Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 158: Hiệp nghị cưới vợ



Ngưu Đại Lực gân cổ lên. “Lan Chi có gì khác kỹ nữ, cớ gì cậu động được, tôi không được? Kỹ nữ khác tôi không thèm, chỉ muốn Lan Chi”.

Đối mặt với kẻ không phân rõ phải trái như vậy, Dương Thăng chán nản. “Cô ấy là người của tôi, anh không rõ sao?”.

Ngưu Đại Lực cười nhạo. “Người của cậu? Đưa giấy bán mình ra đây tôi xem”.

Dương Thăng nghẹn, Lan Chi mặc dù bị chủ nhân lúc trước đuổi đi, nhưng vẫn chưa trả giấy bán mình cho cô, nói ngắn gọn, hiện giờ cô vẫn là kỹ nữ, chủ nhân lại không phải Dương Thăng.

Ngưu Đại Lực thấy Dương Thăng không nói được gì, dương dương tực đắc. “Nếu không có giấy bán mình, Lan Chi không phải người của cậu, nếu đã không phải của cậu, cớ gì không cho tôi động vào? Nói cho cậu biết, tôi chẳng những động, còn muốn đón cô ấy vào nhà nữa kìa”.

Dương Thăng uy hiếp hắn. “Đừng quên nhà họ Dương chúng tôi có người thân làm quan, chớ chọc giận tôi”.

Ngưu Đại Lực phủi lời anh ta. “Nhà các người chỉ có hai thân thích làm quan, một người xa ở Cù Châu, một người thì ở gần trước mắt nhưng ai cũng biết hai bên mới trở mặt xong, bọn họ không tính sổ với các người thì thôi, phải cảm ơn trời đất, còn dám dựa hơi người ta lên mặt hả?”.

Ngưu Đại Lực dù đần độn, nói lại có lý vô cùng, Dương Thăng lại nghẹn, không khỏi oán giận Ngưu phu nhân làm quan hệ với nhà Trương Trọng Vi biến xấu, bây giờ ngay cả chỗ dựa cũng không có nữa. Anh ta định về khuyên Ngưu phu nhân, để bà ta sang nhà Trương Trọng Vi xoa dịu quan hệ, nhưng trước mắt có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, đó là trấn an Ngưu Đại Lực, vì hắn lại đang ồn ào muốn tố cáo với cha mẹ Dương Thăng ăn hiếp hắn, nói cho cô hắn là Ngưu phu nhân cũng biết.

Dương Thăng ra vẻ thân thiết, ôm bả vai Ngưu Đại Lực, hỏi. “Biểu huynh, anh muốn tôi thế nào mới bằng lòng buông tha Lan Chi?”.

Ngưu Đại Lực nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói. “Cậu có tư cách gì trả giá? Ném về tiền tài, nhà cậu không giàu bằng nhà tôi, ném về quyền thế, cha tôi còn có chức quan trên người, cả nhà cậu chỉ là thân áo vải”.

Dương Thăng sửng sốt, thật đúng như thế, anh ta quả thật không có gì đáng để thương lượng, trở nên ão nảo, ai nói Ngưu Đại Lực ngu ngốc chứ, vì sao tới lượt anh ta gặp hắn, đầu óc hắn còn lanh lợi hơn người bình thường?

Ngưu Đại Lực cũng ôm bả vai anh ta, cười nói. “Biểu đệ, cậu cũng chớ có hẹp hòi quá, Lan Chi kia chỉ là đứa kỹ nữ, cho tôi mượn chơi hai ngày thì sao, chờ hết hứng, nhất định trả lại cho cậu nguyên xi”. Hắn thấy sắc mặt Dương Thăng càng lúc càng không xong, vội bổ sung thêm. “Không chỉ trả lại, còn tặng thêm hai đứa”.

Dương Thăng hít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn cơn bạo lực trồi lên, nghiêm mặt nói. “Biểu huynh, tôi muốn cưới Lan Chi làm chính thê, đừng đùa cợt như vậy”.

Ngưu Đại Lực há to miệng, kinh ngạc nói. “Tôi nói đùa? Tôi thấy cậu mới là đang đùa đấy, đã từng tuổi này rồi sao còn giữ tư tưởng đó”.

Dương Thăng nhìn thẳng vào mắt hắn, thật tâm nói. “Tôi nói thật”.

Ngưu Đại Lực cười phá lên. “Cậu mơ mộng hão huyền đi thôi, cưới Lan Chi ư, đừng nói mẹ cậu, ngay cả tôi cũng không đồng ý, tôi không muốn gọi một đứa kỹ nữ là em dâu”.

Dương Thăng nói. “Không cần biết anh có đồng ý hay không, Lan Chi là em dâu tương lai của anh, tôn trọng cô ấy một chút”.

Ngưu Đại Lực ôm bụng cười, cười đến không thở nổi, chỉ vào Dương Thăng. “Được, được, được, tôi chờ cậu một tháng, nếu một tháng sau cậu còn chưa cưới cô ta, tôi sẽ thu cô ta vào phòng”.

Trong vòng một tháng cưới được Lan Chi, Dương Thăng cũng không nắm chắc, chỉ là được sống an bình tạm thời cũng không tồi, anh ta nghĩ nghĩ, nói. “Một tháng quá ngắn, một năm”.

Ngưu Đại Lực lắc đầu. “Hai tháng”.

Dương Thăng. “Mười một tháng”.

Ngưu Đại Lực. “Ba tháng”.

…….

Hai người cò kè mặc cả xong, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, lấy thời gian nửa năm làm hẹn, nếu trong vòng nửa năm Dương Thăng không cưới Lan Chi về làm vợ được, cô sẽ thuộc về Ngưu Đại Lực.

Dương Thăng tạm thời ổn định Ngưu Đại Lực, về thẳng nhà, khuyên bảo Ngưu phu nhân đến nhà Trương Trọng Vi nhận lỗi, chữa trị quan hệ.

Ngưu phu nhân vừa bị anh ta chọc tức ban nãy, giờ còn đang nằm trên sạp hồi sức, thấy anh ta lại đến nói câu này, lập tức bốc hỏa, chỉ vào anh ta, gọi Kim Bảo. “Thay ta đánh đứa con bất hiếu này!”.

Kim Bảo nào dám đánh Dương Thăng, nhưng mệnh lệnh của Ngưu phu nhân, nếu không tuân theo, người bị đánh chính là cô ta. Vì thế cô ta đành dũng cảm tiến lên, giả vờ đánh Dương Thăng hai cái. Ngưu phu nhân chưa đã hận, liên tục kêu. “Lấy roi ra đánh”.

Kim Bảo đành phải tìm cây thước đến, gõ hai cái lên cánh tay Dương Thăng, Ngưu phu nhân vẫn đang kêu gào phải đánh, Kim Bảo khuyên nhủ. “Phu nhân, thiếu gia biết sai rồi, tạm thời buông tha thiếu gia vậy”.

Ngưu phu nhân dựng thẳng lông mày, mắng Kim Bảo. “Con khốn lẳng lơ, mày dám bênh vực thiếu gia, chẳng lẽ muốn vào phòng nó?”.

Kim Bảo liên tục nói không dám, Ngưu phu nhân vươn tay ra, nhéo cô ta vài cái. Dương Thăng nhìn nhíu mày, không nói gì nữa, xoay người bước đi. Anh ta trở về phòng mình, thầm nghĩ : gọi Ngưu phu nhân đi xin lỗi xem ra là không được, hay thôi mình đi vậy, cũng là giống nhau. Nếu xin lỗi, phải chuẩn bị quà cáp, gần đây việc buôn bán nhà họ Dương thảm đạm, Dương Thăng đã lâu không nhận được tiền tiêu vặt Ngưu phu nhân phát, đếm đếm lại của để dành của mình, ít đến đáng thương, đành phải vơ vét trong phòng ngủ một phen, vụng trộm gói ghém mấy thứ đáng giá, làm như lễ vật mang đến nhà Trương Trọng Vi.

Anh ta chọn thời điểm không tồi, ngay lúc Trương Trọng Vi đang ở nhà, bằng không Lâm Y nhất định không chịu gặp. Trương Trọng Vi mời anh ta vào phòng ngồi xuống, nói. “Cậu hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nhà cháu chơi?”.

Dương Thăng thành khẩn nói. “Ta đến có ý muốn nhận lỗi với cháu”.

Trương Trọng Vi vội xua. “Cậu là trưởng bối, câu này cháu không dám nhận”.

Dương Thăng thở dài. “Hiện giờ ta đến tửu lâu nào cũng bị cự ngoài cửa, thật là khổ không nói nổi, ta biết chúng ta sai trước, khó trách các cháu phát giận, chỉ mong các cháu đại nhân có đại lượng, tha thứ chúng ta lần này”.

Trương Trọng Vi gãi đầu, nói thật. “Chúng cháu cũng không giận”.

Cũng đúng, nhà họ Trương đâu hề đến nhà họ Dương làm loạn, cũng không hề kêu gào đòi tính sổ với Ngưu phu nhân, chuyện phạt tiền là do Âu Dương phủ doãn xử án, nha dịch chấp hành, tiền phạt được cũng không rơi vào túi nhà họ Trương nửa xu, toàn bộ sung công quỹ, bởi vậy Trương Trọng Vi nói chàng không giận, Dương Thăng cũng không còn gì để nói.

Không thông đường này, Dương Thăng lại động não, không xin lỗi nữa, sửa lại. “Nhà ta có người bạn từ Tứ Xuyên đến, mang theo rất nhiều đậu rang cay, hôm nay ta thấy cháu có thời gian, không bằng đến nhà ta nếm thử”.

Trương Trọng Vi không muốn đi, liền nói dối. “Hai ngày nay cháu không khỏe lắm, chớ mang hơi bệnh đến nhà cậu”.

Dương Thăng nói. “Vừa hay ta biết một lang trung rất giỏi, theo ta đi khám bệnh đi”.

Trương Trọng Vi không có bệnh, đương nhiên không chịu đi, hết cớ đành phải gọi thím Dương vào đổi trà. Thím Dương nghe được, vội ra quầy nói với Lâm Y. “Tôi vừa bưng trà vào, sao phải đổi ngay, sợ là Nhị thiếu gia gặp phải việc khó, Nhị thiếu phu nhân mau vào cứu cứu”.

Lâm Y nghe xong, thấy có lý, liền bưng theo một chung trà nóng, tự mình đi vào. Dương Thăng biết cước điếm nhà họ Trương thực chất do Lâm Y làm chủ, thấy nàng đi vào, vội mời nàng và Trương Trọng Vi cùng đến nhà họ Dương làm khách.

Lâm Y cũng không từ chối, chỉ hỏi. “Vất vả cậu tự mình đến mời, sao có thể không biết xấu hổ từ chối, không biết cậu mời lần này, có phải là ý của bà ngoại không?”.

Dương Thăng theo thói quen định gật đầu, đột nhiên tỉnh ra, chuyện này khó mà nói dối, bằng không Lâm Y đến nhà họ Dương, Ngưu phu nhân không chịu ra tiếp khách thì sao? Anh ta càng nghĩ, cũng chỉ có thể nói thật. “Là ta tự đến, mẹ ta cũng có ý này, chẳng qua… Chẳng qua…”.

Câu tiếp theo, dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Y, anh ta nói không ra, lần lữa một lúc, cắn răng kể ra hiệp nghị của anh ta và Ngưu Đại Lực, thống thiết nói. “Chuyện này đã kéo dài nhiều năm, cháu trai, cháu dâu, hai cháu giúp giúp ta”.

Người chung tình khó được, huống chi đối tượng lại có thân phận như thế, Lâm Y có vài phần bội phục, liền hỏi. “Cậu muốn chúng cháu giúp thế nào?”.

Dương Thăng thấy nàng không từ chối, vui vẻ nói. “Đến nhà chúng ta ăn bữa cơm là được”.

Lâm Y buồn cười nói. “Cháu thì thật ra nguyện ý đi, chỉ sợ còn chưa vào tới cửa đã bị bà ngoại đuổi ra”.

Chuyện này Ngưu phu nhân đúng là có khả năng làm thật, Dương Thăng im lặng, đành lùi một bước. “Vậy chúng ta ra tửu lâu ngồi”.

Lâm Y cười. “Theo cháu, căn bản không cần phiền toái như vậy, hôm nay cậu đến nhà của chúng cháu, nhất định không ít người nhìn thấy, cậu chỉ cần đi về tươi cười như hoa, người ngoài liền hiểu”.

Dương Thăng cảm thấy ý này không tồi, mừng rỡ tạ ơn Lâm Y, để quà cáp lại, cáo từ rời đi.

Trương Trọng Vi lấy làm lạ, nói với Lâm Y. “Ta còn tưởng nương tử phải đuổi cậu ra”.

Lâm Y sẵng giọng. “Rốt cuộc vẫn là trưởng bối, làm sao em đối xử vậy được, dù hiện giờ cậu như thế nào, lúc trước cứu giúp chúng ta trong cơn hoạn nạn là thật tâm thật lòng”.

Trương Trọng Vi lại nói. “Sớm biết bà ngoại phẩm hạnh như thế, lúc trước chúng ta thà ngủ đường cái còn hơn vào nhà bà ta”.

Lâm Y nói. “Cậu luôn không quan tâm việc buôn bán trong nhà, bà ngoại làm gì chắc chắn cậu không biết, hôm nay có thể dùng thân phận trưởng bối đến xin lỗi chúng ta, quả không thay đổi, chúng ta làm người cũng chớ nên quá mức, nói gì thì nói, tác thành nhân duyên của người khác, việc hỷ một cọc, coi như như tích đức”.

Trương Trọng Vi nhịn không được cười rộ lên. “Chỉ sợ việc hỷ lần này sẽ khiến bà ngoại tức giận đến giơ chân”.

Lâm Y cười liếc yêu phu quân một cái. “Em đâu có nói vậy, là chàng bịa đặt à nha”.

Thanh Miêu bán cơm đĩa xong, đóng cửa lùa, đi vào thấy trên mặt đất đặt một thùng, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân ra phố mua mấy thứ này khi nào vậy?”.

Lâm Y lắc đầu. “Không phải ta mua, là quà Dương thiếu gia đưa”.

Thanh Miêu kinh ngạc, cầm kéo đưa Lâm Y, giục nàng mau mở thùng ra, nhìn xem quà của nhà họ Dương là thật tâm hay giả ý.

Lâm Y gật đầu, cười mắng. “Nha đầu này, biết được thế nào là thật tâm, thế nào là giả ý không?”.

Thanh Miêu đã cắt dây xong, xốc mở thùng, kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân, chủ tử mau đến nhìn xem”.

Lâm Y cũng nhìn vào, hai bình hoa nạm trân châu, một lò huân hương chạm rỗng hình mây trời, còn lại mấy thứ nàng không biết là gì, vội gọi Trương Trọng Vi. “Chàng làm quan, mau tới nhìn xem đây là thứ quý báu gì”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.