Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 88: Kinh thành (tiếp theo)



Lý thị vội lên tiếng trả lời “Vương thị vừa tới Hàng Châu liền không hợp đất, không tới hai ngày đã bị bệnh. Đại phu nói là phòng hàn, con dâu liền nói với lão gia để nàng lên thôn trang điều dưỡng, ai ngờ thời tiết vào đông. Phía Nam mùa đông không khô mát như phương Bắc, nghĩ chắc Vương thị không chịu nổi thời tiết ẩm ướt cứ như vậy chết đi”

Cố lão phu nhân nửa ngày không nói, chỉ nhìn chằm chằm Lý thị nói “Đó là đại nha hoàn phục vụ bên cạnh ta, phục vụ ta nhiều năm không thấy nàng sinh bệnh, sao lại đến chỗ ngươi lại sinh ra bệnh?”

Lý thị nghe vội quỳ xuống nói “Con dâu không dám nói láo, lúc đó Thẩm mama vẫn ở đó. Vương thị bệnh nặng nàng cũng biết” Cố lão phu nhân nghe vậy liếc mắt nhìn Thẩm mama. Ngày đó Thẩm mama sợ truyền nhiễm phong hàn cũng không dám đến trước mặt nàng làm sao biết Vương di nương có bị bệnh hay không. Nhưng người là nàng đưa đi, nàng lại không dám nói mình lười biếng, đành theo câu chuyện của Lý thị nói “Lúc đó Vương di nương bệnh rất nặng, nô tì nghĩ dưỡng mấy tháng là tốt rồi cũng không bẩm báo lão phu nhân”

Cố lão phu nhân nghe đành thôi ngoắc Lâm thị tới trước mặt nói “Tuyết Liên, mau tới bác nhìn một chút” Lâm di nương nghe vậy nhìn Trương di nương hả hê cười một tiếng, uốn éo mông đến trước mặt lão thái thái. Cố lão phu nhân thấy cháu gái trắng mập lung linh trong bụng hài lòng không ít.

Đã thấy toàn bộ mọi người, Cố lão phu nhân cũng thấy mệt mỏi khoát tay nói “Các ngươi đi đường cũng cực khổ, về viện nghỉ ngơi trước đi, đợi cơm tối rồi đến” Cố lão phu nhân phân phó Ngô thị nói “Ngươi nói với đầu bếp dọn mấy bàn thức ăn. Buổi tối đón gió tẩy trần cho đại ca đại tẩu ngươi” Ngô thị đáp đi ra ngoài. Một nhà Cố Lễ hành lễ mới trở về viện.

Hôm nay về phủ, viện không rộng rãi như ở Hàng Châu. Cố Lễ, Lý thị ở chủ viện, hai phòng trái phải cho Lâm di nương và Trương di nương. Cố Sơn, Tuyền ca có viện riêng. Nữu Nữu và Nguyên Thu ở chung một viện. Nguyên Thu thấy an bài này cũng không sao, dù sao bên cạnh cũng nhiều người ngoài, Nữu Nữu và mình ở chung một viện làm mình cũng yên tâm chút.

Viện sớm đã thu thập xong, đám người Nguyên Thu quay về viện nghỉ ngơi. Lý thị vội cho người đem hành lí, rương kiểm tra chặt chẽ đưa vào phòng, ầm ĩ một buổi chiều mới thu xếp xong. Vừa hết việc, Lý thị nhìn canh giờ thấy sắp đến giờ cơm tối vội gọi Cố Lễ hai vợ chồng rửa mặt thay xiêm áo sạch sẽ. Cho người đến viện gọi các con một nhà đến phòng lớn.

Trong phòng lớn nhân khẩu ba nhà đã đến đông đủ, trong phòng chật không chịu nổi, Cố lão kêu mấy cháu trai cháu gái bên mình cho đám người Cố Sơn nhận thức. Cô nương Thụy Châu chi thứ hai năm ngoái đã gả ra ngoài, hôm nay còn có Bảo Châu nhỏ hơn Nguyên Thu một tuổi đứng hàng thứ tư. Ngoài ta tam phòng có một nữ sinh cùng năm với Bảo Châu nhỏ hơn nàng hai tháng gọi Mỹ Ngọc.

Nguyên Thu nghe tên này cảm thấy có chút tục khí liền giương mắt nhìn đường muội Mỹ Ngọc. Mỹ Ngọc khoảng mười một mười hai tuổi bộ dáng cực kì đẹp mắt trên người ăn mặc cũng tinh xảo nhưng cảm giác có cổ yếu ớt trên mặt. Nguyên Thu âm thầm quan sát một phen liền cười với Bảo Châu, Mỹ Ngọc làm lễ ra mắt nói “Tứ muội muội, ngũ muội muội” Bảo Châu, Mỹ Ngọc cười trả lễ.

Lão thái thái ngại trong nhà ồn ào, liền cho tỉ muội Nguyên Thu đến ngồi trong phòng trong, lại đuổi tôn tử ra phòng ngoài uống rượu. Mình và ba nhi tử ngồi một bàn, Lý thị là con dâu đứng một bên chia thức ăn. Mẫu tử bốn người nói chuyện nhắc tới con cháu không ít. Vì hôn sự của Cố Sơn, Nguyên Thu, Nguyên Dung làm vội vàng Cố Lễ lại lo lắng Cố lão phu nhân lại làm bộ làm tịch phát cáu trì hoãn hôn sự Cố Sơn vì vậy không đưa tin về kinh thành.

Hôm nay hồi kinh, Cố lão phu nhân hỏi đến, Cố Lễ không dám giấu diếm trước tiên nói hôn sự của Cố Sơn. Cố lão phu nhân nghe Cố Sơn đã định thân trên mặt có chút không nhịn được, cười lạnh nói Cố Lễ “Ngươi thật ra rất tốt, cũng không nói cho ta biết, cái tin cũng không cho người đưa tới cho ta. Chẳng lẽ xem ta là người chết hay sao? Trong mắt ngươi có mẫu thân ta hay không?”

Cố Lễ đành cười làm lành nói “Vì về kinh báo cáo công tác, cho nên hôn sự định gấp. Nếu gởi tin trở về chỉ sợ thư còn phải ngày mai mới đến nhà. Này không bằng trở về nói với mẫu thân, ai dám lừa gạt mẫu thân đâu”

Cố lão phu nhân bĩu môi nói “Hôn sự Sơn nhi thật không kém, nhưng con dâu nhà quan chức cũng cao chút, về sau gả vào nhà lại có tính tình tiểu thư, Sơn nhi sẽ ăn không ít đau khổ. Theo ta, mấy đứa bé nhà thân thích cực tốt, mặc dù nhà nghèo một chút nhưng tính tình dịu dàng lại không ỷ vào thân phận mình làm dáng. Ví dụ như cô nương nhà Nhị cữu cữu ta thấy cực tốt vốn muốn cho Sơn nhi”

Cố Lễ vừa nghe chợt thấy mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng âm thầm may mắn không gởi tin trở về. Trong lòng hắn biết lão thái thái không thích Lý thị, Lý thị xuất thân từ tiểu thư đại quan, khí độ toàn thân là các nàng dâu của Cố gia không so được. Lúc đầu Cố lão phu nhân rất ưa loại nàng dâu như vậy cảm thấy mình rất có thể diện. Nhưng lâu ngày, nàng thấy ngôn hành cử chỉ của Lý thị luôn luôn đi đem so với mình trong lòng có chút bất mãn. Cố lão phu nhân thấy mình cũng có cáo mệnh cũng có thân phận, cử chỉ không thể kém với Lý thị vì vậy âm thầm học cử chỉ của Lý thị mấy ngày, nhưng nàng càng học càng thấy mình thô tục không chịu nổi trong lòng bắt đầu chán ghét nàng dâu này. Nhưng Lý gia quyền thế cường đại Cố lão phu nhân không dám trêu chọc nàng chỉ thỉnh thoảng để ngoài miệng kể khổ một phen. Sau nửa năm Lý thị vào cửa Cố lão thái gia đã quy tiên, Cố lão phu nhân lấy cơ hội này nói Lý thị là tai tinh, ngày ngày đều quở trách nàng. Vì lý do này Lý gia cũng không thể lắm miệng, Cố Lễ chỉ lén lút che chở chu toàn cho Lý thị, đợi sau khi tìm được quan chức lập tức mang theo thê tử đi ra ngoài.

Cố Lễ biết hàm ý Cố lão phu nhân muốn châm chọc Lý thị vội cười làm lành với nàng nói “Người lão thái thái nhìn trúng nhất định cực tốt, Sơn nhi cũng không có phúc khí này” Cố lão phu nhân nghe bĩu môi một cái hỏi Cố Lễ “Nhị Tiểu thư gả cho ai?”

Cố Lễ vội trả lời “Là một cử nhân, gia thế nghèo khó chút nhưng cũng may là người có chí hướng” Cố lão phu nhân nghe vậy gật đầu nói “Như vậy cũng được, một nữ nhi thứ xuất có thể gả cho cử nhân cũng xem như cất nhắc nàng” Cố Lễ cười nói “lão thái thái nói phải” Cố lão phu nhân hơi trầm ngâm lại nói với Cố Lễ “Ta thấy tam nha đầu trổ mã còn tốt hơn so với mẫu thân nàng, mặc dù vợ ngươi cả đời đều cái dáng vẻ đó nhưng dạy dỗ nữ nhi cũng tốt”

Lý thị đứng một bên nghe vậy sắc mặt cứng đờ, Cố Lễ nhìn một chút khoát tay áo với nàng cười với Cố lão phu nhân “Nàng cũng còn nhỏ chịu không nổi tán dương”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.