Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 89: Nhị phòng và tam phòng



Ngô thị đứng sau lưng Cố lão phu nhân nghe Cố Lễ nói như vậy vội che miệng cười nói “Đều là người trong nhà, đại ca không cần khiêm nhường với chúng ta. Nguyên Thu dáng dấp thật tốt lại có linh khí ta gặp rất thích. Nếu Mỹ Ngọc nhà chúng ta có một nửa cơ trí so với Nguyên Thu ta ngày ngày sẽ thắp hương bái phật”

Lý thị nghe lời này không đúng, sợ mẹ chồng nàng dâu hai người có ý định gì đến trên người Nguyên Thu, vội tiếp câu chuyện cười nói “Ta thấy Mỹ Ngọc cũng không kém, nghe nói mỗi ngày đều theo ca ca học thật sự khó có được”

Ngô thị nghe có người khen con gái nàng tự nhiên rất vui lôi kéo Lý thị cười nói “Đại tẩu không biết, thân thể Mỹ Ngọc mảnh mai ta sợ nàng mệt mỏi, không dám để nàng lao lực nhiều, liền ngay cả lão thái thái cũng nói để cho nàng ở trong phòng nghỉ ngơi, đừng học khóa này. Ai ngờ nàng cứng rắn, mặc dù thân thể không tốt một tháng cũng đi học bảy tám ngày”

Lý thị nghe vội tán dương mấy câu, làm Ngô thị cười không khép miệng. Nguyên Thu theo Bảo Châu, Mỹ Ngọc trong phòng ăn cơm cũng nghe thấy. Nguyên Thu nghe Ngô thị nói Mỹ Ngọc thân thể mảnh mai trên người hư nhược nhiều bệnh liền hơi nghi ngờ trộm nhìn Mỹ Ngọc mấy lần chỉ thấy nàng hết sức đẩy đà sắc mặt đỏ thắm, nói thật chứ sức mạnh tràn đầy cũng không giống bộ dạng ngã bệnh. May mà nàng ngũ quan rất đẹp cho dù mượt mà chút cũng không đến quá khó coi.

Bảo Châu cũng nghe thấy lời này của Ngô thị, không khỏi hé miệng cười cười hỏi Mỹ Ngọc nói ‘Muội gần đây lại bị bệnh?”

Mỹ Ngọc nghe vậy che miệng ho khan nhăn chân mày “Thân thể ta luôn không tốt tỉ cũng biết đấy. Mấy ngày gần đây đã bắt đầu ho khan rồi may nhờ lão thái thái mỗi ngày cho người đem tổ yến qua lúc này mới tốt hơn một chút” Bảo Châu nghe thấp đầu cười đi bới cơm. Mỹ Ngọc cảm thấy không thú vị cũng cúi đầu ăn cơm. Nguyên Thu nhìn Mỹ Ngọc gắp thức ăn bới cơm ăn ngon lành quên cả khụ cũng quên cả thở gấp ăn còn nhiều hơn mình không khỏi ngạc nhiên. Nhưng Bảo Châu nhìn Mỹ Ngọc cười lạnh một câu “Muội ăn ít một chút, tránh buổi tối không uống được cháo tổ yến” Tiếng nói chưa dứt Mỹ Ngọc bị sặc cơm nhất thời ho kinh thiên động địa mặt đỏ bừng. Lần này không chỉ có Nguyên Thu bị hù sợ ngay cả Cố lão phu nhân cũng nghe lại cho người đi vào xem lại dặn dò “Sao ho khan lợi hại như vậy, chiều tối đưa chút tổ yến qua cho nàng ăn, bệnh ho khan này càng phải điều dưỡng tốt hơn mới được” Ngô thị nghe vội đáp, tự mình sang nhìn một lần, giúp Mỹ Ngọc vỗ vỗ lưng còn sai người hầu hạ nàng về phòng nghỉ ngơi trước. Nguyên Thu thấy Mỹ Ngọc đi nhỏ giọng hỏi Bảo Châu “Mỹ Ngọc muội muội không sao chứ? Ta thấy nàng ho khan không ngừng” Bảo Châu bĩu môi nói “Đó là do ăn nhanh bị sặc” Nguyên Thu nghe không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vì Mỹ Ngọc náo ra như vậy làm cho Cố lão phu nhân cũng quên chuyện Nguyên Thu. Cố Lễ vốn nghĩ nói chuyện hôn sự của Nguyên Thu mà không bắt được câu chuyện không tốt mở miệng, chỉ đành gác lại thay đổi ngày khác nói cho mọi người.

Qua ba lần rượu Cố Liêm uống chưa đã lôi kéo Cố Lễ nói “Đại ca, hôm nay huynh làm quan lớn không thể quên không cất nhắc đệ đệ a. Đệ đệ huynh ở trên quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có khởi sắc, năm ấy rất vất vả thăng lên Lục phẩm không mấy ngày, quay người bị người ta nói mấy câu liền bị giáng một cấp, đệ trong lòng thật uất ức” Cố Liêm vừa gào thét tay vừa nắm thành đấm không ngừng đấm ngực mình.

Cố Lễ thấy thế kinh ngạc không thôi, trong trí nhớ mặc dù Cố Liêm không cầu tiến nhưng cũng không có như vậy. Nay thấy hành vi vô lại của Cố Liêm, trong lòng Cố Lễ đè nén cũng không để ý tới hắn, bưng rượu uống. Cố lão phu nhân thấy tiểu nhi tử gào nửa ngày Cố Lễ cũng không để ý tới hắn liền giận tái mặt quát lên “Ngươi làm ca ca như thế nào, cũng không biết vì thân sinh đệ đệ mình tính toán một phen, hắn hôm nay cũng không nhỏ cũng không thể cứ làm thất phẩm mãi được, truyền đi ra trên mặt cũng khó coi. Sớm mai tìm giúp hắn một chức lục phẩm đi”

Cố Lễ vội nhìn lão thái thái nói “Nhi tử lần này hồi kinh báo cáo, trên dưới chưa chuẩn bị, còn không biết mấy tháng mới có tin tức. Con nghe trước kia có vị Lý đại nhân vào kinh báo cáo bị ngưng lại một hai năm cũng không ít, nhi tử còn không biết quang cảnh lần này như thế nào đâu. Con muốn quan tâm tam đệ sợ có tâm mà vô lực”

Cố lão phu nhân nghe nói nhanh “Nhanh chuẩn bị trên dưới đi, cả nhà này cũng không ít người đâu, nếu ngươi nhàn rỗi ở nhà một năm nửa năm trong nhà thật lớn cần chi tiêu cũng không có tiền thu vào”

Cố Lễ nghe cười nói “Đúng như vậy, ngày mai phải đi phòng thu chi lấy bạc đi đến nhà các đại nhân Lại Bộ, lão thái thái đừng quên nói với phòng thu chi trước, sáng mai con đi lấy bạc”

Cố lão phu nhân nghe nhất thời cứng lại, trầm mặt không nói nữa. Ngô thị đứng một bên, nghe thấy sắc mặt cũng không tốt, mặc dù nàng quản gia nhưng cũng không có tư cách bác bỏ lời Cố Lễ chỉ đành giương mắt nhìn Cố lão phu nhân. Vợ chồng Lý thị đương nhiên biết tật xấu tham tiền keo kiệt của Cố lão phu nhân, chỉ sợ nàng không chịu lấy tiền ra.

Cố Lễ cũng không tính toán lấy ra phần tiền này dù gì năm ngoái mình đã để dành cũng không ít, lấy ra một rương bạc cũng không sao. Nhưng hắn dẫn theo nhiều rương bạc trở về như vậy cho dù là chuyện riêng tư cũng không muốn quá nhiều người biết nhưng không tránh khỏi lão thái thái nói bóng nói gió một phen, bắt hắn lấy bạc ra nuôi cả nhà. Cố Lễ biết lão thái thái muốn lấy tất cả tiền của hắn ra mới vui vẻ cho nên đành giả nghèo mở miệng ra đòi tiền chuẩn bị.

Cố lão phu nhân mặt mày âm trầm suy nghĩ lúc lâu thấy mọi người không nói lời nào Cố lễ vẫn mở to mắt chờ đáp lời quay đầu hỏi Cố Lễ “Ngươi làm Tri phủ nhiều năm như vậy, để dành không ít tiền chứ”

Cố Lễ vội trả lời “Bổng lộc của nhi tử và thuộc hạ hiếu kính trừ lưu lại trong nhà ăn mặc và dùng đồ còn lại là đưa về kinh thành”

Cố lão phu nhân vội nói “Sao lại ít như vậy, còn nữa mấy năm nay đưa về ít hơn mấy năm trước đấy”

Cố Lễ trả lời “Trong nhà thêm Tuyền ca và Nữu Nữu tất nhiên thêm chút bạc, chỉ nói bên người phục vụ bọn họ đã có sáu người đừng nói chi cái ăn của đứa bé còn tinh xảo hơn người lớn. Còn nữa lần trước cần tiền trong nhà cũng không đưa tiền ra là con từ ngân trang mượn khắp nơi chuẩn bị. Vì bạc có hạn nên mới không được thăng chức, chỉ miễn cưỡng bảo vệ chức Tri phủ. Mấy năm nay phải tìm bạc trả ngân hàng tư trang tiền bạc dư càng ít”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.