Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 42: Ngươi cút đi!



Edit: ss Mặc Mặc * lau kính*

Beta 1: J:3

Chương 42: Ngươi cút đi!

Tối hôm đó chính hắn đem cơm từ trong chén bỏ vào chén của con trai và con gái, thật may là Triệu Hoằng Lâm thì chưa kịp ăn chén cơm kia, bằng không xảy ra chuyện hôn mê bất ngờ không chỉ có một mình Triệu Tương Nghi đâu.

Hễ nhớ đến chuyện xảy ra vào tối hôm đó, trái tim của Triệu Tín Lương cũng không cách nào bình tĩnh lại được, bây giờ nhớ đến trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Con kỹ nữ không có mặt mũi đó, cư nhiên dám đánh chủ ý vào nhà chúng ta!” Triệu lão gia tử cũng không thể ngồi yên được nữa, nói là muốn đi tìm Trương quả phụ gây phiền toái cho ả, Triệu Tín Lương cũng đang nổi nóng, chưa kịp suy nghĩ xem người bị hại trong cuộc là ai, liền theo chân Triệu lão gia tử đi ra khỏi cửa! Không ngờ, Lý thị suy nghĩ bén nhạy lập tức phản ứng kịp thời, liên tục ngăn cản cả hai:

“Không được, không được, cha, đại ca, hai người đi qua đó như thế, khó tránh khỏi hạ thủ nặng tay sẽ gây ra chuyện đáng tiếc đó! Chuyện này chúng ta không nên dùng sức mạnh, trước tìm Lý Chính đã, đem chuyện tình nói rõ ra, đến lúc đó hai người muốn nói chuyện với ả ta thế nào cũng sẽ dễ hơn nha!”

Phương thị vừa nghĩ cũng cảm thấy có lý, liền bước nhanh theo ngăn lại nói: “Vợ lão nhị nói đúng! Trước đi thông báo cho Lý Chính đã, như vậy chúng ta mới có thể dễ dàng trừng trị cái con kỹ nữ không có mặt mũi kia, nếu không về sau con kỹ nữ đó sẽ đến nhà chúng ta đòi phụ trách cho nó đấy! Chuyện này nên để cho Lý Chính thay mặt chúng ta xử lý sẽ thích hợp hơn!”

Dương thị vừa nghe chuyện này muốn đưa lên quan, lập tức bị dọa sợ, liên tục kêu gào nói: “Cha mẹ! Xin cả hai người hãy tha cho con một mạng đi! Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến mặt mũi nhà chúng ta nữa đấy, truyền ra bên ngoài cũng không dễ nghe nha!”

“Lúc này ngươi mới biết thể diện nhà chúng ta sao?” Phương thị nhìn cũng không nhìn Dương thị, “Ban đầu, ngươi ở bên ngoài nói lung tung rằng nhà chúng ta nhận năm mươi lượng bạc của Bùi gia, ngươi nghĩ như thế nào hả? Chuyện đến nước này chúng ta tự có chừng mực, không cần một ngoại nhân như ngươi xen vào!”

Vừa nghe Phương thị trực tiếp gọi mình là “Ngoại nhân”, Dương thị chợt cảm thấy cả người vô lực, trong lòng sớm đem Lý thị và kẻ xúi giục mình là Trương quả phụ căm hận rồi! (J: đến bước đường này còn đổ lỗi nửa)

“Vậy ta cùng cha sẽ đứng ở bên ngoài nhà con kỹ nữ đó canh chừng, tránh để cho ả nghe phong phanh mà chạy trốn trước!” Triệu Tín Lương đề nghị, giờ phút này hắn thật hận không thể chém Trương quả phụ thành tám khúc!

“Được.” Phương thị gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn sang Triệu lão nhị, “Lão nhị, con đừng có đi đâu, ở nhà giúp mẹ canh chừng lão tam và cái con đàn bà không có mặt mũi này! Tránh cho cả hai người bọn nó nhân cơ hội chạy thoát hoặc chạy sang nhà mẹ đẻ của vợ!” Lại dặn dò Lý thị một tiếng, phải để ý kỹ đến mấy hài tử, nhất là Triệu Tương Nghi, đừng để cho con bé lại hoảng sợ lần nữa.

Triệu Nguyệt Cầm ở trong phòng chứng kiến hết thảy mọi chuyện xảy ra, ngập ngừng không dám lên tiếng, thứ nhất là không thể tin được, Dương thị dám ở sau lưng mọi người làm cái chuyện ngoan tâm như vậy, thứ hai là nghĩ đến tình cảnh của mình sau khi lập gia đình, trong lòng thập phần e ngại.

Phương thị cũng để ý đến con gái, không khỏi sinh lòng thương xót, bước đên kéo tay con gái: “Nguyệt Cầm đừng sợ, con phải đem tính cách của mình luyện cho kiên cường một chút, miễn cho sau này phải chịu uất ức như vậy”

Dứt lời, người trong nhà đều phân công đi làm, Lý Chính bên kia đã có Phương thị và Triệu Nguyệt Cầm đi qua đó nói rồi, lúc cần thiết còn phải bắt Dương thị bước ra làm nhân chứng nữa, để xác nhận chủ mưu là Trương quả phụ.

Bên này, Trương quả phụ ở trong phòng nhỏ.

Giờ này phút này, Trương quả phụ vẫn chưa ý thức được nguy cơ đang đến, ngược lại còn ở trong phòng buồn phiền mà ăn điểm tâm, cắn hạt dưa.

Mấy ngày nay, trong thôn vẫn đồn đãi về Triệu gia không có năm mươi lượng bạc, Trương quả phụ cũng nghe không ít, cẩn thận phân tích lại, trong lòng ả ta so với bất luận kẻ nào khác đều hiểu được chuyện này là thật không thể nghi ngờ.

Nghĩ như vậy, khó tránh khỏi có chút hối hận cùng ảo não.

Ban đầu nàng đánh chủ ý lên người Triệu Tín Lương là do nhà bọn họ có tiền, mà Triệu Tín Lương lại mới hưu thê, với ả mà nói đây chính là cơ hội tốt trời ban!

Kia nghĩ đến, nhà bọn họ căn bản nghèo đến nổi đánh tiếng leng keng, nhìn xem con nha đầu nhà họ bị bệnh mà cả tiền bốc thuốc cũng không có, lại còn thiếu nợ nữa chứ! Nhìn tình hình như vậy, ả vạn vạn lần không thể gả cho Triệu Tín Lương.

Ngược lại là ả lãng phí tiền đi mua một túi mê dược rồi, mấu chốt là còn tặng cho Dương thị một xâu tiền cùng với chiếc vòng tay thúy ngọc mà ả yêu thích nhất, đó mới chính là món trang sức đáng giá nhất hiện nay mà ả có được.

Nhớ lại mấy chuyện này, Trương quả phụ bắt đầu suy nghĩ nên làm gì để đoạt lại mấy món đồ của ả ở trong tay Dương thị đây, dù sao việc không thành, con nhóc Triệu Tương Nghi kia cũng không xảy ra chuyện gì, Dương thị phải đem mấy món đồ kia trả lại cho ả mới đúng chứ.

Đang suy nghĩ thì bên ngoài cửa lớn bị đạp, rầm một tiếng mở ra!

Trương quả phụ sợ đến mức nhảy dựng từ trên giường đứng lên, cẩn thận đi giầy vào, khoác thêm một cái áo khoác từ trong buồng đi ra, nhìn thấy một Triệu lão gia từ và Triệu Tín Lương còn có đám người Lý Chính đang đứng ở trước cửa nhà ả!

Trương quả phụ cảm thấy khó hiểu, đột nhiên có một nhóm người đến ra oai như thế, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn nở ra một nụ cười ôn nhu:”Ôi, hôm nay ngọn gió nào đưa Triệu đại nhân tới đây vậy?” Ả đầu tiên nắm chặt áo khoác trên người, gọi Lý Chính vào trong nhà ngồi một chút, sau đó liếc nhìn sang đám người Triệu Tín Lương, vả mặt chán ghét nhàn nhạt nói, “Đây là làm sao vậy? Toàn gia các người xuất động thật khiến cho người ta bất ngờ đấy nha.”

Nói xong, lại chán ghét dùng tay che lỗ mũi mình lại, tựa như ngửi thấy mùi hôi thối của người nhà nghèo trên người bọn họ, tất cả thái độ bây giờ của ả trái ngược hoàn toàn so với trước kia.

Triệu Tín Lương sớm đã hận ả ta đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định tiến lên tát cho ả ta mấy cái để trút giận cho Triệu Tương Nghi nhưng bị Phương thị cản lại, thấy Phương thị nhìn sang Lý Chính, vẻ mặt kính trọng nói: “Đại nhân, chúng ta đã nói rõ sự tình rồi, còn có chiếc vòng tay và con dâu nhà chúng ta làm chứng nữa, nên xử trí theo luật pháp như thế nào, kính xin đại nhân không thiên vị xử lý, vì nhà chúng ta mà làm chủ à!”

Lý Chính là một vị quan tính tình cương trực lại hiền hòa, được toàn bộ người trong Triệu gia thôn kính trọng,lúc này biết được hành vi của Trương quả phụ và Dương thị, trong lòng khó tránh khỏi tức giận cùng khinh thường, giờ lại nghe Phương thị nói thế liền gật đầu đáp: “Việc này ta sẽ xử lý theo luật, mọi người hãy yên tâm.”

Dứt lời, không để ý Trương quả phụ ngăn cản, đám người Triệu Tín Lương trực tiếp đi vào trong nhà Trương quả phụ.

Từ cuộc nói chuyện giữa Phương thị và Lý Chính, Trương quả phụ cảm thấy ý tứ không tầm thường trong đó, lòng nói không phải là chuyện của ả đã bị bại lộ rồi chứ!

“Phạm phụ Trương thị, lén lút dùng thuốc độc hại lão đại Triệu gia, nào ngờ trời xui đất khiến làm sao lại hại cháu gái Triệu gia, hành vi thiên lý bất dung [1] như thế, ngươi còn gì để nói nữa!” Lý Chính sau khi ngồi xuống, mắt lạnh nhìn Trương quả phụ, dùng bộ dáng nho nhã nói.

Trương quả phụ mặc dù không nghe hiểu được hoàn toàn ý tứ trong lời nói, nhưng đại khái cũng biết được là đang chỉ chính ả và Dương thị gây ra chuyện lớn, lòng nói chắc chắn là Dương thị bị hù dọa cho sợ rồi mới đem ả nói ra, dùng nó để bảo toàn cho chính mình! Nghĩ đến đây,Trương quả phụ tức giận liền dùng móng tay bấm vào trong lòng bàn tay ả, gương mặt cắn răng tràn đầy hận ý.

“Còn có vòng tay thúy ngọc, lời khai làm chứng của con dâu Triệu thị, ngươi còn dám ngụy biện nữa không!” Lý Chính nhìn bộ dáng không chịu nhận tội của Trương quả phụ, ngoài miệng nói lời ngoan độc không cho Trương quả phụ có cơ hội khóc lóc om sòm.

Nào ngờ, Trương quả phụ bỗng nhiên ở trước mặt Lý Chính quỳ gối, ngoài miệng liến thoắng nói: “Chuyện này không phải do ta à! Chuyện này là do con dâu Dương thị nhà bọn họ ra chủ ý, ta cũng phản đối rồi nhưng Dương thị nói không có quan hệ, một đường ép ta, ta không có biện pháp nên mới làm theo lời nàng ta nói, đây không phải là chủ ý của ta!”

” Đây là cái chuyện gì à?” Triệu Tín Lương đứng một bên nắm chặt hai tay thành nắm đấm, “Vị kia nhà chúng ta luôn mồm nói chuyện này không quan hệ đến mình, là do ngươi ép nàng làm thế, chuyện đến nước này mà các ngươi còn có bản lãnh cẩu giảo cẩu [2] sao!”

Trương quả phụ không để ý lời châm chọc của Triệu Tín Lương, chỉ một mực hướng Lý Chính cầu xin tha thứ, nói mình bị oan uổng, việc này chân chính không quan hệ đến mình, thậm chí còn nói chiếc vòng tay thúy ngọc của mình là bị Dương thị trộm đi, mình cũng không có tặng nàng, còn nói Lý Chính phải trừng trị Dương thị và một nhà bọn họ tội ăn cắp!

Phương thị nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn khi nghe lời Lý thị nói trước đi tìm Lý Chính, bằng không việc này mà ầm ĩ lên, dựa vào cái miệng đổi trắng thay đen của Trương quả phụ, đến lúc đó ai phải ai trái còn không biết nữa là!

“Được rồi được rồi, đừngcó ở trước mặt ta mà âm ầm ĩ ĩ, ngươi chỉ mới đến thôn của ta có mấy năm thôi nhưng tính tình ngươi ra sao ta đều rõ. Việc này đã định, bây giờ ta đến đây chính là trị tội ngươi, không cho phép ngươi tiếp tục biện bạch.” Lý Chính không muốn tiếp tục dây dưa cùng Trương quả phụ, liền gọi một gia đinh khỏe mạnh đến, phân phó cho hắn, ” Mau đem dây đến đây trói nàng ta lại! Đưa qua bên công đường rồi chờ ta đến, đợi ta đem tội trạng của nàng ta nhất nhất thu xếp xong, sẽ tiến hành trừng phạt!”

“Đồ kỹ nữ vô sỉ!” Triệu Tín Lương bước đến đá Trương quả phụ một cước, còn chỉ tay vào ả cảnh cáo, “Ngươi tốt nhất là mau mau cút thật xa ra khỏi thôn của bọn ta nhanh, bằng không để ta gặp ngươi một lần sẽ đánh một lần!”

Thấy sự tình đã tra ra được manh mối, vụ án cũng được sáng tỏ, Triệu lão gia tử cũng là tức giận, bất quá lão cởi giày ra nhắm ngay mặt Trương quả phụ mà ném! Trương quả phụ sau khi bị Triệu Tín Lương đá một cước đã sớm cảnh giác, linh mẫn tránh thoát chiếc giày của Triệu lão gia tử!

Mặc dù cả người bị gia đinh trói lại, Trương quả phụ cũng không quan tâm mà khóc lóc gào thét nói: “Các ngươi là đám cẩu vật dám định án lung tung, ta lại oan uổng, trong sạch cũng không biết gì, nếu các ngươi thật muốn làm gì ta, ta có làm ma quỷ cũng nguyền rủa cho nhà các ngươi chết không được tử tế đâu!”

“Còn không đem ả áp giải đi!” Lý Chính bật người từ trên ghế đứng lên, đợi tên gai đinh hùng hùng hổ hổ kéo Trương quả phụ ra khỏi phòng, lúc này Lý Chính mới bình tĩnh lại quay đầu nhìn Triệu lão gia từ và Phương thị nói, “Cụ thể ta sẽ trừng phạt theo luật lệ, trước đánh ả ta mười gậy, sau đó đuổi ra khỏi thôn, sau này không cho phép ả ta bước vào trong thôn nửa bước.”

“Tất cả đều theo đại nhân!” Phương thị gật đầu.

Triệu lão gia tử ngay sau đó cũng hết giận nói: “Cái con kỹ nữ không có mặt mũi đó cứ như vậy bị đánh mười gậy xem như là quá rộng lương cho nó rồi! Đem nó đuổi ra khỏi thôn cũng tốt, đỡ cho sau này chúng ta thấy nó, trong lòng buồn bực, ăn không ngon!”

Dứt lời, cả đại gia đình rời khỏi nhà của Trương quả phụ, Lý Chính lại nói thêm:”Việc này ta nhất định xử trí công bằng, nếu như thủ phạm đã bị giải đi, vậy vợ lão tam nhà các người ta tạm thời không xử trí. Ta nghĩ chuyện này xảy ra là do hai người bọn họ ngu dốt bị Trương quả phụ xúi giục, nên để cho mọi người tự xử lý, dù sao đây cũng là chuyện nhà của các người mà.

Mọi người vừa nghe xong, cũng gật đầu nói phải, đều thương lượng một chút, việc này phải cẩn thận che giấu, không nên để lọt ra ngoài cho người khác chê cười.

Nhưng mà, cũng không ai chú ý đến, Triệu Tín Lương đã sớm biến mất không thấy bóng dáng đâu.

======

[1] Thiên lý bất dung: đạo trời, lẽ tự nhiên

[2] Cầu giảo cẩu: chó cắn chó, chó cắn nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.