Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 219: Chúng ta, bỏ trốn đi



EDIT: JULIA

Sau giờ ngọ, Triệu Tương Nghi nhu thuận tựa vào lòng Bùi Tử Quân, mười ngón tay của hai người đan vào nhau trên mặt mang đầy ngọt ngào tiếu ý.

Cảm giác mấy ngày nay, thật kỳ diệu.

Triệu Tương Nghi không biết mình và Bùi Tử Quân trong lúc này, có tính là quan hệ tình lữ hay không,cũng rõ từ khi nào lại thân mật như vậy, chính al2 ngày đó Bùi Tử Quân thổ lộ với nàng sao?

Có chút kinh ngạc này, khiến cho người ta vừa mừng rỡ vừa cảm thấy tốt đẹp.

Thấy Triệu Tương Nghi thất thần, Bàn tay Bùi Tử Quân nắm tay Triệu Tương Nghi gia tăng lực đạo: “Đang suy nghĩ gì?”

“Đang suy nghĩ chuyện của ca ca muội.” Triệu Tương Nghi rũ mi.

Bùi Tử Quân lại ủy khuất vùi vào cổ Triệu Tương Nghi, hít hà một hơi, làm Triệu Tương Nghi ngứa ngáy, co rụt cổ lại.

Nhưng thấy hắn ôn nhu nói: “Vì sao không nghĩ đến huynh? Huynh ghen tị nha.”

“Hứ, đó là ca ca muội mà, huynh ăn dấm chua gì thế.” Triệu Tương Nghi bất khả tư nghị cười cười.

Nàng và Bùi Tử Quân bây giờ hẳn được xem như là một cặp tình nhân?

Từ ngôn hành cử chỉ, đến thần thái tâm ý, không có chỗ nào mà không có sự thân mật giữa những người yêu nhau.

Không có ước định, không có hứa hẹn gì, cứ như vậy một cách tự nhiên ở cùng một chỗ.

“Lúc ở cùng huynh, chỉ cần nghĩ tới huynh thôi.” Bùi Tử Quân tựa cằm lên đầu Triệu Tương Nghi cười nói, trong giọng nói mang theo khát cầu, hắn thấy, Triệu Tương Nghi bây giờ chưa đặt hết lòng mình vào hắn, khiến hắn không có cảm giác an toàn. Hắn biết lo lắng này là dư thừa, có lẽ là sợ khi tỉnh dậy, nàng và hắn thì ở cùng nhau, nhưng không có tiến triển. Cho nên bây giờ,, mới trở nên bá đạo, mong muốn khiến Triệu Tương Nghi để ý đến mình nhiều hơn.

“Huynh bá đạo như vậy, dựa vào cái gì.” Triệu Tương Nghi bĩu môi, lầu bầu nói.

Bùi Tử Quân bật cười, vuốt tóc nàng, không cười nữa, thành thật nói: “Bởi vì muội nhất định phải thuộc về ta.”

Triệu Tương Nghi vốn đang vểnh môi, đột nhiên nghe hắn nghiêm túc nói như vậy, không khỏi sửng sốt một chút, sau khóe miệng hơi nhếch lên, ngọt ngào cười.

“Không nói lời nào, chính là chấp nhận.” Bùi Tử Quân đột nhiên ôm chầm Triệu Tương Nghi, ôm thật chặt, “Từ giờ trở đi, không được thất thần, không được nghi ngờ, muội là của huynh.”

“Vậy phải xem biểu hiện của huynh đã.” Triệu Tương Nghi nhướng mày nói.

“Nga? Vậy muội có yêu cầu gì thì nói ra, huynh nghe theo.” Bùi Tử Quân hăng hái, Triệu Tương Nghi hiếm khi chủ động như vậy.

Triệu Tương Nghi xì cười một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Cái này thì huynh phải tự mình tìm hiểu, muội là một hoàng hoa khuê nữ không thể nói ra à.”

Bùi Tử Quân suy nghĩ, cười xán lạn nói: “Tốt lắm, muội đi theo huynh.” Dứt lời, đã đứng lên, vươn tay đỡ Triệu Tương Nghi đứng lên.

“Hả? Đi đâu?” Triệu Tương Nghi không hiểu sao Bùi Tử Quân đột nhiên nói như vậy, ngẩn người.

“Đi rồi sẽ biết.” Bùi Tử Quân mạnh mẽ kéo tay Triệu Tương Nghi, một đường đi qua giả sơn tiểu uyển Tỉnh Phong.

Triệu Tương Nghi sợ bị hạ nhân nhìn thấy, dù sao nàng và Bùi Tử Quân trước mắt không có danh phận gì, cứ lôi lôi kéo kéo như vậy, nếu bị truyền đi, thì danh tiếng của nàng sẽ không tốt, cho nên nhỏ giọng nhắc nhở Bùi Tử Quân: “Này này, buông tay ra đi, lỡ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu.”

Thời đại này chính là vậy, Triệu Tương Nghi sống ở đây lâu nên bị đồng hoá.

Bùi Tử Quân nghe vậy, khóe môi nhếch lên, không có buông tay Triệu Tương Nghi ra, ngược lại kéo nàng đến bên người, trực tiếp ôm hông nàng, cũng không sợ nàng mắng mình lưu manh: “Nói xấu thì sao, huynh không ngại là tốt rồi.”

Trong lòng Triệu Tương Nghi cảm thấy ấm áp, ngoài miệng cũng không nói gì, chỉ tùy ý Bùi Tử Quân ôm, gương mặt đỏ hồng.

Lúc Bùi Tử Quân cúi đầu, thấy Triệu Tương Nghi thẹn thùng, không khỏi vui vẻ, ôm eo nàng chặc hơn chút nữa.

Hai người trực tiếp đi tới chuồng ngựa của tiểu uyển Tĩnh Phong, Bùi Tử Quân thả Triệu Tương Nghi ra, xoa đầu nàng: “Ở đây chờ huynh.”

Sau đó một mình hắn đi vào chuồng ngựa, sau đ1o cưỡi một con tuấn mã ra ngoài, đi tới trước mặt Triệu Tương Nghi: “Đi thôi.”

Triệu Tương Nghi hiếu kỳ hỏi: “Đi đâu?”

Bùi Tử Quân mỉm cười,, không để ý đến tiếng kêu sợ hãi của Triệu Tương Nghi, trực tiếp bế nàng lên ngựa, sau đó tung người nhảy lên ngựa, ôm sát Triệu Tương Nghi, môi dán sát tai nàng khẽ nói: “Chúng ta, bỏ trốn đi.”

“Hả? Gì chứ, huynh đừng có nghĩ luẩn quẩn trong lòng” Triệu Tương Nghi còn không kịp phản ứng, Bùi Tử Quân vung roi, cỡi ngựa như bay.

Gió mát phất vào mặt, tim Triệu Tương Nghi như dừng đập, nàng không dám tưởng tượng lời Bùi Tử Quân vừa điên cuồng nói mới nãy, lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, đó chính là: “Bùi Tử Quân chúng ta tốt xấu nên đi cửa sau, bây giờ lại đi bằng cửa trước, bị nhiều người nhìn thấy như vậy không tốt đâu.”

Đúng vậy, chuyện tình cảm,Triệu Tương Nghi vĩnh viễn cũng không dám lớn mật nếm thử, tìm kiếm kích thích, vẫn là lo được lo mất, không dám buông thả.

Bùi Tử Quân cũng vậy, luôn thấy hắn lúc nào cũng ổn trọng, sao bây giờ lại điên cuồng như thế?

Bỏ trốn? Hai người bọn họ vì sao phải bỏ trốn?

Con ngựa chạy vội trên đường, Triệu Tương Nghi trốn trong lòng Bùi Tử Quân, vùi đầu, không dám nhìn thẳng, chỉ liếc mắt nhìn hàng quán hai bên đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa đi trên đường này, vừa khẩn trương vừa kích động.

Bùi Tử Quân cưỡi ngựa nhanh mà ổn, một tay ôm chặc hông Triệu Tương Nghi, một tay vững vàng kéo lại dây cương, trên người thoang thoảng hương vị tươi mát, thỉnh thoảng xộc vào xoang mũi Triệu Tương Nghi, khoé miệng nhếch lên.

Chớp mắt, hai người đã ra khỏi trấn Thanh Hà, Triệu Tương Nghi thấy con ngựa càng chạy càng nhanh, Bùi Tử Quân cũng không có ý muốn dừng lại, lập tức luống cuống, suy nghĩ về câu nói của Bùi Tử Quân,trong lòng nghĩ, đừng nói tiểu tử này muốn chơi trò kích thích thiệt chứ, muốn dẫn mình bỏ trốn sao?

Nghĩ thấy cũng có khả năng, thân hình Triệu Tương Nghi lắc lư, nắm chặt tay Bùi Tử Quân bay trong gió lớn tiếng nói: “Huynh không phải định dẫn muội bỏ trốn thật sự chứ?”

Bùi Tử Quân không nói chuyện, chỉ cười cười, gia tăng tốc độ

Triệu Tương Nghi thót tim, thét to: “Huynh điên rồi sao, đừng có nghĩ quẩn như thế, giữa chúng ta không có gì cản trở, cần gì bỏ trốn?”

“Mau, huynh mau buông muội ra, muội mà về trễ, cha nương, đại ca sẽ lo lắng “

Bùi Tử Quân thả chậm tốc độ, sát gần tai Triệu Tương Nghi làm nũng: “Làm nam nhân của muội thật thua thiệt, ở trong lòng muội, cha nương, đại ca đứng đầu, sau đó là Trần Vi và mấy bạn hữu, cuối cùng mới đến phiên huynh.”

Triệu Tương Nghi nhẹ nhàng đẩy mặt Bùi Tử Quân mặt ra, nháy mắt cười: “Vậy huynh có thể suy nghĩ không làm nữa.”

Thật ra nàng rất thích Bùi Tử Quân làm nũng với mình như vậy, nam nhân làm nũng không giống như nữ nhân mềm mại không có xương, Bùi Tử Quân làm nũng không giống mấy cô nương, ẩn ẩn bên trong là nét dịu dàng nhàn nhạt, rất tự nhiên đặt cằm lên đầu nàng.

“Nói bậy phải trả giá thật lớn, xem huynh lát nữa phạt muội đây.” Bùi Tử Quân đột nhiên cười xấu xa, lại gia tăng tốc độ.

Triệu Tương Nghi không hoảng loạn, mà an tâm dựa vào lòng Bùi Tử Quân, tuỳ ý ngồi trên ngựa chạy, gió thổi tóc nàng bay loạn, bay trước mặt Bùi Tử Quân, thỉnh thoảng Bùi Tử Quân toả ra mùi hương nhàn nhạt, chính là ôn nhu thuộc về hắn.

Nếu như thời gian có thể dừng lại, con ngựa chỉ biết chạy mãi, như thế cũng không tệ, loại cảm giác này, không biết tốt biết bao.

Triệu Tương Nghi không khỏi cười mình, cư nhiên lại học cách nói của mấy nữ chính trong tiểu thuyết tình cảm, trước kia nàng còn châm chọc kiểu tình yêu theo cách của Quỳnh Dao, nó rất ngây thơ, không ngờ khi rơi vào bể tình, nàng cũng trở nên ấu trĩ, ngây dại như thế.

Con ngựa một đường chạy như bay, cuối cùng ngừng lại trước một sơn trang.

Lúc này nắng gắt, bao phủ cả sơn trang, từng vầng sáng toả khúc xạ trông rất đẹp mắt.

Sơn trang này rất lớn, Triệu Tương Nghi ngồi ở trên ngựa ngắm nhìn bốn phía, thấy nó toạ lạc dưới chân núi lớn, bốn phía đều là cây xanh, nhìn rất là đẹp mắt. Lúc này xuân về hoa nở, trên núi đủ mọi màu sắc, làm nổi bật lên khí chất hoa lệ của sơn trang. Cách đó không xa còn có sông nhỏ trong suốt, nhìn dòng nước chảy, sông nhỏ chảy vào bên trong sơn trang, sao có thể dẫn vào?

Triệu Tương Nghi tò mò bị Bùi Tử Quân ôm xuống ngựa, nàng chỉ vào sơn trang trêu đùa: “Cho nên, bỏ trốn là đến nơi này? Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta?”

Bùi Tử Quân nhướng mày, trong miệng tràn đầy ái muội: “Muội nói thế nào, chính là đúng.”

Triệu Tương Nghi quay đầu lại cười, lại giãy dụa: “Vậy huynh mau buông muội ra.”

“Hử, không được, chắc là muội mệt rồi, để huynh ôm muội vào.” Bùi Tử Quân nghiêm túc nói

Triệu Tương Nghi cảm thấy cả người như vô lực, loại cảm giác này chỉ có lúc ở cùng Bùi Tử Quân mới có, loại cảm giác này mang theo kích động cùng vui thích, đồng thời còn cảm gíac một chút tê dại, cả người giống như yếu ớt.

“Nếu như bị người khác thấy...”

“Ở đây ngoài chúng ta, không có những người khác nga, người hầu trong sơn trang này sẽ không nói lung tung một chữ, muội chỉ cần xem bọn họ như người mù, người điếc là được.” Bùi Tử Quân nhếch môi cười.

“Hả? Vừa nãy huynh nói ở đây trừ chúng ta đâu còn ai khác”

“Nga, hoá ra muội thích bầu không khí chỉ có hai người chúng ta?” Bùi Tử Quân một đường ôm ngang Triệu Tương Nghi, đi vào trong sơn trang

Theo sau là con ngựa trung thành.

Triệu Tương Nghi không giãy dụa nữa, bởi vì sau trong tận đáy lòng nàng mong muốn hai người giữ nguyên tư thế này, nàng đến gần Bùi Tử Quân, thích hương vị nhàn nhạt trên người hắn.

Cho nên, không có nhăn nhó, giãy dụa lâu, ngược lại còn giả bộ làm ra vẻ.

Bùi Tử Quân thì hít thở đều đều, tiếng tim đập mạnh mà hữu lực, từng tiếng, từng tiếng rơi vào lòng Triệu Tương Nghi,bất tri bất giác, tim Triệu Tương Nghi đập nhanh, hô hấp trở nên dồn dập.

Nàng đỏ mặt rúc vào lòng Bùi Tử Quân, một chữ không nói.

Rốt cục đi tới trước cửa sơn trang, đã có người hầu chờ sẵn ở đó, mở cửa cho họ.

Triệu Tương Nghi ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên tấm hoành phi viết bốn chữ “Nghi Quân Sơn trang”.

Bùi Tử Quân nhìn nàng, sau mỉm cười: “Tên nghe không được hay lắm, nhưng mà lấy tên của hai chúng ta, thích không?”

“Nơi này là?” Triệu Tương Nghi không vội, chỉ vào sơn trang hỏi.

“Là gia nghiệp trước kia huynh đặt mua, vẫn luôn mong có một ngày, tự mình mang theo muội đến xem, tốt nhất là ——” Đột nhiên hắn xát lại gần tai Triệu Tương Nghi, nỉ non nói, “Về sau chúng ta không buồn không lo đến ở đây.”

Nếu là một người xa lạ đột nhiên nói như vậy, Triệu Tương Nghi nhất định sẽ tát hắn đầu tiên, sau đó đá huynh đệ của hắn, mắng to một tiếng “Ngươi lưu manh”, rồi quay người bỏ đi.

Nhưng trước mắt là Bùi Tử Quân a.

Triệu Tương Nghi kinh ngạc nhìn Bùi Tử Quân, tim lại đập nhanh hơn.

Bùi Tử Quân nhẹ nhàng thả Triệu Tương Nghi ra, sau đó nắm tay nàng đi vào Nghi Quân Sơn trang.

Cảm thụ được bầu không khí như vầy, bước chân Triệu Tương Nghi giống như bay lên, rất nhanh nàng hồi hồn, nhìn Bùi Tử Quân cười xấu xa, rồi nhíu mày tự giễu: “Chẳng lẽ, mỗi lần huynh theo đuổi một cô nương, đều mang người ta tới đây, cũng nói thế sao?”

“Ở trong lòng muội, huynh là người như vậy?” Bùi Tử Quân đột nhiên dừng bước, đứng ở trước mặt Triệu Tương Nghi,nụ cười trên mặt bị hắn che giấu, trong mắt mang theo đau buồn

Triệu Tương Nghi không ngờ mình đùa giỡn, lại khiến Bùi Tử Quân bị tổn thương, vội vàng lắc lắc đầu nói: “Muội chỉ đùa thôi, huynh đừng xem là thật…”

Bùi Tử Quân đột nhiên kéo nàng vào lòng, ôm thật lâu: “Đùa không vui chút nào.”

“Ừ...” Triệu Tương Nghi dựa vào lòng Bùi Tử Quân,lầu bầu một chút, mí mắt hơi rũ.

“Khái... Ở đây còn có rất nhiều hạ nhân.” Triệu Tương Nghi nghĩ đến tình trạng lúng t úng này, lập tức khẽ đẩy Bùi Tử Quân ra.

Nhưng Bùi Tử Quân lại gia tăng lực đạo ôm Triệu Tương Nghi thật lâu: “Bọn họ đi cả rồi, ở đây quét dọn sạch sẻ xong, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, hiện tại không cần bọn họ.”

Chẳng biết tại sao, lúc Bùi Tử Quân nói như vậy, Triệu Tương Nghi càng thêm khẩn trương.

Cũng không biết có phải do nàng suy nghĩ quá đen tối hay không, luôn cảm thấy nói xong những lời này, Bùi Tử Quân sẽ lộ ra bộ mặt cuồng dã và mạnh mẽ ôm lấy nàng sau đó lại chơi trò XYZ

“Muội đang suy nghĩ gì thế, còn bộ dáng này là sao?” Lúc Bùi Tử Quân buông Triệu Tương Nghi ra, đầu tiên là thấy nàng phiền muộn rồi hưng phấn, chẳng biết chuyện gì xảy ra, ngược lại nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc vừa nãy của mình, không khỏi mềm giọng trấn an, “Có phải vừa nãy huynh làm muội sợ rồi không? Huynh nghe thế nên mới khó chịu, mới có thể như vậy.”

“A? Hả, cái kia, không có việc gì, không có việc gì. Không có quan hệ, thực sự.” Triệu Tương Nghi ho khan vài tiếng, hồi hồn, thầm mắng trong lòng.

Cái gì cùng với chả không cái gì, sao mình lại bỉ ổi như thế hả trời?

“À, huynh vừa nãy nói biểu hiện trên mặt muội là sao?” Triệu Tương Nghi lấy hai ngón chỏ đâm vào nhau.

“Có chút hưng phấn, nhưng nhìn không giống như tâm tình tốt.” Vẻ mặt Bùi Tử Quân mê hoặc nói.

“Khụ, khụ, khụ, không có việc gì, không có việc gì...” Triệu Tương Nghi ho khan vài tiếng, “Chúng ta đi thôi, không phải huynh muốn dẫn muội đi tham quan sao?”

“Ừ, đi, chúng ta đi, huynh muốn dẫn muội đến một nơi.” Bùi Tử Quân giả vờ thần bí, kéo tay Triệu Tương Nghi, mười ngón đan vào nhau, rất chặt, không chút buông lỏng ra.

Từ lúc hai người biểu lộ tâm ý của mình, hắn thường xuyên nắm tay nàng, đồng thời vô cùng thích làm động tác này, chỉ cần nắm được tay nàng, phải thật mới chịu buông ra.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Triệu Tương Nghi an tâm theo sát Bùi Tử Quân đi dạo, phát hiện cảnh sắc sơn trang này không tệ, kiến trúc đặc sắc, có có cảm gíac nơi này rất lớn, tia sáng chiếu khắp nơi. Còn có những loại hao cỏ nàng yêu thích, nhìn đặc biệt có cảm giác thân thiết.

Khiến Triệu Tương Nghi không khỏi nhớ lại câu nói kia của Bùi Tử Quân —— mong muốn nàng và hắn ở cùng nhau.

Đây là sơn trang vì nàng mà xây sao?

“Chúng ta đến rồi.” Bùi Tử Quân nói xong câu này, nhìn ánh mắt không hiểu của Triệu Tương Nghi, “Bắt đầu từ bây giờ, muội phải nhắm mắt lại, sau khi đến nơi mới mở mắt ra, mới có kinh hỉ.

“Là đâu thế, sao lại thần bí như vậy?” Triệu Tương Nghi không khỏi cười, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn phối hợp với Bùi Tử Quân, hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh.

Xuân phong nhẹ thổi lên ám nàng, nghiêng tai nàng nghe thấy tiếng dòng nước chảy

Là tiếng nước ào ào, nghe rất êm tai.

“Được rồi.” Đi được một đoạn đường,Bùi Tử Quân đột nhiên dừng lại, đổi thành từ phía sau ôm Triệu Tương Nghi, “Tương Nghi, mở mắt ra xem một chút đi.”

Triệu Tương Nghi cảm thụ ấm áp của Bùi Tử Quân từ phía sau truyền tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ như chín tới.

Nàng mở mắt ra nhìn về phía trước, không thấy bất kỳ kiến trúc nào, mà chỉ có một ngọn núi lớn, hẳn là ngọn núi sau sơn trang.

Có tiếng nước suối chảy nhỏ giọt từ trên núi chảy xuống, thảo nào vừa nghe tiếng nước ào ào đâu đó.

Nước chảy xuống tạo thành khói trắng, khói trắng ấm áp phả lên mặt Triệu Tương Nghi, trên khuôn mặt tròn béo của nàng dính thêm hơi nước.

Vốn đang nở nụ cười liền thu lại, càng phóng đại hơn, quay đầu lại nhìn Bùi Tử Quân hưng phấn nói: “Lẽ nào đây là?”

Bùi Tử Quân cười gật đầu: “Ừ, đây chính là ôn tuyền mà muội nói đó.”

Còn nhớ rõ, trong một lần nói chuyện, Triệu Tương Nghi hăng hái bừng bừng nhắc đến ôn tuyền, khi đó đang là giữa mùa đông, trời rất lạnh, Triệu Tương Nghi oán trách nói xem ở trong sách, nên mới biết đến ôn tuyền, nếu tại nơi có ôn tuyền xây một sơn trang, mùa đông có thể đến tắm, như vậy có lợi ích rất tốt.

Khi đó, người nói vô tâm, nhưng Bùi Tử Quân nghe vào tai, lại ghi tạc trong lòng.

Từ ngày đó trở đi, hắn bắt đầu điên cuồng tìm kiếm nơi có ôn tuyền.

Thế nhưng nơi này có thể gặp mà không thể cầu, mặc dù có nhiều nơi thật sự có, nhưng thôn dân bên cạnh không biết mà phá hủy, hoặc còn cho rằng là loại nước này không tốt nên lấp lại không biết chừng.

Mãi đến hai năm trước, hắn rốt cuộc tìm được nơi này.

Lúc đó ở kinh thành, nghe Nguyên Sách về bẩm báo, vui vẻ vô cùng, lập tức đưa bạc lệnh cho Nguyên Sách tu kiến nơi này.

Mặc dù lúc đó cho Nguyên Sách toàn quyền phụ trách, nhưng Nguyên Sách lại thường xuyên trở về kinh thành báo cao tình hình cho Bùi Tử Quân, còn nghe theo an bài của Bùi Tử Quân.

Sơn trang tráng lệ này nhìn rất đẹp, không biết phải tốn biết bao nhiêu mới xây được.

Triệu Tương Nghi lẳng lặng dựa vào lòng Bùi Tử Quân, cảm động thì thào nói: “Không nghĩ tới, huynh đều nhớ... Cái này, là vì muội mà xây?”

“Mỗi một câu muội nói, huynh đều nhớ.” Bùi Tử Quân chắc chắc nói.

Triệu Tương Nghi thấy trong lòng ấm áp.

Nàng nhìn xung quanh, bốn phía ôn tuyền dựng rào chắn, tạo thành một phòng tắm lộ thiên, nói nhỏ, kỳ thực cũng không nhỏ, ở đây tạo thành một cái ao lấy lam ngọc trát lên thành, cực kỳ xa hoa, mà chỉ dùng để tắm rửa. Nước ôn tuyền từ trên núi chảy xuống, bên cạnh ao có một lỗ nhỏ, để trong nước trong ao chảy ra ngoài, duy trì sạch sẽ

“Thế nào, thích không?” Bùi Tử Quân đặt cằm lên vai Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi theo bản năng gật đầu, ánh mắt dừng lại trên những cảnh vật đẹp đẽ này.

“Xây khi nào vậy?” Triệu Tương Nghi vươn hai tay, đặt lên tay Bùi Tử Quân đang ôm hông mình.

Bùi Tử Quân tâm khẽ động, tiếu ý càng đậm: “Hai năm trước, có điều khi ấy huynh ở kinh thành, khổ thân tiểu tư Nguyên Sách kia.”

Triệu Tương Nghi nghe vậy mỉm cười, nghiêng mặt sang bên cảm động nhìn Bùi Tử Quân: “Huynh vì muội mà làm thật nhiều việc quá.”

Bùi Tử thâm tình nhìn Triệu Tương Nghi, khuôn mặt hồng hồng, đôi môi đỏ hơi mở, như đang đợi mình chạm đến...

“Còn nhớ rõ vừa nãy ở bên ngoài, muội nói gì không? Bây giờ đến phiên huynh trừng phạt muội.”

Dứt lời, hắn liều lĩnh cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm hai cánh môi hồng.

Triệu Tương Nghi chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai cái tay ôm Bùi Tử Quân thật chặc, trái tim như muốn nhảy ra, khiến nàng không cảm giác được nhịp đập của trái tim.

Cánh môi tê dại, tê dại đó từ trên môi truyền đến khuôn mặt, từ bên trên truyền xuống dưới, truyền khắp tứ chi bách hài.

Đầu lưỡi của Bùi Tử Quân nhẹ nhàng mà trượt vào trong miệng nàng, lúc đầu nàng còn vụng về cự tuyệt, chỉ mấy chốc dây dưa, liền dễ dàng trượt vào.

Tiếng hít thở của hắn quay quanh bên tai nàng, đầu lưỡi điên cuồng mà tuỳ ý cướp đoạt khí tức từ trong miệng nàng, không buông tha bất kỳ thứ gì.

Nhiều lần, hai người đều lúng túng đụng phải hàm răng hoặc môi. Hắn nắm lấy tay Triệu Tương Nghi thật chặt, đặt ngay trái tim mình.

Cũng nhìn ra được, kỹ thuật hôn của Bùi Tử Quân không tốt lắm.

Triệu Tương Nghi yêu thương, nụ cười càng đậm, hai mắt mê ly, hai tay theo bản năng thoát khỏi tay Bùi Tử Quân, sau đó ôm lấy cổ Bùi Tử Quân, tay áo màu vàng rũ xuống, lộ ra một đoạn da thịt trắng như tuyết, ở dưới ánh mặt trời, cực kỳ quyến rũ động lòng người.

Sau khi hôn xong, Bùi Tử Quân thở phì phò, Triệu Tương Nghi cũng thế.

Hắn đỏ mặt, hai tròng mắt đỏ nhìn Triệu Tương Nghi, sau đó nhếch miệng cười, trêu nói: “Đây là lần đầu tiên, còn không thuần thục, này sẽ cải thiện hơn.”

Triệu Tương Nghi kinh ngạc nhìn Bùi Tử Quân, hắn, đây là nụ hôn đầu của hắn sao?

Nàng không thể tin được đánh giá từ trên xuống, giống như mới quen biết Bùi Tử Quân vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.