòng phu nhân đã sớm trúng ý rồi. Ngươi không thấy phu nhân nhìn bát tự Tam Tiểu thư và thiếu gia tương hợp mà vui mừng sao?”
Mai Hương cười nói “Đúng vậy nhưng tam Tiểu thư còn nhỏ chút, nếu là định xuống còn sợ phải hai ba năm đấy”
Thải Anh nói “Quan hệ gì ngươi? Ngươi gấp cái gì?”
Mai Hương cười nàng “Ta cũng là đi theo thao cái tâm thôi. Ngược lại ngươi, phu nhân đã nói sau này muốn đem ngươi cho thiếu gia, ta đoán trong lòng ngươi cũng nóng nảy chứ? Nghĩ nhanh một chút cưới thiếu nãi nãi vào ngươi cũng nhanh lên làm di nương”
Thải Anh nghe vậy không khỏi thẹn quá hóa giận, thối nàng một cái “Hư quá đi, vậy mà ngươi cũng dám nói.”
Hạ Tử Nghiệp thấy lúc đầu hai người nói chuyện bát tự của Nguyên Thu, lại hiểu được mẫu thân trúng ý Nguyên Thu trong lòng có chút vui mừng. Hắn mười hai mười ba tuổi chỉ gặp vài cái nữ tử, mà Nguyên Thu là quen biết từ nhỏ tính khí bướng bỉnh cũng đều biết tự nhiên khác những người khác. Hạ Tử Nghiệp định thần nghe thế mới biết chuyện này chẳng qua thuận miệng nhắc trước mà thôi, cũng không chính thức đính hôn. Trong lòng có chút nóng nảy lại nghĩ đến cứ để hai nha đầu nói bậy không phải tổn hại khuê dự của Nguyên Thu. Hạ Tử Nghiệp đang muốn mắng bọn họ ngừng lại ai ngờ càng nói càng không chịu nổi, nhất thời Hạ Tử Nghiệp đỏ mặt mắng “Ai ở đây nói bậy, còn không nhanh cút ra ngoài?”
Mai Hương và Thải Anh đang nói hăng say, nghe thấy phía sau núi giả gầm lên giận dữ, nhất thời sợ hết hồn liền chạy một vòng tới đây, lại thấy vẻ mặt Hạ Tử Nghiệp giận dữ đang đứng đó, hai người không ngừng bò đến chân Hạ Tử Nghiệp dập đầu khóc xin tha mạng. Hạ Tử Nghiệp trong lòng hận hai người bọn họ ngôn ngữ dơ bẩn không khỏi mắng “Những lời này cũng là để cho các ngươi nói bậy hay sao? Ở cạnh phu nhân cũng lâu mà cái gì nên nói hay không nên nói cũng không biết?”
Hai nha đầu này sao còn dám nói nhiều, chỉ có thể khóc dập đầu, Hạ Tử Nghiệp vốn là muốn như vậy rồi thôi nhưng vừa nghĩ dù sao cũng liên quan đến danh tiếng của Nguyên Thu lại không thể qua loa, kêu người trói hai nha đầu đưa cho Hạ phu nhân.