Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 80: Trương di nương gây chuyện



Lý mama nghe vui mừng nhướng mày, vội ngồi vào bên cạnh Trương di nương nói với nàng “Bên Đông Thành có họ Hứa lão gia là tài chủ, gia tài bạc vạn, có thôn trang có cửa hàng còn có ruộng tốt. Mà con cháu hắn mỏng manh cưới mấy phòng thê thiếp chỉ có một nhi tử gọi là Bảo ca. Vì Hứa gia chỉ có một dòng độc đinh là Bảo ca, tướng mạo cực tốt trong nhà cực kì cưng chiều chỉ sợ muốn sao trên trời cũng muốn hái cho hắn. Bảo ca này mắt nhìn rất cao không chịu cưới con gái tiểu môn hộ, tất nhiên là muốn nữ nhi quan viên. Ngươi nói Bảo ca có xứng với nhị cô nương không?”

Trương di nương nghe Hứa gia gia tài bạc vạn cũng có chút động lòng, chỉ sợ là nhà thương nhân Cố Lễ không cho liền kéo mama hỏi “Nhà đó buôn bán à?”

Lý mama đương nhiên biết thân phận thương nhân rất thấp vội khoát tay nói “Là một địa chủ lớn không coi là thương hộ” Trương di nương nghe cảm thấy không yên lòng chỉ nói đi hỏi. Lý mama liền vòng vo câu chuyện nói “Hứa gia ta có qua hai lần, bàn về quy củ cũng không kém phủ các người. Nhị cô nương vào cửa chính là thiếu nãi nãi cả nhà cũng phải cung kính nàng. Đợi Hứa lão gia buông tay đi Tây Thiên này gia sản to như vậy không phải đều là Nhị cô nương hay sao? Đến lúc đó ngươi muốn gì còn không được. Chỉ sợ một ngày ba bữa bưỡng thân bằng tổ yến”

Trương di nương nghe cảm thấy mở cờ trong bụng vội gật đầu nói “Ngươi nói vậy là ngươi nhớ đến ta, đưa hôn sự tốt như vậy nói cho ta biết, bằng không chỉ sợ Nhị cô nương chúng ta phải gả vào nhà lá đấy. Nhà cử nhân này muốn ăn không có ăn mặc cũng chẳng có mặc có cái gì tốt? Xem Hứa gia tường cao nhà ngói gả đi cũng là thiếu nãi nãi đàng hoàng không phải so với đồ bỏ cử nhân tốt gấp trăm lần”

Lý mama cười nói “Đúng vậy, là nhờ di nương nghĩ rõ ràng. Nếu như vậy, di nương viết bát tự của nhị cô nương cho ta, ta cầm đi đáp lời tránh cho người khác chiếm trước”

Trương di nương nghe vội đưa bát tự cho Lý mama lại lấy hà bao từ trong ngăn kéo nhét vào tay Lý mama. Lý mama nắm trong tay hai thỏi bạc không khỏi cười híp mắt giả vờ từ chối một phen mới nhét vào tay áo. Trương di nương càng nghĩ càng vui mừng liền lấy tiền riêng sai tiểu nha đầu đi phòng bếp lấy một bàn thức ăn. Lý mama thấy có cá có thịt vội ăn như hổ đói chén sạch thức ăn trên bàn lau lau miệng mới cáo từ.

Ước chừng có mười ngày có bà mai mang sính lễ tới cửa. Lý thị nghĩ là Cố Lễ đáp ứng hôn sự với Lâm Học người Lâm gia tới xin cưới. Một mặt Lý thị oán trách Cố Lễ không nói trước cho mình một mặt sai nha hoàn hầu hạ đổi xiêm áo đi gặp khách Thái Tuyết đỡ đi cười tủm tỉm đến tiền thính.

Lý thị vào tiền thính bà mai vội tiến lên thấy lễ nịnh nọt nói lời nói cát tường. Lý thị cười sai người dâng trà cho bà mai uống vừa quay đầu nhìn thấy trong phòng rất nhiều quà tặng nào hải sâm, bào ngư, vây cá, các loại hải sản còn có gà sống, cá sống, thịt heo, còn có hạt sen, bách hợp long nhãn. Tuy nói mấy thứ này là lúc nạp chinh cần dùng. Nhưng theo hiểu biết tài lực Lâm gia của Lý thị sợ là đem cả gia sản cũng không mua được những thứ này vì vậy trong lòng âm thầm ngạc nhiên.

Bà mai uống trà lại nịnh nọt nói vài lời hay, lúc này mới đem danh sách sính lễ đưa cho Lý thị lại đưa bát tự nhà tari cho Lý thị xem. Lý thị nhận lấy liền nhìn tên phía trên nhất thời sầm mặt. Bà mai thấy sắc mặt Lý thị không đúng chỉ xem là sính lễ chưa đủ liền ra mặt cười nói “Trong sính lễ còn có thôn trang và cửa hàng, nhưng khế ước mua bán chưa lấy đến chờ đáp ứng nhất định đưa đến trong phủ”

Lý thị nhìn canh thiếp bát tự hai người, nhà gái phía trên quả thật là bát tự của Nguyên Dung không sai mà bên nam cũng là một nam tử họ Hứa xa lạ. Lý thị trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi bà mai “Hứa thiếu gia có từng đi học?”

Bà mai cười nói “Hứa thiếu gia từ nhỏ theo tiên sinh cũng biết chữ nhưng chưa bao giờ vào học. Mặc dù sau này Hứa thiếu gia không vào làm quan nhưng của cải Hứa gia giàu có lại có nhiều thôn trang nhiều cửa hàng trong thành cũng là nhà của hắn, cô nương gả đi nhất định không chịu khổ”

Lý thị nghe liền để danh sách xuống cầm trà uống, nửa ngày không nói tiếng nào, trong lòng suy nghĩ một lần liền biết hơn phân nửa là Trương di nương tự tiện đem bát tự Nguyên Dung cho người khác. Vì bát tự cô nương không thể tự tiện nhìn thấy, Lý thị cố kị danh tiếng Nguyên Dung nên không phát tác tại đương trường. Liền để ly trà xuống đem canh thiếp dấu trong tay áo cho người trả lại sính lễ và danh sách cho bà mai.

Bà mai này cũng không phải là Lý mama nói chuyện lúc trước với Trương di nương, vì Lý mama không phải là bà mai có tiếng. Hứa gia thưởng ngân lượng cho mới bà mai khác làm chuyện này, vì vậy bà mai này đối với nguồn gốc bát tự của Nguyên Dung cũng không biết. Bà mai thấy sắc mặt Lý thị không thích bày ra tư thế tiễn khách trong lòng không hiểu chỉ đành cười nói “Hứa gia có chỗ nào chọc phu nhân tức giận? Phu nhân nói ta biết, ta trở về nói cho Hứa gia nghe”

Lý thị cười nói “Vì ta chưa ngeh lão gia chúng ta đề cập đến chuyện này cho nên không dám tự tiện làm chủ. Ngươi cho người đem sính lễ về chờ lão gia chúng ta quay về lại nói”

Bà mai biết đây là nhà Tri phủ cũng không dám dây dưa đành đứng lên hành lễ sai người mang đồ ra Cố phủ.

Lý thị thấy người đi nhất thời trầm mặt xuống, quát lên với Thái Tuyết “Còn không cho người mang Trương di nương đến viện của ta? Thật phí nàng ở trong phủ nhiều năm như vậy còn là một nữ nhi của thông phán cũng là cái không đầu óc”

Thái Tuyết vội sai nha hoàn đi gọi người, mình đỡ Lý thị về phòng lớn, hầu hạ nàng đổi xiêm áo còn sai người bưng tổ yến cho nàng đỡ tức.

Trương di nương nghe nha hoàn gọi nàng lên trên phòng chỉ nghĩ là hôn sự Nguyên Dung liền rửa mặt cầm khăn dẫn nha hoàn đi đến phòng lớn. Lý thị thấy nàng một áo bông màu đỏ trên mặt bôi phấn lông mày cũng vừa mới sửa cười lạnh nói “ta gọi ngươi đến phòng lớn có chuyện, ngươi ăn mặc như hồ li, muốn quyến rũ ai?”

Trương di nương vội cười “Mới ngủ trưa đầu rối không dám đến thấy phu nhân”

Lý thị hừ nói “Ngươi thật ra hưởng phúc, còn có giấc ngủ trưa. Mạng ta không tốt được như vậy, năm nay nhiều chuyện ngươi lại tìm phiền phức cho ta, làm ra chuyện lần này”

Trương di nương nghe vội trả lời “Tì thiếp mỗi ngày chỉ ngồi trong nhà may vá, ngay cả viện môn cũng ít ra không dám gậy chuyện cho phu nhân”

Lý thị nghe ném canh thiếp lên mặt nàng mắng “Ngươi không xuất môn cũng có thể đưa bát tự nhị nha đầu cho người khác, nếu là ra cửa ta xem cả phủ cũng bị ngươi bán”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.