Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Chương 32: 32: Vạch Trần Trước Đám Đông




"Nhanh pha nước đường cho cha uống, cha bị bà nội mắng đến phát bệnh rồi, cần phải dùng nước đường bồi bổ.

"Quang Quang cố ý nói như vậy chính là muốn kéo mặt mũi của Trần thị xuống, Hàn Đức Bình bây giờ hơn phân nửa là thiếu máu tụt huyết áp, quỳ lâu nên liền choáng váng.

Trần thị bị lời nói của Quang Quang làm cho sửng sốt, vừa định chửi ầm lên thì bị Ông Hàn quát lớn "Nhanh đi pha nước đường, lão nhị nếu bị nguy hiểm tính mạngthì chính là do bà hại mà ra.

"Dù nói thế nào Hàn Đức Bình cũng là con trai ruột của ông, thấy Hàn Đức Bình thật sự không ổn, ông Hàn cũng gấp gáp đến phát hỏa.

Trần thị cũng bị dáng vẻ của Hàn Đức Bình dọa sợ, bận bịu đi vào nhà cầm đường, bưng ra một bát nước ngọt đưa tới.

Vương thị tự tay tiếp, cẩn thận đút cho Hàn Đức Bình uống xong, hai huynh đệ Đức Lộc lại đỡ Hàn Đức Bình qua một bên ngồi cho thoải mái, lúc này sắc mặt Hàn Đức Bình mới dần chuyển biến tốt lên.

Bấy giờ Lâm thị cùng Tiểu Miên nghe thấy động tĩnh cũng từ trong phòng đi ra, thấy tình cảnh này Lâm thị liền đỡ Hàn Đức Bình mà khóc "Ta nói đương gia chàng đừng xảy ra chuyện gì, chàng làm sao lại ngốc như vậy, nghe được lời gì cũng để trong lòng nên mới dẫn tới phát bệnh thế này.

"Lúc này, ngoài sân có mấy người ồn ào đi đến, ông Hàn lại hành lễ chào các trưởng lão nhà họ Hàn.

Nhìn thấy nhiều chú bác nhà họ Hàn như vậy, các nàng dâu đều quay về phòng tránh mặt, chỉ có Trần thị và Vương thị ở lại, Quang Quang còn nhỏ nên ở lại đứng bên cạnh Hàn Đức Bình.


Rồi nối đuôi nhau, rất đông người trong thôn đến tụ tập ngoài cửa, đại cô nương, nàng dâu nhỏ vây chặt cửa nhà ông hàn đến nổi không lọt một giọt nước.

Những người đàn ông quen biết với nhà họ Hàn cũng vào trong sân, đa số mọi người đều vì nhìn thấy Hàn gia mời tới nhiều trưởng bối như vậy liền tới xem náo nhiệt.

Hàn gia bây giờ nhiều tuổi nhất bối phận lớn nhất chính là các ông chú của Hàn Đức Bình, cũng còn không quá năm đời, việc lớn việc nhỏ trong gia tộc đều là bọn họ quyết định.

Ông Hàn thấy mấy đường thúc trong tộc đều đến đông đủ, biết rõ là không có chuyện gì tốt, mặt mũi nhà mình cũng đều mất hết, có chút mất tự nhiên cười hỏi: "Mấy vị thúc bá hôm nay sao lại đến nhà cháu hết vậy, thật sự là khách quý ít gặp.

"Hàn bá tổ phụ căn hận trừng mắt nhìn đệ đệ , đứng lên hướng một ông lão trong số đó cung kính nói: "Nhị thúc, vừa rồi là do cháu mời các thúc các bá tới nói chuyện, nhà Hữu Niên này hôm nay cháu thay mặt đứng ra, chú nói xem cháu có xứng hay không?"Người chú hai này đã khoảng tám mươi tuổi, không chỉ đức cao vọng trọng trong gia tộc họ Hàn, còn là thúc thúc ruột của hai huynh đệ ông Hàn, nên người trong Hàn gia đều vô cùng kính trọng.

Nhị thúc công liếc mắt nhìn sang Hàn bá tổ phụ,nở nụ cười: "Hừm, có ngươi là huynh trưởng, cha mẹ ngươi đi sớm, huynh trưởng như cha , dựa theo đạo lý ngươi có thể thay mặt nhà Hữu Niên được.

"Hàn bá tổ phụ gật đầu "Nếu đã như vậy, cháu hôm nay mời các vị thúc bá đến không vì chuyện gì khác, mà là để nói về chuyện phân gia của Nhị tiểu tử nhà Nhị đệ của cháu.

"Ông Hàn vội vàng lên tiếng ngăn cản "Đại ca, việc này đệ không có đáp ứng, nói cái gì mà phân gia với không phân gia, đều là nhi tử của đệ, đệ làm sao có thể để cho nó đơn độc tách ra kia chứ, chuyện này là không thể.

"Nhị thúc công gật đầu "Không sai, cha mẹ đang còn thì không phân gia, Nhị tiểu tử muốn phân gia như vậy là đang cố tình gây sự.


"Hàn Đức Bình lúc này vẫn ngồi ở một bên, Quang Quang nghe nói đến chuyện chính liền giật giật ống tay áo Hàn Đức Bình nhỏ giọng nói "Cha, tới phiên cha rồi, người nhanh đi cùng các thúc công nói rõ.

"Hàn Đức Bình cũng biết nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sau này chuyện phân gia càng khó khăn hơn, vội vàng đi tới trước mặt mọi người quỳ gối, hắn dập đầu mấy cái sau đó không đứng dậy cũng không nói chuyện.

Nhị thúc công cùng mấy ông lão khác đều ào ào tới đỡ, Hàn Đức Bình cũng không chịu đứng dậy.

Nhị thúc công liền thở dài "Đức Bình, ngươi đây là có lời gì muốn nói phải không? Đã như vậy, ngươi ở ngay trước mặt mọi người nói hết ra đi!"Hàn Đức Bình lúc này mới bi thương lên tiếng "Nhị thúc công, không phải cháu không hiếu thuận, cứ coi như cháu tách ra thì cha mẹ cũng vẫn là cha mẹ cháu, việc phụng dưỡng cháu cũng không vì như thế mà thiếu đi.

Cầu các bậc trưởng bối làm chủ cho cháu.

"Hàn Đức Bình chỉ là yêu cầu phân gia , còn cái khác thì không muốn nói gì thêm nữa, cái niên đại này người người đều rất hiếu thuận, cha mẹ dù có lỗi lầm gì cũng đều không thể nói ra, Hàn Đức Bình cũng như vậy.

Những người khác nghe xong đều biết đây là có khổ mà không thể nói, nhà ông Hàn cũng ở trong thôn, chuyện gia đình ông ít nhiều mọi người cũng biết, cũng không có ai muốn hỏi nguyên do tường tận, đa số chỉ cần hiểu rõ một việc là được, chính là con trai thứ hai nhà ông Hàn muốn phân gia.

Sắc mặt ông Hàn liền trở nên khó coi, ông nói chắc như đinh đóng cột: "Ta không đồng ý phân gia.

"Thời khắc đó chính phòng như đóng băng, Quang Quang nhanh nhạy đi tới bên cạnh Hàn Đức Bình rồi nhìn nhị thúc công mà nói "Cha cháu vừa mới đây quỳ bị bà nội ép đến ngã bệnh rồi, mẹ cháu cũng bởi vì lao động quá cực khổ mà dẫn đến tâm bệnh, còn tiếp tục như vậy cha mẹ cháu sẽ không còn đường sống, van cầu thúc tổ cứu lấy nhà chúng cháu đi.


"Nói xong Quang Quang quỳ xuống khóc, ngoài cửa Hiếu Chính Hiếu Diên cũng đều tiến đến quỳ thành một hàng.

"Ai u, thật sự là ác nghiệt mà! Đáng thương biết bao.

""Đúng đấy, ngày đó Hàn Nhị tẩu tử té xỉu ngoài ruộng chúng ta ai cũng đều thấy, nếu không phải Trần thị kia mỗi ngày chà đạp sỉ nhục nàng ấy, nàng ấy sao có thể mắc tâm bệnh chứ? Đây là ủy khuất buồn bực, trong lòng buồn nên sinh ra bệnh rồi.

""Vừa rồi các ngươi không thấy Đức Bình đang yên ổn thì trán đổ mồ hôi sắc mặt tái nhợt dọa người à, chính là bị mẹ của hắn mắng đến mức như vậy.

""Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt (con nào cũng là con), thế nhưng lão Hàn gia đây cũng quá kỳ quái, thiên vị đến không biên giới.

.

.

"Ngoài cửa lớn người trong thôn bắt đầu lao nhao thảo luận, thanh âm lại không nhỏ, Ông Hàn cùng Trần thị nghe xong sắc mặt đỏ bừng, trắng bệch.

Hàn bá tổ phụ liên tục thở dài "Hữu Niên, mười ngón tay có dài có ngắn ta cũng biết, nhưng là lòng người không thể quá lệch lạc, các ngươi không thể bắt một đứa con lương thiện như vậy mà khi dễ nó đủ đường.

Đức Bình nói muốn sống một mình vậy hãy để nó sống một mình đi, nó dù sao cũng vẫn là con cháu Hàn gia chúng ta, thế nhưng các ngươi nói muốn để một nhà bọn nó trần truồng rời khỏi Hàn gia cái này không thể chấp nhận được, chính người làm huynh như ta cũng không thể đáp ứng.


"Nhị thúc công ánh mắt thoáng chốc sắc bén, ông lão nhìn chằm chằm Ông Hàn ép hỏi "Có việc này sao?"Quang Quang thút thít đáp lời "Nhị thúc tổ, lời này là bà nội nói, bà bảo cha cháu trần truồng lăn ra khỏi Hàn gia, một đồng một đồ vật đều không cho mang đi.

Đại đường ca đọc sách mua một tấm bài thi mẫu mất hai lượng bạc, còn tiền thuê nhà ở trên trấn, một tháng năm lượng!Đại bá mặc dù mỗi tháng giao một lượng bạc tiền công cho bà nội, thế nhưng đại đường tỷ đại đường ca tiêu tốn nhiều tiền hơn, bọn họ ăn ngon mặc đẹp, đại bá nộp tiền còn chúng cháu lại không kiếm được một xu, nhưng ngược lại việc trong nhà cái gì cũng đều là gia đình cháu làm.

Đại ca nhị ca cháu ở trên trấn làm mấy năm công hết thảy kiếm được sáu lượng bạc còn bị đại bá tham ô thay mặt lĩnh, cũng không biết bá ấy cầm tiền đi nơi nào.

Lúc nào có chuyện tốt đều là bọn họ hưởng, đến khi chiêu binh bà nội cùng đại bá nương liền nói nhà chúng cháu đông con, giữ lại cũng vô dụng, để đại ca cháu thay mọi người đi tòng quân.

Ông nội cháu còn nói không có tiền, thế nhưng trong nhà rõ ràng là có, vừa bán lương thực phải được mười dặm bạc, gom một cái liền có, ông bà nội chính là không muốn tiêu tiền cho nhà chúng cháu mà thôi.

"Ông Hàn cùng Trần thị bị Quang Quang vạch trần ở trước mặt mọi người, đều ngượng ngùng, Ông Hàn dùng ánh mắt vô cùng u ám nhìn Quang Quang, Quang Quang cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông Hàn có thần sắc như thế này.

Dù thế nàng cũng không sợ hãi, nàng mặc kệ ông Hàn nghĩ gì, chỉ cần có thể phân gia, nhà nàng không cần chia tiền bạc, nàng cũng có lòng tin có thể dựa vào bản thân xoay sở được.

Trần thị không cần biết trong nhà có bao nhiêu người, há mồm liền mắng: "Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, ngươi không lớn không nhỏ, còn dám bịa đặt lên người ta và gia ngươi, ai dạy ngươi? Xem ta có đánh chết ngươi không.

"Sau đó nâng bàn tay lên liền đánh, Hàn Đức Bình nâng người lên chắn trước, một tát này liền vang dội đánh vào mặt Hàn Đức Bình.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.