Ngô thị thấy lão thái thái ghét bỏ Lý thị vội nói “Con thấy mặc dù tam tiểu thư tốt nhưng cũng không thân cận với chúng ta. Con thấy bộ dạng hôm nay nàng đi Lý phủ còn vui vẻ hơn lúc trước vừa trở về”
Lão thái thái bĩu môi nói “Nữ nhi là thân nhất với mẫu thân, nàng như vậy đương nhiên là do mẫu thân nàng dạy. Chỉ có nhi tử ngốc này của ta là không biết cùng mẫu thân, tiền bạc đều giao cho thê tử trông nom, cũng dạy thê tử hắn cầm đi nhà mẹ đẻ. Đem đến nơi đó yên tâm hơn chỗ ta, còn trong ngày khoác loác với ta là không có tiền, không có tiền mà thê tử hắn đưa một xe đồ về nhà mẹ đẻ?”
Ngô thị cười nói theo “Đúng vậy, may có lão thái thái khôn khéo” Cố lão phu nhân suy nghĩ một lúc càng cảm thấy bực mình mắng Lý thị thêm lần nữa mới chịu bỏ qua.
Lại nói đám người Lý thị, sáng sớm ngồi xe ngựa đi Lý phủ, quản gia Lý phủ chờ đợi ngay ngoài cửa lớn dẫn xe ngựa vào phủ. Nguyên Thu theo Cố Sơn bốn huynh muội ngồi kiệu nhỏ vào nội viện, Cố Lễ đi thư phòng bái kiến nhạc phụ.
Sáng sớm Lý mẫu đi cho người đi xem, đi bảy tám lần mới có nha đầu chạy vào nói “Thưa lão thái thái, cô nãi nãi dẫn biểu thiếu gia, biểu tiểu thư vào phủ rồi.” Lý mẫu nghe mặt đầy lệ để nha đầu đỡ tới cửa run run đứng, Lý thị xuống kiệu thấy Lý mẫu đứng ngoài cửa phòng lớn không kịp chú ý mấy người Cố Sơn bước lên ôm Lý mẫu khóc rống “Mẫu thân, nữ nhi đã trở lại”
Lý mẫu kéo Lý thị, hai mẹ con khóc rống một lúc, có thiếu nữ lớn hơn Nguyên Thu đứng bên cạnh khuyên lơn nửa ngày Lý mẫu mới khá hơn một chút. Mọi người vây quanh hai mẹ con Lý thị, bốn huynh muội Nguyên Thu cùng đi vào phòng.
Đợi Lý mẫu ngồi xong, Cố Sơn, Nguyên Thu bốn người tiến lên hành lễ với Lý mẫu. Lý mẫu thấy Cố Sơn tướng mạo đường đường là một người có tài nhất thời vui mừng lấy từ trong tráp ra một miếng ngọc bội mượt mà đeo vào cổ hắn “Đây là lúc trước ta xuất giá tổ mẫu cho ta, nói là vật Đường đại. Ta mang theo một thời liền quên, hôm nay nghe các ngươi đến ta liền nhớ tới cái này cho người tìm cho Sơn nhi”
Lý thị vội ngăn lại nói “Đồ quý như vậy đưa cho hắn làm gì?”
Lý mẫu lôi Lý thị nói “Tổ thượng nói, ngọc bội này đã có một Tống đại cao tăng đeo qua rất linh nghiệm. Ngươi cực khổ nửa đời thật vất vả nuôi lớn mấy đứa bé. Sơn nhi muốn tham gia thi Hương nếu có thể trúng danh thứ nhất, thứ hai ngươi cũng có chỗ trông cậy vào”
Lý thị nghe đành dừng tay nhìn Cố Sơn cười nói “Con cũng không cầu mong hắn trúng danh gì chỉ cần bình an con liền đủ hài lòng”
Lý mẫu cười nói “Vậy càng nên để cho hắn mang theo, cao tăng từng đeo nhất định là bình an” Cố Sơn nghe vội cám ơn Lý mẫu.
Lý mẫu nhìn Nguyên Thu đang đứng liền ngoắc đến bên cạnh nàng cười nói “Đây nhất định là Nguyên Thu rồi”
Nguyên Thu cười nhẹ nhàng cúi đầu “Nguyên Thu thỉnh an ngoại tổ mẫu” Lý mẫu nghe vậy cười không khép miệng được vội đem nàng ngồi bên cạnh mình vuốt tay nàng quan sát tỉ mỉ một phen gật đầu với Lý thị “Ta thấy dáng dấp nàng nhỏ hơn ngươi lúc đó đấy”
Lý thị cười nói “Nhìn nàng văn tĩnh nhưng cũng rất nghịch ngợm”
Lý mẫu cười nói “Ngươi cho ta biết? Cô nương này nhất định rất tốt, ta nghe ca ca ngươi gởi thư nói năm đó lúc ngươi sinh mọi việc trong nhà đều là Nguyên Thu xử lý, Kinh Thành nhiều đại gia khuê tú như vậy ta thấy không một ai mạnh hơn Nguyên Thu nhà chúng ta”
Lý thị che miệng cười nói “Mẫu thân nói như vậy cũng không sợ người khác cười sao”
Lý mẫu lại cầm một miếng ngọc bội ra cũng toàn thân là ngọc bích tự tay đeo cho Nguyên Thu “Ngọc bội này cũng có chút lai lịch. Đây là hồi môn lúc trước của mẫu thân ta cũng rất khó được, hôm nay cho ngươi” Nguyên Thu nghe vậy vội đứng lên cám ơn Lý mẫu.
Tuyền ca, Nữu Nữu thỉnh an liền bò đến trên giường ăn trái cây, Lý mẫu thấy hai bọn hắn phấn điêu ngọc trác rất đáng yêu, vội ôm hai người bọn họ vào trong ngực.
Trưởng tử, trưởng nữ của Lý Túc Phong đều ở trong phủ, hai người gặp cô cô, Lý thị có quà đưa qua. Cố Sơn chưa gặp qua tổ phụ, Lý mẫu kêu hắn đi với biểu huynh Vân Đào đến thư phòng gặp tổ phụ. Nguyên Thu cũng biết Lý thị nhiều năm không gặp ngoại tổ mẫu tất nhiên có nhiều lời cần nói liền dẫn Tuyền ca Nữu Nữu đến phòng biểu tỉ ăn điểm tâm.
Lý thị nói chuyện với Lý mẫu một hồi lại nói lên hôn sự của Nguyên Thu. Lý mẫu nhỏ giọng hỏi Lý thị “Ta nghe ca ngươi nói Nguyên Thu hứa cho Nam Bình Quận Vương thế tử?”
Lý thị gật đầu nói “Đúng vậy, chờ Nguyên Thu đến tuổi cập kê liền thành thân”
Lý mẫu thở dài “Đứa nhỏ Nguyên Thu này cũng khó có được, ở lâu hai năm cũng tốt vì sao gả sớm như vậy?”
Lý thị nói nhỏ “Là người quen của Vương phi quyết định không từ chối được”
Lý mẫu nghe hồi lâu mới nói “Nếu như vậy thì thôi đi. Lão vương phi hiền lành không cần nói. Nam Bình Quận Vương phi cũng rất tốt, lúc trước nàng ở Kinh Thành ta thường gặp nàng là một người rất hòa khí Nguyên Thu gả qua cũng không thua thiệt. Ta hôm kia nghe phụ thân ngươi nói, một nhà Nam Bình Quận Vương sẽ về kinh ngươi có biết chuyện này?”
Lý thị nghe vậy ngạc nhiên nói “Đang êm đẹp sao lại về kinh?”
Lý mẫu nói “Ngươi làm sao biết, người là muốn lá rụng về cội. Lão vương phi cũng có tuổi, tuy nói Hàng Châu ấm áp thích hợp dưỡng lão nhưng luôn phải có ngày trở về”
Lý thị vội nói “Con thấy thân thể Lão vương phi tráng kiện ở Hàng Châu thêm ba năm nữa cũng không thành vấn đề”
Lý mẫu cười nói “Người đã già sẽ nhớ nhà. Trở về cũng tốt, có Nam Bình Quận Vương ở đây nhà các ngươi cũng có núi dựa”
Lý thị vừa muốn mở miệng thì có nha đầu đi vào nói “Thưa lão thái thái, đã dọn cơm xong” Lý thị liền không nói nữa.
Lý thị ở nhà mẹ vừa ăn xong cơm trưa, thì có người Cố phủ tới nói Liêm Thân Vương phủ phái người tới, Cố lão phu nhân muốn Lý thị nhanh trở về. Lý mẫu nghe liền nói với Lý thị “Nếu vậy các ngươi về đi, ngày khác ta lại cho người đón các ngươi đến”