Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 47: 47: Bồ Kết Mía




Nhưng trước khi đi thì hắn cũng đi dọc suối để tìm kiếm tài nguyên, bận bịu mấy ngày không có tìm tài nguyên nên đồ vật ở nơi trú ẩn đã không còn nhiều.
Đi dọc bờ suối hướng về phía bắc, đi được một lát thì ở gần đó xuất hiện một cây đại thụ, cao cũng khoảng hơn mười mét, tán cây rộng lớn, từ xa nhìn lại cứ như là một cây dù khổng lồ.
Nhìn thấy đại thụ, hệ thống hiện ra các thông tin về loài cây này.
“Cây bồ kết: Có lá kép, mọc so le, hai lần lông chim, cuống chung dài mười đến mười hai centimet, có lông nhỏ và có rãnh.

Cây bồ kết là cây gỗ lớn, có chiều cao từ năm đến bảy mét.

Thân thẳng có vỏ nhẵn và gai to, cứng.

Là cây dễ tính, phù hợp với điều kiện khí hậu khác nhau.

Trái chứa nhiều hợp chất có lợi, có thể dùng trong xà phòng, dầu gội, chữa bệnh…”
“Hạo Thiên, anh xem cái đó có phải là bồ kết không?” Diệp Ngân cũng đã phát hiện ra ngay sau khi Hạo Thiên phát hiện ra nó.
“Cô biết được đó là bồ kết?” Hạo Thiên hơi ngạc nhiên hỏi.
“Lúc trước, nhà tôi có trồng rất nhiều bồ kết!” Diệp Ngân trả lời lại và nghi ngờ hỏi: “Nhà của anh không phải ở nông thôn sao? Chẳng lẽ ở đó không có bồ kết?”
“Đâu phải ở nông thôn là phải có loại cây này!” Hạo Thiên nghiêm túc, nói tiếp: “Tất nhiên chỗ khác sẽ có nhưng ở chỗ tôi không có!”
“Ưm… Tôi nhớ rõ là bồ kết có thể dùng làm dầu gội, giặt quần áo!” Diệp Ngân gật gù.
“Chính xác! Chúng ta hái một ít về để làm dầu gội! Tóc của chúng ta sẽ không bị khô như gọi bằng xà phòng nữa!” Hạo Thiên cười cười.
“Ưm! Nhưng liệu rằng anh có làm được không?” Nghe được những lời này, Diệp Ngân vô cùng vui vẻ.

Dù gì thì cô nàng vẫn là con gái, mái tóc mượt mà vẫn là tốt nhất.
“Ta cũng không chắc nhưng có thể sẽ làm được!” Đứng bên gốc cây, Hạo Thiên nhìn tán cây bồ kết nói tiếp: “Ngoài ra tôi còn có thể dùng nó làm thảo dược trị bệnh hoặc hạt của nó có thể dùng để nấu cháo như các loại đậu!”

“Anh nói thật sao? Nếu vậy thì quá tốt rồi!” Diệp Ngân vô cùng hưng phấn, Hạo Thiên thì chỉ gật đầu.
Ngoài cây bồ kết mà chỗ hai người họ đang đứng thì vẫn còn và cây mọc ở gần đó, chúng sinh trưởng thật sự rất tốt…
Trong khoảng thời gian này, Diệp Ngân vẫn luôn dùng xà phòng làm từ mỡ lợn, dù vẫn tẩy rửa sạch sẽ nhưng sau khi gội đầu thì tóc dễ bị khô.
……
Cây bồ kết quá cao, Hạo Thiên cảm giác leo lên sẽ dễ gặp nguy hiểm.
“Tôi cũng muốn hái về để làm nguyên liệu nhưng cây cao quá! Chắc cô nên quên đi! Hạo Thiên cười cười, quay người đi thì Diệp Ngân cũng đuổi theo sau.
Cô nàng cũng không có phản hồi gì, cô nàng cũng rất hiểu chuyện, chỉ vì chút tiện nghi của mình mà gây ảnh hưởng đến người khác nhưng trên mặt thể hiện rõ sự nuối tiếc.
Nhưng có điều mà Diệp Ngân không thể nào ngờ tới là Hạo Thiên vừa đi được vài bước thì dừng lại, cô nàng cũng chẳng kịp phản ứng lại, Hạo Thiên hướng về cây bồ kết mà đi lại.
Bồ kết tuy cao lớn nhưng tán cây cũng khá thấp, nơi thấp nhất cũng chỉ vỏn vẹn từ hai đến ba mét.
Đến bên dưới tán cây, Hạo Thiên không ngừng nhảy nhót, cố gắng với tới các nhánh cây ở phía trên đầu.
Sau một hồi cố gắng thì hắn vẫn không thể nào với tới được nhánh cây, chẳng còn cách nào khác, hắn tìm cách trèo lên cây.
“Hạo Thiên!” Diệp Ngân hét lên, hắn như bất động nhìn xuống, cô nàng cũng nói tiếp: “Anh làm gì thế? Lỡ bị thương thì sao? Không phải bảo là không hái nữa mà!”
“Cô mới làm sao á! Tôi chỉ muốn thử một chút! Đừng có nói gở như thế! Lỡ xảy ra thật thì sao?” Hạo Thiên ngơ ngác.
“Hứ… Uổng công người ta lo lắng cho anh! Không quan tâm anh nữa!” Diệp Ngân tỏ vẻ giận dỗi quay người đi.
“Xin lỗi! Tôi cũng muốn hái một ít bồ kết làm dầu gội cho cô thôi mà!” Hạo Thiên rối rít tạ lỗi.
Nghe được những lời này cô nàng có chút rung động, cũng không rời đi nữa.
“Coi như anh biết điều… Cảm ơn anh rất nhiều! Nhưng nguy hiểm lắm! Anh phải thật cẩn thận, đừng vì tôi mà cố quá nhé!
Hạo Thiên cũng không có trả lời, hắn chỉ đưa tay ra và ‘like’ cho Diệp Ngân rồi tiếp tục leo lên.
Cây bồ kết này thật sự đã sống được rất lâu, lớp vỏ cây thô ráp, sần sùi, so với cây dừa thì dễ leo hơn rất nhiều nhưng cũng phải chú ý đến các cành cây, chỉ cần sơ sảy nắm trúng nhánh cây không thì khả năng té ngã rất cao.
Chẳng mất bao lâu, Hạo Thiên đã leo lên được trên cao, ngồi trên một nhánh cây lớn, hắn không cố nhìn lên trên nữa mà hướng mắt nhìn xung quanh, những chùm quả màu đen hiện ra ngay trước mắt.
Tuy nhiên để hái được thì hắn cần phải cố vươn ra một chút để hái, cũng may là nhánh cây khá to nên chịu được cân nặng của hắn.
Sau một hồi cố gắng hái thì hắn đã hái được cũng khá nhiều, để lấy được nhiều hơn, Hạo Thiên đã dùng rìu đá mà chặt vào một nhánh ở gần đó.

Sau khi cảm thấy đủ số lượng mình cần, hắn định leo xuống thì…
Phía xa xa xuất hiện một khu vực làm cho hắn không thể rời mắt, cố gắng nhìn cho thật kỹ, Hạo Thiên hét to lên…
“Mía! Cây mía!”
Khu vực đó là một mảng xanh thẳm, giống như một khu rừng vậy, chẳng nói gì thêm, Hạo Thiên nhanh chân leo xuống khỏi cây bồ kết.
Hiện tại cũng đã gần hai giờ chiều, từ chỗ cây bồ kết đến chỗ cây mía cũng không xa cho lắm, hai người họ nhanh chân chạy đến hướng cây mía.
“Anh nói sẽ làm dầu gội mà?” Diệp Ngân sau khi nhặt quả bồ kết xong, cũng chạy nhanh theo, Diệp Ngân gấp gáp hỏi: “Chúng ta đi đâu thế? Sao không trở về?”
“Cái đó từ từ làm! Hiện giờ chúng ta sẽ đi tìm cây mía!” Hạo Thiên cũng không giải thích thêm, hắn vội vàng chạy đi.
“Mía?” Diệp Ngân hơi ngơ ngác, nói tiếp: “Xin lỗi! Vậy nhanh đi thôi!”
Nghe được những lời này, Hạo Thiên cảm thấy vui mừng, bởi vì cô nàng lo lắng cho mình mà trở nên dịu dàng như thế!
“Cô đừng lo, sẽ nhanh thôi! Dầu gội sẽ có và có cả mía ngọt nữa!” Hạo Thiên dừng lại một chút.
“…”
Chẳng mất bao lâu, bọn họ đã đến được chỗ đám mía, trước mắt họ như nguyên một vườn mía, có điều hơi thưa thớt một tý.
Nhìn thấy cây mía khá to, Hạo Thiên không ngờ tới là lại có loại mía to như thế, hắn đứng ngây người ra một chút rồi lại gần một cây mía và vác rìu chặt vào.
“Cây mía có nhiều lá vậy sao? Tôi cứ tưởng nó không có lá hoặc rất ít lá!” Diệp Ngân gần như không ra khỏi thành phố nên có chút không hiểu biết về loại cây này, dù sao thì có ăn mía thì cũng qua thu hoạch loại bỏ lá.
“Cây nào chẳng có lá? Trừ cây cột điện, nhưng mà hình như nó to hơn bình thường thì phải!” Đang nói thì Hạo Thiên có chút hoảng sợ khi thấy Diệp Ngân muốn chạm tay vào lá mía thì…
“Đừng chạm vào!”
“Anh làm sao thế? Sao không được chạm?” Diệp Ngân hoảng hốt hỏi.

“Lá của cây mía khá sắt bén, lỡ không may cô bị cắt trúng thì sao?” Hạo Thiên lo lắng.
“Cám ơn anh đã lo lắng nhưng mà tôi rất tò mò về chúng…” Cô nàng vẫn muốn chạm vào chúng…
Lúc nhỏ Hạo Thiên cũng như Diệp Ngân vậy, khi thấy cây mía cũng cảm thấy tò mò, khi chạm tay vào thì bị lá mía cắt cho một đường, máu cũng từ trong chảy ra.
“A! Đau quá!” Diệp Ngân la lên khi bị lá mía cắt trúng.

Hạo Thiên cũng không có phản hồi gì, hắn đã cảnh báo trước rồi nhưng cô nàng không chịu nghe thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng may cô nàng cũng chị bị rách da, không nghiêm trọng cho lắm nên không cần phải xử lý, Diệp Ngân đưa tay lên miệng ngậm lại.
Dù phả bị thương vì lòng tò mò của mình nhưng cô nàng vẫn có chút bực mình, nếu cô chịu nghe lời Hạo Thiên thì sẽ không bị đứt tay như thế.
“Đừng ở đó nhăn mặt nữa! Mau lại đây ăn mía nè!” Hạo Thiên cầm lấy khúc mía vừa chặt được đưa cho Diệp Ngân.
Tuy dùng rìu đá nhưng độ sắc bén của nó cũng không tệ, chặt xuống phát nào là ăn ngay phát đó.
Cầm trên tay cây mía màu đỏ đỏ, tim tím, bên ngoài còn bóng loáng và có một lớp phấn trắng.
“Loại mía này khá cứng, cô ăn đàng hoàng nhé!” Hạo Thiên mỉm cười.
“Hi hi! Tôi sẽ cẩn thận, đừng lo!” Diệp Ngân gật đầu lia lịa.
“Hắc Hắc! Ăn không?” Hạo Thiên ném qua chỗ nó một khúc mía.
Hắc Hắc cũng bò lại và ngửi ngửi khúc mía, nó cầm lên cắn một cái rồi nó vứt khúc mía sang một bên, miệng thì nhổ ra mấy miếng mía.
“Cây mía: Chúng có thân to mập, chia đốt, chứa nhiều đường, cao từ hai đến sáu mét.

Tất cả các dạng mía đường được trồng ngày nay đều là các dạng lai ghép nội chi phức tạp.

Chúng được trồng để thu hoạch nhằm sản xuất đường.”
“Quá cứng!” Diệp Ngân có chút khó khăn khi cố tước vỏ cây mía.
Hạo Thiên ăn mía cũng khá đơn giản, hắn lấy ra dao găm rồi bắt đầu gọt vỏ mía.
Với một gương mặt chờ đợi và cầu xin của Diệp Ngân, Hạo Thiên không kiềm được lòng mình mà đưa cho cô nàng khúc mía mà mình vừa gọt xong.
“Mía thật sự rất ngọt nhưng nó có hương vị khá kỳ lạ!” Diệp Ngân sau khi cắn một cái.
“Tất nhiên rồi! Nó khá ngon đấy chứ!” Hạo Thiên cười cười.
Khoảng mười phút sau, hai người họ cũng đã ăn được một ít, Hạo Thiên cũng không có ăn tiếp mà cầm rìu đá đi đến bên cạnh những cây mía.
Từ nhát chặt xuống, chẳng mấy chốc, Hạo Thiên đã chặt được gần chục cây mía, hắn chia cây mía ra thành nhiều đoạn nhỏ bằng nhau.
“Cô buộc lại giúp tôi nhé! Chúng ta sẽ mang chúng về!” Hạo Thiên đặt số mía trên tay mình xuống.
“Nhiều quá sao chúng ta có thể ăn hết?” Diệp Ngân cứ ngỡ là hắn đem về để ăn.
“Không! Tôi đem về là để làm đường mía!” Hạo Thiên nghiêm túc nói.
“Làm đường mía? Thật sao?” Diệp Ngân tỏ vẻ nghi ngờ.

“Thật mà!” Hạo Thiên cười một cái rồi nói tiếp: “Mía nhìn to như vậy nhưng thật sự nước không nhiều lắm nên dùng để làm đường thì sẽ tốt hơn!”
Cây mía rất lớn nhưng thật sự bên trong nó chứa khá ít nước, nhiều phần bị khô chắc do chúng mọc dại, không có ai chăm sóc nên chúng mới bị như vậy.
Đem hết tất cả mía thu hoạch được, hai người họ bỏ sọt mía lên lưng Hắc Hắc và trở về hang động.
Cũng khoảng năm giờ chiều, hai người họ cũng trở về đến nói.

Hạo Thiên thì sửa soạn lại các vật phẩm thu được còn Diệp Ngân thì đi chuẩn bị cơm chiều, sau khi cơm nước xong thì trời cũng đã bảy giờ tối.
Ngày bình thường thì Hạo Thiên sẽ đi ngủ sớm để khuya gác đêm nhưng đêm nay hắn không ngủ sớm, dù gì cũng có Hắc Hắc ở đây nên hắn không cần phải lo lắng quá nhiều.
Trong nhà bếp, hai người họ đang ngâm bồ kết ở trong bình gốm.
“Mất bao lâu nữa chúng ta mới có thể làm dầu gội?” Diệp Ngân ngồi nhìn cái bình gốm.
“Chắc cũng mất khoảng hai, ba ngày gì đó!” Hạo Thiên trả lời.
“Tôi nhớ rõ, anh nói rằng khi dùng bồ kết làm dầu gội thì cần thêm thảo dược khác?” Thứ mà con gái mong muốn thì họ sẽ rất để tâm đến, Diệp Ngân nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Hà thủ ô, linh chi…” Hạo Thiên cũng chỉ dựa vào để làm.
“Khoan đã!” Hạo Thiên chưa nói xong thì Diệp Ngân cản lại: “Có thật sự là cần phải có hà thủ ô, linh chi… không?”
Cô nàng không ngờ rằng, Hạo Thiên dường như muốn chế tạo dầu gội đắt tiền.
“Tôi có nói cái gì sai sao? Giá của linh chi cũng không phải đắt tiền cho lắm!” Hạo Thiên gãi đầu.
“Không đắt?” Diệp Ngân hoài nghi chính mình có nghe nhầm lời Hạo Thiên nói hay không.
“Nấm linh chi trăm năm, ngàn năm cũng chỉ biết qua nhờ có phim truyền hình!” Hạo Thiên cười cười, nói tiếp: “Bất quá tôi cũng đâu phải người có chuyên môn trong việc đó, nên cũng không cần quá so đo làm gì!”
“Anh nói cũng đúng! Mà ở trên đảo hoang này muốn lấy ra mấy thứ đó thì không biết bao giờ tìm được!” Diệp Ngân đỏ mặt đáp.
Cô nàng xem phim quá nhiều nên có lẽ đã quá xem trọng giá trị kinh tế của các loại thảo dược như linh chi, cam thảo, hà thủ ô…
Thực tế thì cô nàng cũng chẳng cần phải ngại ngùng gì, nhiều người cũng chỉ biết giá trị của chúng thông qua phim, mà phim thì chưa chắc có đúng với ngoài đời.
“Yên tâm đi! Những thứ đó cũng chả quan trọng lắm đâu!” Hạo Thiên nói tiếp: “Làm dầu gội không nhất thiết phải dùng những thứ đó, có thể dùng vỏ cam, vỏ bưởi, chanh, sả…”
“Chỉ là tôi nghe nói và xem quảng cáo về dầu gội thì ngoài thành phần chính là bồ kết, còn lại có thể thêm một số thảo dược khác để giúp tóc được nuôi dưỡng tốt hơn thôi!” Hạo Thiên vẻ mặt nghiêm túc.
“Hiểu rồi!” Diệp Ngân nghe qua cũng hiểu được, thảo dược đó cũng chỉ là phụ gia, có thì tốt không có cũng chẳng sao.
Sau khi làm xong, hai người họ cũng chuẩn bị đi ngủ, Diệp Ngân vẫn như cũ chờ Hạo Thiên ngủ trước rồi cô nàng mới ngủ sau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.