Cố Sơn nghe vậy tỉ mỉ quan sát Sĩ Hành thấy mặt hắn quả thật tròn vo như bánh bao liền cười đưa tay bóp Sĩ Hành làm sao cho hắn như ý vội khom lưng vọt tới. Hai người ầm ĩ chạy về phía trước, Nguyên Thu theo sau lưng nhìn hai người bọn họ cười không ngừng.
Sĩ Hành thấy Nguyên Thu cười vui vẻ, oán khí tích tụ trong lòng cũng tiêu hơn phân nửa náo loạn một lúc với Cố Sơn liền thu tay vừa đi vừa nói chuyện với Nguyên Thu một đường đến viện.
Sĩ Hành vào nhà lấy hộp gỗ trước giống như hiến vật quý đưa đến bàn nhỏ cạnh Nguyên Thu mở nắp ra cho nàng nhìn đồ vật bên trong. Nguyên Thu liếc mắt nhìn sơ, hình như so với đồ Cố Sơn đưa lúc trước còn nhiều hơn rất nhiều liền cười hỏi hắn rốt cuộc mua về bao nhiêu thứ. Sĩ Hành đâu quan tâm mấy thứ này, chỉ thúc dục nàng xem mấy món đó.
Cố Sơn thấy Sĩ Hành cười hì hì hiến vật quý, vội lôi kéo Sĩ Hành ngồi xuống sai người bưng trà lên. Nguyên Thu cười sai người cầm quyển sách kín đáo đưa cho Sĩ Hành và Cố Sơn xem không cho họ phiền mình.
Nguyên Thu cuối đầu nhìn hơn phân nửa hộp cảm thấy có chút khát nước liền ngẩng đầu đi lấy trà thình lình thấy Nguyên Dung tựa cửa cười như không cười nhìn mình nhất thời ra một thân mồ hôi.
Cố Sơn, Sĩ Hành nghe tiếng kêu của Nguyên Thu vội ngẩng đầu lên đều thấy Nguyên Dung đang đứng ở cửa. Nguyên Thu vội đứng lên cười nói “Tỉ đến đây sao không nói một tiếng, thật dọa muội giật mình”
Nguyên Dung cười hành lễ với Sĩ Hành và Cố Sơn, lại ngồi cách cái bàn với Nguyên Thu mới nói “Tỉ nghe nói hôm nay Tử Yên muội muội về phủ liền muốn ra ngoài đưa nàng ai ngờ vẫn chậm một bước. Tỉ khó được ra khỏi viện lại thấy hôm nay thời tiết tốt, liền muốn qua viện muội chơi một chút. Tỉ đi qua nghe nha đầu nói ở xa xa nhìn thấy muội và ca ca đến đây tỉ cũng đi theo đến”
Nguyên Thu cười nói “Tỉ nhưng thời gian lâu rồi chưa ra viện muội hỏi mẫu thân hai lần, mẫu thân chỉ nói tỉ không khỏe ở trong phòng nghỉ ngơi. Muội muốn đi xem thế nào lại sợ lúc tỉ dưỡng bệnh không thích gặp người nên không đi qua”
Nguyên Dung vội nói “Tỉ muốn muội đi qua nhưng sợ lại lây bệnh cho muội nên không dám cho người đi mời hôm nay trên người đã khỏe nên mới dám ra ngoài”
Nguyên Thu cười nói “Nếu tỉ khỏe lại thì tốt rồi, muội cũng an tâm, nếu tỉ muốn ăn cái gì sai nha đầu đến chỗ muội. Nếu muội không có, đến chỗ mẫu thân lấy dù sao chỗ mẫu thân cái gì cũng không thiếu”
Nguyên Dung cười khách khí với Nguyên Thu một phen lại hỏi Cố Sơn “Sao hôm nay ca ca và Thế tử ca ca không đi học?”
Cố Sơn cuối đầu đọc sách không đáp lời, Nguyên Thu vội cười nói “Hôm nay ca ca học văn, học một ngày tiên sinh cho nghỉ một ngày ở trong phòng tự làm văn”
Nguyên Dung nghe vậy liền nhìn cái hộp kia nói ‘Không trách được ca ca rãnh rỗi như thế, ra bên ngoài mua nhiều đồ chơi cho muội như vậy.” Nói xong lấy tay cầm hộp đồ chơi nhưng không ngờ nhìn thấy bên bàn có tiểu khóa có dấu ấn Nam Bình Quận Vương phủ nàng thu tay cầm khóa vuốt ve nói “Thì ra trong phủ Thế tử ca ca dùng đều là khóa vàng, trước đầy muội cũng thấy qua một lần nhưng không khéo léo bằng cái này”
Sĩ Hành nghe vậy liền ngẩng đầu cười nói “Chỉ là cái Khóa mà thôi, có đáng gì”
Nguyên Dung nghe vậy liền cười hỏi hắn còn dùng những thứ khác như thế nào. Sĩ Hành chỉ nói không có gì li kì chỉ là một chút đồ bình thường mà thôi. Nguyên Dung không tin hỏi không ngừng cho đến khi hỏi đến Sĩ Hành phiền lạnh mặt xuống Nguyên Dung mới hiểu mình lỗ mãng vội vàng bồi lễ với Sĩ Hành. Sĩ Hành thấy Nguyên Dung bồi lễ giống như mình có chút gì quá đáng đành lung tung ứng phó liền núp vào một bên xem sách.
Nguyên Dung thấy Sĩ Hành mất hứng mình cũng không có tinh thần ngồi với Nguyên Thu một lúc nhìn nhìn đồ trong hộp thấy toàn là bảo bối của Quận Vương phủ lòng nghĩ muốn lấy đến xem.
Nguyên Thu thấy ánh mắt Nguyên Dung phiêu phiêu đến trong hộp sao không biết được ý nàng. Nếu là mấy thứ bình thường Cố Sơn mua cho nàng thì không có gì nhưng mấy thứ này là Sĩ Hành đưa tới. Sĩ Hành tính khí rất cổ quái, phàm là hắn đưa cho Nguyên Thu thì không cho Nguyên Thu đưa cho người khác ngay cả Nữu Nữu và Tuyền ca cũng không được.
Mấy tháng trước Nguyên Thu thấy Sĩ Hành đưa tới đồ chơi bằng đường rất đẹp liền đưa cho Nữu Nữu. Ai ngờ Sĩ Hành biết chuyện này liền đi mua thêm đồ chơi bằng đường đem về đổi bằng được món đồ đã cho Nguyên Thu với Nữu Nữu. Nữu Nữu đang chơi vui sống chết không chịu đổi, Sĩ Hành thuyết phục không được đành ngang nhiên đoạt đi làm Nữu Nữu mất hứng lúc lâu.
Nguyên Thu thấy Nữu Nữu không vui nói Sĩ Hành vài câu hẹp hòi. Ngược lại, Cố Sơn nói ngọn nguồn ra với Nguyên Thu thì ra là Sĩ Hành mua đồ chơi miêu tả vóc người Nguyên Thu với người bán hàng bảo hắn dựa theo mà làm. Nguyên Thu thế mới biết là vì sao Sĩ Hành để ý đồ chơi bằng đường này như thế. Vì vậy mà Sĩ Hành giận dỗi không để ý đến Nguyên Thu, Nguyên Thu đành tự mình làm vài món ăn đưa tới cho Sĩ Hành cho hắn vui vẻ mới lấy được sự tha thứ của hắn. Chỉ là từ đó về sau, Nguyên Thu không dám lấy đồ Sĩ Hành đưa tặng người khác chỉ sợ Sĩ Hành làm ra cái gì kì quái.
Nguyên Dung ngồi liếc nửa ngày trong lòng thầm nghĩ Nguyên Thu vì sao còn không tặng cho nàng. Nguyên Thu giả bộ không biết, nói đi nói lại không nói cũng thế, Nguyên Dung ngồi một chút cảm thấy không có ý nghĩa chỉ đành đứng dậy cáo từ Nguyên Thu và Cố Sơn.
Sĩ Hành ở trong phòng nghe Nguyên Dung đi vội vọt đến xem mấy thứ trong hộp, phát hiện không thiếu gì mới mím môi cười ngồi xuống. Nguyên Thu thấy bộ dáng trẻ con tức giận sinh khí của hắn không nhịn được cười rộ lên.