Sau khi biệt mình có thai, Triệu Tương Nghi chân chính trở thành phụ nhân lười biếng nhất, mỗi ngày không ăn thì ngủ, muốn ra ngoài mua đồ, đều phải có người hộ tống…Phiền lòng đến cực điểm.
Cũng may Ông thị, Bùi Tử Quân đối đãi với nàng không tệ, an ủi nàng không ngừng, nên việc hạn chế tự do kỳ thực cũng không sao.
Trong lúc này, có nhiều phu nhân nhà giàu mà Triệu Tương Nghi không biết đến chúc mừng, hơn phân nửa là bạn bè Ông thị, có điều Ông thị cũng không để Triệu Tương Nghi đi, cho rằng những trường hợp này, sau này gặp không ít, bây giờ nhân cơ hội làm quen, dung nhập vào cái vòng giao thiệp này.
Triệu Tương Nghi vô tâm ứng phó, tất cả là vì mặt mũi của Ông thị nên miễn cưỡng vui cười.
Các phu nhân nhà giàu tụ họp một chỗ, có gì để nói?
Đơn giản là mấy chuyện ăn, mặc, đi lại này nọ, đến chuyện trượng phu hài tử, thậm chí còn nói đến nhà mẹ đẻ của mình, nếu nhà ai có quan hệ đến triều đình, thì người đó để mắt cao hơn đầu
Nói tóm lại là đủ chuyện bát quái.
Nghìn vạn lần đừng coi khinh những nữ nhân cổ đại, bởi vì bị chèn ép, hơn nữa trong lúc rãnh rỗi, cả ngày không được làm gì, cho nên trình độ bát quái kinh người, không thấp hơn nữ nhân hiện đại tí nào.
Chẳng qua ở trong Bùi gia, những nữ nhân này cũng an phận hơn.
Có thể thấy được Bùi gia ở đây có sức ảnh hưởng thế nào rồi.
Cuối cùng khiến Triệu Tương Nghi vui mừng kích động đã đến, đó là người nhà mẹ đẻ mình đến chúc mừng.
Nhâm thị mang theo Tề Uyển Dao tới, sợ Triệu Tương Nghi lo ngại, Nhâm thị giải thích: “Cha con gần đây rất bận rộn, sinh ý đã chuyển đến trấn Lan Hà, ngay cả tin con mang thai cũng không biết. Cha con vừa đi, ca ca con phải điều hành cả mấy cửa hàng, bận rộn không phân thân ra được, ông bà nội con tuổi đã lớn, không chịu nổi tàu xe mệt nhọc, bà nội con muốn đến, nhưng nương ngăn lại, lão nhân gia không thể đùa giỡn được, nương sợ xảy ra sơ xuất gì…Cho nên chỉ có mấy người bọn ta đến thăm con.”
“Nương nói gì vậy, mọi người có thể đến thăm Tương Nghi, Tương Nghi vui còn không kịp nữa là.” Triệu Tương Nghi vội vàng bảo B1ich Văn dặn bọn hạ nhân chuẩn bị trà bánh, điểm tâm.
Lúc này, mẹ con các nàng ở trong p2hong n1oi chuyện vui vẻ.
Tề Uyển Dao là người từng trải, dạy cho Triệu Tương Nghi không ít kinh nghiệm, Triệu Tương Nghi nghe được cảm thấy mừng khôn xiết, nàng không có biết về lĩnh vực này.
Nhâm thị chú trọng vấn đề an toàn hơn lý thuyết, tuy nói Ông thị thương Triệu Tương Nghi còn không kịp, Bùi Tử Quân cũng chỉ có một mình Triệu Tương Nghi, kh1o bảo đảm có kẻ đố kỵ, hoặc là gặp những nguy hiểm ngoài ý muốn, Nhâm thị lo lắng, đều muốn Triệu Tương Nghi phải cẩn thận dưỡng thai.
Sau lại thấy mình nói quá rồi, sợ Triệu Tương Nghi lo lắng, vì vậy khuyên nhủ, nói bà quá lo lắng, kỳ thực cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Ông thị bên này đã đến, nhiệt tình chiêu đãi nhà mẹ đẻ đến, còn tặng Nhâm thị và Tề Uyển Dao mỗi người một phần quà quý trọng.
Gọi là đáp lễ
Lần này Nhâm thị đến đây, cấp không ít mặt mũi cho Triệu Tương Nghi
Một cây huyết san hô khiến Bùi phủ phải loé mắt, đây là trân phẩm hiếm có, chỉ có ở kinh thành, đúng là quà tặng thượng phẩm.
Nhâm thị không chút nghĩ ngợi, mượn cớ mang lễ vật mang thai đến cho Triệu Tương Nghi, có thể thấy được, đối với cô con gái này, bà rất để tâm
Hiếm khi đến thăm Triệu Tương Nghi một lần, hơn nữa Triệu Tương Nghi lại mang thai, Nhâm thị và Uyển Dao liền ở Bùi phủ mấy ngày, nếu không phải là bởi vì Triệu gia bên kia, Nhâm thị thật muốn ở cùng con gái đến lúc sinh, rồi hết tháng ở cữ.
Lúc rời đi, mẹ con khó tránh khỏi đau buồn, lưu luyến không rời, nhưng rất nhanh thì bị Ông thị khuyên nhủ, Nhâm thị yên tâm, Triệu Tương Nghi an tâm.
Nhâm thị đi không tới mấy ngày, thì Bùi phủ đón tiếp một vị kah1ch quý.
Từ sau khi cưới Triệu Tương Nghi không có thấy nàng ta, lúc này thấy nàng ta đột nhiên đến, khiến Triệu Tương Nghi lo sợ
Người đó là Mạc Nhã Như.
Nàng ta năm ngoái gả cho một tên phú nhị gia ở Lệ thành, cuộc sống cũng coi như là mỹ mãn, lần này trở về, chắc là cùng phu quân về thăm nhà mẹ đẻ.
Bùi Mẫn Nhu bởi vì hôn sự giữa mình và Mạc Thiểu Kỳ, nên nàng hơi khách khí với Mạc Nhã Như,tuy nói Mạc Nhã Như đã rời khỏi nhà mẹ đẻ, nhưng cũng là chị chồng.
Triệu Tương Nghi tò mò nhìn bụng Mạc Nhã Như hơi nhô lên
Mạc Nhã Như uống một hớp trà, nhìn Triệu Tương Nghi, thoải mái nói: “Bốn tháng rồi, lớn hơn ngươi hai tháng.”
Triệu Tương Nghi lập tức bày ra bộ dáng đã hiểu rõ, hình như sau khi kết hôn tính tình Mạc Nhã Như thay đổi rất nhiều.
Mất đi vài phần kei6u căng, nhiều thêm vài phần thục nữ.
Nhớ đến lần trước mình và nàng ta nói chuyện với nhau, nàng ta kh1oc lóc nói, nếu như mình đối Bùi Tử Quân không tốt, sẽ không bỏ qua cho đâu.
Lúc đó Triệu Tương Nghi nghe xong, trong lòng hơi động tâm.
Đối với vị tiểu thư kiêu căng ương ngạnh này, xưa nay không có cảm tình gì, mà khi Mạc Nhã Như nói ra một câu kia, Triệu Tương Nghi cảm giác bội phục, bởi vì nàng biết, tiểu thư tùy hứng bất trị này, thoả hiệp với nàng, rút lại tình cảm của nàng ta với Bùi Tử Quân, chính là phương thức chúc phúc nàng và Bùi Tử Quân.
“Cô thai nghén thế nào?” Đột nhiên phát hiện không biết nên n1oi gì với Mạc Nhã Như, Triệu Tương Nghi không thể làm gì khác hơn là nói đến chuyện mang thai, dù sao đây là điểm hung bây giờ của cả hai.
Bùi Mẫn Nhu là một cô gái chưa có chồng, mặc dù tính tình mạnh mẽ, nhưng da mặt mỏng, thấy hai người bắt đầu trò chuyện đề tài mình không biết, hơn nữa là do ngượng ngùng, mượn cớ có việc ly khai.
Triệu Tương Nghi phiền muộn a một tiếng.
Nàng vốn không thân với Mạc Nhã Như, có Bùi Mẫn Nhu ở đây là tốt rồi, không đến mức khó xử. Nhưng Bùi Mẫn Nhu bị lời nàng nói ép bỏ đi, nàng giờ nên đối mặt Mạc Nhã Như thế nào đây?
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Ch1uc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Ho khan hai tiếng, Triệu Tương Nghi nâng chén trà lên uống vài hớp, sau đó nhìn Mạc Nhã Như.
Thấy nàng ta cứ nh2in bụng mình chằm chằm không tha.
Triệu Tương Nghi lo lắng, nhớ lại lời Nhâm thị nói, tay theo bản năng che bụng lại.
“Tôi tốt lắm, không có nghiêm trọng, đứa nhỏ trong bụng nhu thuận.” Mạc Nhã Như thu hồi tầm mắt của mình, nhàn nhạt trả lời
“Còn đứa nhỏ trong bụng tôi không an phận tí nào, lúc nào cũng khiến tôi khó chịu, mấy ngày nay không ăn uống được gì, miễn cưỡng ăn được dưa leo ướp chua, ô mai. Cũng không được, không có dinh dưỡng gì hết, cô xem tôi gầy đi một vòng rồi này.” Nhắc đến đứa nhỏ, Triệu Tương Nghi cảm thấy có chuyện để nói, khoảng cách giữa cả hai không còn xa nữa.
“Cảm giác này thật không diễn tả được, cô có thể đến chơi thường xuyên không.” Triệu Tương Nghi ăn ngay nói thật.
“Tôi về thăm người thân, nghe nói, cô có tin vui, cũng thấy gần đây, nên mới đến thăm. Tiện đường thay đệ đệ nh2int hê tử tương lai.” Mạc Nhã Như gật đầu, ngữ điệu không kiêu căng như lúc xưa.
Có thể thấy được, sau khi thành thân, đã trải qua không ít chuyện nhỉ?
Tính tình thu liễm, trưởng thành trở nên thành thục ổn trọng.
Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, Triệu Tương Nghi thầm nói.
“Cô vừa nói, cô mang thai thích ăn chua?” Mạc Nhã Như đột nhiên nhắc tới.
Triệu Tương Nghi phục hồi tinh thần chẳng biết giải thích thế nào, gật đầu.
“Chua nam, cay nữ, tám, chín phần mười là con trai.” Khéo môi Mạc Nhã Như nhếch lên thành nụ cười, bộ dáng thật cao hứng.
“Nga? Thật không, cảm ơn lời chúc của cô.” Triệu Tương Nghi cho tới bây giờ không biết có câu 1noi như vậy, nhưng mang thai con trai cũng tốt, dù sao trọng trách của nàng bây giờ là mang con nối dòng. Còn nữa, thai đầu là bé trai, thai sau là bé gái, có ca ca bảo vệ chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Nàng được Triệu Hoằng Lâm không ít lần che chở, cho nên mới biết có ca ca tốt cỡ nào.
Vốn tưởng rằng, Mạc Nhã Như sẽ nói lời khách sáo, nhưng không ngờ, đột nhiên nghe Mạc Nhã Như nghiêm túc nói: “Nếu như là con trai, nhất định phải làm con rể tôi.”
“Hả?” Triệu Tương Nghi hoàn toàn không tiêu háo được lời Mạc Nhã Như nói.
Mạc Nhã Như vuốt bụng của mình chậm rãi giải thích: “Thai của tôi, đại phu chẩn đoán là con gái. Tôi nghĩ, nếu cô mang con trai, sau này hai đứa nhỏ trưởng thành, thì để nó làm phu quân con gái tôi đi, cô cảm thấy thế nào?”
“Hắc?” Triệu Tương Nghi dở khóc dở cười, đây là chỉ phúc vi hôn trong truyền thuyết?
“Cô không vui?” Mạc Nhã Như có chút thất vọng.
“Quan trọng là, lời này nói quá sớm đi?” Triệu Tương Nghi thẹn thùng, vạn nhất sau khi lớn lên, con trai mình không thích con gái người ta thì làm sao bây giờ?
Nàng nhưng không muốn bởi vì một quyết định của mình, mà huỷ đi chung thân hạnh phúc của con trai.
Mạc Nhã Như vẻ mặt u ám: “Không gạt cô, tôi làm vậy, là do tôi không lấy được tình ý của Tử Quân ca, không thể tiến vào Bùi gia, tất cả những thứ đó đều bị cô lấy hết, vì thế, tôi mong con gái tôi có thể thay tôi làm được.”
“Cô, cô nghĩ như vậy sao?” Triệu Tương Nghi có chút bất đắc dĩ, “Như vậy vạn nhất hai đứa lớn lên, đều không thích thì sao? Chúng ta không thể vì ý nguyện của mình mà uỷ khuất bọn nhỏ được?”
“Nếu như bọn nhỏ đây thực không thích, vậy thôi, tôi không miễn cưỡng” Mạc Nhã Như lẩm bẩm nói.
“Thật khó tưởng tượng được, cô sẽ suy nghĩ như vậy, ha hả.” Triệu Tương Nghi cười, xoa bụng mình, “Tôi mang thai còn không biết là nam hay nữ, có điều tôi có thể đảm bảo —— “
Mạc Nhã Như đột nhiên ngẩng đầu lên.
Triệu Tương Nghi cười híp mắt: “Mặc kệ là nam hay nữ, sau đó bọn nhỏ sẽ là bạn rất thân, là huynh đệ, tỷ muội với nhau.”
“Ừ.” Mạc Nhã Như trong mắt chớp động trong suốt, “Chúng ta hãy bỏ qua những hiềm khích ngày trước, để bọn nhỏ có thể hảo hảo ở cùng nhau.”
“Ha hả, như vậy cái chỉ phúc vi hôn...” Triệu Tương Nghi đau đầu nói, “tạm thời quan sát trước đã, nếu bọn nhỏ có duyên phận, có thể tiến tới với nhau, tôi sẽ không phản đối, cũng không bắt buộc, cứ để bọn nhỏ tự chọn.”
“Hảo.” Mạc Nhã Như đứng dậy, cười nhìn Triệu Tương Nghi, “Bây giờ tôi thực sự thích cô rồi đó, tôi ước gì giống cô, thật sự.”
“Cô cũng rất tốt, đừng có hâm mộ tôi, hãy là chính mình đi.” Triệu Tương Nghi gật đầu.