Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 159: Phu nhân tụ hội



Trương Trọng Vi đi qua xem, càng nhìn càng thấy quen mắt, lấy làm lạ, hỏi. “Đây không phải đồ trang trí trong phòng cậu sao? Lúc trước ta có nhìn thấy trong phòng cậu”.

Lâm Y giật mình, buồn cười nói. “Xem ra cậu quả thật là giấu giếm bà ngoại mà tới, trong tay không có tiền mua quà cáp, vơ vét đồ đạc trong phòng mình đem theo, cũng thật là làm khó cậu”.

Trương Trọng Vi nói. “Chỉ sợ bà ngoại biết được, lại trách mắng cậu”.

Lâm Y nói. “Đương nhiên là sẽ trách rồi, chúng ta trả lại cho cậu thôi”.

Nàng đóng thùng lại, lấy một sợi dây thừng khác, cột lại nguyên trạng, lại ra đường gọi cửu vạn, sai hắn đi theo Thanh Miêu, vác thùng về lại phủ họ Dương. Thanh Miêu dẫn cửu vạn đi, vừa đi vừa oán giận. “Quà với chẳng cáp cái gì, còn phải tốn tiền gửi trả lại”. Tới phủ họ Dương, trong lòng cô nàng còn cơn tức, liền lười để ý lễ nghĩa, chỉ nói là trả quà lại, cũng không nhắc tới tên của Dương Thăng. Phủ họ Dương do Ngưu phu nhân làm chủ, gã sai vặt canh cửa theo lẽ đương nhiên nâng thùng tới trước mặt bà ta.

Ngưu phu nhân sai người mở thùng, chỉ nhìn lướt qua liền nhận ra là vật trong phòng Dương Thăng, lập tức gọi anh ta tới, đổ ập xuống mắng.

Dương Thăng biện bạch. “Khó khăn mới được người họ hàng làm quan, thân cận với bọn họ chút, có gì không tốt đâu?”.

Ngưu phu nhân lại nói. “Làm quan thì sao, bọn họ chỉ lo tự mình kiếm tiền, có từng trợ lực cho việc làm ăn của chúng ta chưa? Hơn nữa, ta không nuốt nổi mối hận này”.

Dương Thăng lầm bầm. “Trong nhà buôn bán không bằng trước kia, con khuyên ngài nha mẫu thân đại nhân, nên nuốt vẫn nuốt xuống thôi, đừng hành động theo cảm tính”.

Ngưu phu nhân nghe xong lời này, lại nở nụ cười. “Anh cũng quá coi khinh mẹ anh, tưởng không có quan lại tiểu tốt như Trương Nhị lang thì sự không thành được sao?”.

Dương Thăng không hiểu ý, đang định hỏi lại, Kim Bảo đi vào, bẩm. “Phu nhân, cỗ kiệu của phu nhân Vương hàn lâm đã tiến vào cổng trong”.

Ngưu phu nhân vui mừng đứng dậy, liên tục phân phó người hầu. “Mau mau rước vào”.

Dương Thăng thấy Ngưu phu nhân có khách cần tiếp, nghĩ đây là cơ hội tốt để chuồn đi, vì thế vội vàng xoay người, nhanh như chớp chạy ra khỏi cổng đi thăm Lan Chi.

Lại nói đến Thanh Miêu, xong xuôi về đến nhà, vẫn còn đang oán giận. “Nhận quà, trả lại tốn tiền thì chớ, còn khi không ban cho nhà họ Dương bọn họ một cái ân tình”.

Lâm Y an ủi cô. “Chỉ cần chúng ta buôn bán phát đạt, để ý nhiều như vậy làm chi”.

Câu này có lý, Thanh Miêu lại nhiệt tình trở lại, đi hỗ trợ thím Dương.

Vụ án liên quan đến Lâm Y và Ngưu phu nhân, ngoài dự đoán của mọi người, hóa ra lại mang đến hiệu ứng quảng cáo ghê gớm, rất nhiều tửu điếm đều nghĩ nhất định là làm nương tử điếm dễ kiếm ăn, hai người mới tranh chấp đến tận nha môn, nếu đã dễ kiếm, ai cũng muốn được phân một miếng, chưa đến một tháng, nương tử điếm trong kinh thành mọc lên như nấm, qua một đêm xuất hiện đến mười nhà. May mà Lâm Y thân phận là phu nhân nhà quan, các phu nhân hơi chú ý lễ nghĩa một chút vẫn thích đến tửu điếm của nàng, thêm nữa phu nhân phủ doãn thường thường đến ngồi trong điếm, thay nàng kéo không ít khách “nghe danh tìm đến”, bởi vậy tuy có cạnh tranh, làm ăn cũng không trở ngại nhiều.

Việc buôn bán chuyển biến tốt đẹp, Lâm Y lại bận rộn bù đầu, mỗi ngày chẳng những phải chuẩn bị thức ăn để bán cơm đĩa, còn phải ứng phó với yêu cầu của khách, vô cùng vất vả. Có những vị khách không hiểu vì sao nàng phải liều mạng kiếm tiền như vậy, chỉ cần bổng lộc của Trương Trọng Vi thôi, cả nhà sống tiết kiệm chút cũng được. Bọn họ không hiểu, trong sổ sách của Lâm Y, tờ cuối cùng luôn viết mấy chữ : cố gắng làm việc, kiếm tiền mua nhà – trước khi Lâm Y xuyên qua, tám chữ này ghi tạc trong sổ công tác của nàng, còn chưa kịp hoàn thành liền đâm đầu bay về Đại Tống, cũng không biết có phải ông trời muốn đùa bỡn nàng hay không, mục tiêu ở ngàn năm sau chưa đạt được, lại bay về ngàn năm trước phấn đấu.

Nàng ngày đêm vất vả, Trương Trọng Vi thấy hết trong mắt, đau ở trong lòng, mỗi khi từ Hàn Lâm viện về nhà, đều tự giác ra sau hỗ trợ, nhưng Lâm Y cũng thương chàng công vụ vất vả, luôn lấy cớ đuổi chàng ra khỏi bếp.

Đảo mắt đã tới ngày phát bổng lộc, Trương Trọng Vi mang bốn quan tiền về nhà, giao cho Lâm Y, hổ thẹn nói. “Làm việc một tháng, chỉ có bấy nhiêu tiền, thật là thẹn với nương tử”.

Lâm Y nhận tiền, cười nói. “Vai trò của chàng không chỉ ở mỗi công vụ, đừng khổ sở làm chi, chàng ngẫm lại xem, nếu không phải do chàng có chức quan trong người, chúng ta cũng không thể thắng kiện, việc làm ăn trong điếm cũng không tốt như hiện tại”.

Đây là lời nói thật, nếu không có thân phận của Trương Trọng Vi, cước điếm nhà họ Trương không thể đạt đến mức này, Trương Trọng Vi hơi cảm thấy an ủi, cầm lấy tay Lâm Y nắm thật chặt, lại nói. “Các vị đồng nghiệp đều lĩnh bổng lộc cả rồi, hẹn nhau góp tiền uống rượu, ta còn đang do dự có nên đi hay không”.

Lâm Y lập tức sổ tiền ra đưa cho chàng, nói. “Giao thiệp là phải làm, chàng cứ tỏ ra hòa hợp chút, tránh xung đột không cần thiết”.

Trương Trọng Vi đồng ý, nhận lấy tiền cất đi, tự giác cam đoan. “Em yên tâm, ta không gọi kỹ nữ”.

Lâm Y cười với chàng, cất bổng lộc của chàng xong, tự xuống bếp làm việc.

Qua hai ba ngày, Trương Trọng Vi nghỉ ngơi, cùng đồng nghiệp đến tửu lâu uống rượu, Lâm Y cứ theo lẽ thường ở trong điếm buôn bán, nàng vừa làm xong hai phần cơm đĩa, muốn xả hơi một chút, chợt nghe thím Dương gọi, ra trước điếm nhìn, thì ra là phu nhân phủ doãn đã tới.

Phu nhân phủ doãn ngửi thấy mùi khói dầu ở Lâm Y, lặng lẽ hơi nhăn mày, hỏi. “Rốt cuộc cô là tiểu nhị trong điếm, hay là phu nhân hàn lâm?”.

Lâm Y rước bà ngồi xuống bàn, bất đắc dĩ nói. “Không đủ người, tự mình phải ra trận”.

Phu nhân phủ doãn lại lên tiếng, ẩn ẩn có ý trách cứ. “Trong điếm làm ăn dù quan trọng, cũng đừng quên thân phận chân chính của cô, cứ bận việc trong điếm mãi, không ra tụ hội với phu nhân các vị quan lại khác làm sao được”.

Cách nói tuy có chút nghiêm khắc, nhưng cũng là hảo tâm cảnh tỉnh Lâm Y, Lâm Y cảm kích vô cùng, lại hơi có phần ấm ức. “Đã sớm nghe quan nhân nhà tôi nói, phu nhân các đồng nghiệp của chàng đều yêu thích hội họp, tôi cũng muốn đi lắm, chờ đến chờ đi, không thấy ai đưa thiếp mời”.

Phu nhân phủ doãn hừ lạnh. “Đám người trong Hàn Lâm viện ai cũng tự cho là mình thanh cao, mắt mọc trên trán, đừng để ý tới bọn họ”. Nói xong lại hỏi. “Ngày mai chúng ta có tụ hội, ta đến mời cô, thế nào?”.

Lâm Y cười đáp. “Được phu nhân yêu thương, tôi thật vinh hạnh”.

Thím Dương chiếu theo khẩu vị yêu thích của phu nhân phủ doãn, bưng rượu, thức nhắm các thứ lên, thẳng đến khi nhìn thấy phu nhân phủ doãn lộ ra tươi cười hài lòng mới lui.

Phu nhân phủ doãn chạm cốc với Lâm Y. “Ta dù mời cô, nhưng không phải ta làm chủ hội lần này, bởi vậy không có thiếp mời”.

Lâm Y tò mò hỏi. “Vậy người nào làm chủ?”.

Phu nhân phủ doãn gắp một đũa thịt dê ăn, thuận miệng đáp. “Mặc kệ chủ nhân là ai, dù sao không phải ta và cô”.

Lâm Y nghe vậy kinh ngạc vô cùng, hỏi. “Vậy địa điểm ở đâu?”.

Phu nhân phủ doãn cười. “Chuyện tốt như vậy, đương nhiên không thể làm lợi cho người ngoài, ngay tại trong điếm nhà cô”.

Lâm Y tôn phu nhân phủ doãn làm cổ đông, cũng không tạ ơn, chỉ cười. “Phu nhân phủ doãn là có tư tâm nha”.

Câu này nghe vào tai phu nhân phủ doãn so với cảm ơn càng dễ nghe, nhất thời bà tươi cười đầy mặt, lại chạm cốc với Lâm Y.

Lâm Y vẫn hơi nghi hoặc, bình thường tụ hội, người làm chủ đều có yêu cầu riêng với rượu và thức ăn, nhưng nàng không biết chủ hội lần này là ai, làm sao mới tốt đây?

Phu nhân phủ doãn nói nàng thả tâm đi. “Món ăn ngon, cứ việc bưng lên, chọn thứ đắt tiền, rẻ tiền không cần”.

Phu nhân phủ doãn nói vậy, Lâm Y cũng có tính toán trong lòng, liên tục cam đoan nhất định sẽ khiến các vị phu nhân hài lòng. Phu nhân phủ doãn dặn tiếp. “Các vị phu nhân quan lại đều đến, bọn họ ngày thường sơn hào hải vị gì chưa nếm qua, không để ý tới rượu nhắm gì đâu, chỉ là đến tìm việc vui, tiêu khiển, bởi vậy cô nhớ chuẩn bị bàn cờ linh tinh, để bọn họ chơi cho vui”.

Lâm Y thật đúng là không biết các phu nhân ngày thường ham thích thứ gì, mới khiêm tốn lĩnh giáo phu nhân phủ doãn. “Nhà tôi chỉ có cờ vây, không biết được không?”.

Phu nhân phủ doãn lập tức trả lời. “Chưa đủ, cờ vây, cờ tướng, cờ hai quân, song lục, đều chuẩn bị, đáng tiếc ở đây sân nhỏ, không thể chơi bắn cung”.

Không hổ là hậu duệ tướng môn, thế nhưng muốn chơi bắn cung, Lâm Y nghĩ nghĩ, ném thẻ vào bình và bắn cung cũng không khác mấy, liền đề nghị. “Tôi chuẩn bị bình đồng, chúng ta chơi ném thẻ vào bình, thế nào?”.

Phu nhân phủ doãn liên tục nói hay, lại tiếp. “Mấy thứ ta vừa kể, cô ra đường mua là có, tiền mua tính vào giá rượu”.

Cái này cũng có người đài thọ? Lâm Y càng lúc càng thấy háo hức với lần hội họp này. Nghe khẩu khí của phu nhân phủ doãn, chỉ cần cao hứng, tiền không thành vấn đề, có tiền thì có hết, Lâm Y mua tất cả các loại cờ về, còn sai Thanh Miêu ra kỹ viện mời một người chuyên kể chuyện xưa tới, đến lúc đó khuấy động không khí cho náo nhiệt.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, ngày tiếp theo, Lâm Y treo biển đóng cửa trước cước điếm, ngừng kinh doanh một ngày, dọn dẹp sân khấu để chuyên môn chiêu đãi các vị phu nhân. Giờ Tỵ, trước cổng cước điếm nhà họ Trương đã có mấy cỗ kiệu đậu lại, các vị khách đã đến gần đủ, trong đó chỉ có Thiểu Doãn phu nhân phủ Khai Phong là gương mặt mới, còn lại đều là chư vị phu nhân hàn lâm Lâm Y đã gặp qua.

Các bàn chữ nhật trong điếm đã ghép lại một chỗ sẵn, lấy phu nhân phủ doãn làm đầu, mời bà ngồi ghế trên, phu nhân phủ doãn không chịu, nói. “Mọi người tùy ý tụ hội với nhau, chú ý nhiều như vậy làm chi, mau dãn bàn ra đi, cứ đặt như ngày thường, thích ngồi sao thì ngồi, thích ngồi đâu thì ngồi”.

Phu nhân Triệu hàn lâm khuyên nhủ. “Tôn ti có tự, lễ không thể phế, vẫn chú ý thì tốt hơn”.

Thiểu Doãn phu nhân lại nói. “Theo ý phu nhân phủ doãn sắp xếp đi, chúng ta ngồi cả một bàn lớn như vậy, làm sao chơi cờ cho vui được?”.

Phu nhân phủ doãn nhẹ nhàng gật đầu, cười với Thiểu Doãn phu nhân. Lâm Y vội chỉ huy thím Dương và Chúc bà bà kéo bàn về vị trí cũ. Phu nhân Triệu hàn lâm tiến đến gần Lâm Y, nhỏ giọng thì thầm. “Thiểu Doãn phu nhân biết nịnh nọt nhất đấy”.

Lâm Y không tiện đáp lời, cũng không muốn đáp, nhưng nàng thân phận thấp nhất, không lên tiếng có vẻ thiếu lễ phép, đành phải nói. “Tôi là lần đầu tiên gặp Thiểu Doãn phu nhân”.

Phu nhân Triệu hàn lâm còn muốn nói nữa, phu nhân Tôn hàn lâm đã tới, mạnh kéo cô ta đi, nói nhỏ. “Phủ Khai Phong và Hàn Lâm viện nước sông không đụng nước giếng, cô và Thiểu Doãn phu nhân có gì phải tranh”.

Phu nhân phủ doãn và Lâm Y là đối tác ngầm, không để người ngoài biết, bởi vậy cố ý không tỏ ra thân thiết với nàng, chỉ để Thiểu Doãn phu nhân ngồi nói chuyện, Lâm Y cũng rất phối hợp, ngoại trừ đi kính rượu ra cũng chỉ loanh quanh ở hai bàn của các vị phu nhân hàn lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.