Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 165: Gà nói vịt nghe



Trương Trọng Vi đúng là dầu muối không thấm, Lâm Y vừa bội phục chàng quyết đoán xong, giờ lại tức đến nghiến răng, nàng bước đi vài bước, đột nhiên nảy ra ý định. “Giữa đông lạnh lẽo thế này, chàng ít nhất cũng để em đi vào ôm mấy tấm chăn mền ra chứ?”.

Thời tiết quả thật đang giá rét, Trương Trọng Vi không thể không đồng ý, liền gật đầu, đến mở cửa giúp nàng. Lâm Y linh hoạt lách vào bên trong, nhanh chóng đóng chặt cửa lại, lúc Trương Trọng Vi đẩy cửa thì bên trong đã cài then, chàng gấp quá la lên. “Nương tử, em đừng nuông chiều nó”.

Lâm Y cười to. “Em ngủ chung với Bát nương, có gì đâu mà nuông chiều”.

Thì ra chỉ là Lâm Y đi vào, cũng không phải muốn thả Trương Bát nương đi ra, Trương Trọng Vi an tâm, không nói gì nữa. Lâm Y mở rương, lấy ra một bộ chăn đệm sạch sẽ, lại lấy thêm gối, hé nửa cánh cửa bưng ra ngoài. Chốc lát sau, đằng trước điếm truyền đến tiếng kéo bàn, Trương Bát nương nghe thấy, lau hai mắt đẫm lệ, kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi. “Tam nương, bên ngoài làm sao vậy?”.

Lâm Y trả lời. “Là Nhị ca của em đang xếp bàn, nhà chúng ta nhỏ, chỉ có mỗi gian phòng ngủ này thôi, chị đuổi Nhị ca em ra ngoài đó ngủ rồi”.

Trương Bát nương trong mắt càng chất thêm nghi hoặc, hỏi. “Vậy Thanh Miêu ngủ ở đâu?”.

Lâm Y chỉ chỉ sau song cửa, nói. “Đằng sau còn có một gian phòng”.

Trương Bát nương khó hiểu. “Sao không cho Nhị ca đến phòng Thanh Miêu ngủ?”.

Lâm Y sửng sốt, xem ra Trương Bát nương cũng giống đại đa số mọi người, đều cho rằng nha hoàn thị tì đều thành thông phòng cả. Nàng giải thích. “Thanh Miêu có chí hướng, không muốn làm thiếp, chị định chọn cho cô nàng một gia đình tốt”.

Trương Bát nương hỏi. “Nhị ca đồng ý không?”.

Lâm Y buồn cười nói. “Nha hoàn của chị, liên quan gì đến Nhị ca em?”.

Trương Bát nương lo lắng. “Chị thật là to gan, không sợ mẹ chồng trách mắng?”.

Lâm Y cười to hơn. “Mẹ chồng chị xa ở Cù Châu, không xen vào”.

Trương Bát nương tỏ ra hâm mộ, không giấu giếm nổi. “Nếu biểu ca cũng đỗ đạt công danh, mưu chức quan làm thì tốt rồi”.

Lâm Y rất hoài nghi khả năng dạy dỗ chồng của Trương Bát nương, chỉ sợ cho dù cách xa Vương phu nhân, cô cũng chẳng quản nổi Phương Chính Luân. Nàng không dám nói vậy, để tránh càng chọc Trương Bát nương thương tâm, ngẫm nghĩ, trịnh trọng hỏi. “Bát nương, em thật sự còn muốn quay về nhà họ Phương? Nghĩ kĩ chưa?”.

Trương Bát nương cúi đầu nhìn tay, nói. “Con trai còn ở nhà họ Phương, em muốn trở về”.

Mẫu tử liền tâm là thiên tính, Lâm Y không thể khuyên nữa, lại hỏi. “Lần này nhà họ Phương bỏ rơi em là vì Phương lão gia giận chó đánh mèo, thế ngày thường bọn họ đối đãi em sao?”.

Trương Bát nương lí nhí. “Chỉ cần chịu khó liền không ngại gì”.

“Cái gì?”. Lâm Y giật mình. “Em là vợ cả, lại có con trai, nhà họ Phương phú quý như thế, em cớ sao phải chịu khó? Chẳng lẽ không chỉ hầu hạ cha mẹ chồng thôi?”.

Trương Bát nương đáp. “Mợ nói trong nhà nhiều người, tiêu phí lớn, tay chân không chịu khó rốt cuộc có ngày cũng phải gặp cảnh khốn cùng”.

Lâm Y yên lặng tính toán, nhà họ Phương tính cả Trương Bát nương tổng cộng chỉ có năm chủ nhân, đây là nhiều? Trương Bát nương lại lắc đầu, bảo rằng nhà họ Phương nô bộc không tính, trong nội viện còn rất nhiều người đếm không hết, ngoại trừ năm chủ nhân ra, còn có thiếp thất của Phương Duệ, thiếp thất của Phương Chính Luân, thêm cơ thiếp chuyên môn chiêu đãi khách nữa.

Lâm Y nghẹn họng nhìn trân trối, nàng cũng từng đến nhà họ Phương rồi, không ngờ hậu viện nho nhỏ đó lại nhiều người ở đến thế, Phương Duệ và Phương Chính Luân đúng là ăn tạp. Nhưng nhà họ Phương có tiền, Vương phu nhân lại khôn khéo, nếu là nuôi không sống tuyệt đối sẽ không giữ nhiều người như vậy ở nhà, Lâm Y khẳng định Vương phu nhân yêu cầu Trương Bát nương chân tay chịu khó là vì chèn ép cô chứ không phải vì tiết kiệm chi tiêu.

Trương Bát nương nghe xong Lâm Y phân tích, cũng không phản bác, chỉ nói. “Mợ là mẹ chồng, chỉ có sai bảo, không có chỗ cho em cãi lại”.

Lâm Y dạy dỗ cô. “Không cho em cãi lại, nhưng em cũng không cần làm, cho dù phải làm cũng còn người hầu lớp lớp, gạt Vương phu nhân, để bọn họ làm thay, có gì không thể?”.

Trương Bát nương lắc đầu. “Đừng nói làm thay, chỉ cần giúp một chút thôi, mợ lập tức biết ngay”.

Thì ra người hầu ở nhà họ Phương đều là tai mắt của Vương phu nhân, Lâm Y lấy làm lạ, lúc trước Trương Bát nương gả vào nhà họ Phương có dẫn theo nha hoàn hồi môn của chính mình, sau Phương thị lại đưa thêm một thông phòng, những người đó chẳng lẽ không phải tâm phúc của Trương Bát nương? Chẳng lẽ bọn họ đều giống như thím Nhâm, thấy lợi liền phủ phục dưới chân Vương phu nhân hết?

Lâm Y hỏi Trương Bát nương, Trương Bát nương nói. “Bọn họ có tâm trung thành, đang tiếc các nha hoàn đều bị mợ bán một vài, tặng một vài, không hề giữ lại cho em người nào, thông phòng lúc sau đứa tới, biểu ca ngại xấu, sai sử như nha hoàn làm việc nặng nhọc”.

Lâm Y càng nghe càng cảm thấy gia đình đó không thể ở nữa, đồng thời tức Trương Bát nương bản thân yếu đuối, nhà họ Phương đúng thật phú quý, nhưng nhà họ Trương có kém gì, tuy nói nghèo chút, nhưng có tới ba người làm quan, nếu là tiểu nương tử khác tính tình cứng cỏi, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, lại thêm con trai đầu lòng chống lưng, hoàn toàn có thể hành xử ngang ngược ở nhà chồng, vì sao đến lượt Trương Bát nương liền cam lòng sống cúi đầu?

Lâm Y nói với Trương Bát nương như vậy, Trương Bát nương rất khó hiểu, nói. “Em kính cẩn nghe theo đạo làm vợ làm dâu, thế mà vẫn bị bỏ, nếu không tuân theo quy củ, chẳng phải càng thảm hơn?”.

Lâm Y và cô suy nghĩ bất đồng, không thể nghĩ cùng một hướng, nàng cảm thấy bất lực, dựa lưng lên ghế cho đỡ nhức đầu, nói Trương Bát nương. “Có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, em muốn trở về cũng không phải không được, nhưng nếu tính tình cứ vậy, những ngày phía sau chỉ có khổ mà thôi, thậm chí tiếp tục bị bỏ cũng không phải không có khả năng”.

Trương Bát nương bị dọa đến khóc lên, che miệng nói. “Em cẩn thận nơi chốn, cố gắng đạt đến không sai chỗ nào, bọn họ không thể khó xử em”.

Lâm Y thở dài. “Là em tự khó xử mình trước, đạo lý người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị è cổ, em nên hiểu”.

Trương Bát nương khóc biện giải. “Chẳng lẽ em nên cãi lại mẹ chồng, không nghe lời bà ấy? Bất hiếu với nhà chồng chỉ sợ càng bị bỏ nhanh hơn”.

Nói đến nói đi vẫn không ra được vòng luẩn quẩn này, Lâm Y giảng giải cho cô nghe hai chiến thuật giả nhu nhược để đối kháng và quanh co lòng vòng, nói. “Khiến mình sống thoải mái chút, cũng không phải không thể tranh luận, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, có gì không được?”.

Trương Bát nương biết Lâm Y nói có lý, nhưng sợ mình không học theo được, thật ra Lâm Y cũng nghi ngờ rồi, lại cho rằng tính tình của Trương Bát nương, bị nhà chồng bỏ chưa hẳn là chuyện xấu, có thể thoát khỏi bể khổ thì chẳng có gì tốt hơn, dù tìm không được người tử tế thứ hai, một mình sống vui còn đỡ hơn bị mẹ chồng tra tấn cả đời.

Trước đây, Lâm Y vẫn tôn trọng suy nghĩ của Trương Bát nương để giúp cô, nghĩ muốn dạy cô làm sao sống yên ở nhà họ Phương, nhưng nói chuyện một phen xong, nàng càng cảm thấy Trương Bát nương nhu nhược là thâm căn cố đế, không thay đổi được, nếu cô quay lại nhà họ Phương, chịu khổ là kết cục đã định.

Đến tận đây, Lâm Y đổi ý, bắt đầu khuyên can Trương Bát nương chớ về nhà họ Phương nữa. “Bát nương, tửu điếm của chị đang cần người giúp, ở lại với Nhị ca Nhị tẩu đi, nhất định không để em chịu thiệt”.

Trương Bát nương nắm tay Lâm Y, cảm kích nói. “Em biết chị đối đãi em tốt, lo lắng em, nhưng mỗi người đều có mệnh của mình, mệnh của em chính là phải chịu khổ, không còn cách khác, hơn nữa con trai em còn ở nhà họ Phương, em không yên lòng”.

Lâm Y rất buồn bực cô nói chuyện kiểu vận mệnh vô căn cứ, hận nói. “Chiếu theo chị thấy, em bị bỏ đúng là ông trời có mắt, thương em giúp em một lần, em lại muốn làm nghiệt, oán mệnh được sao?”.

Trương Bát nương ngập ngừng. “Con em…”.

Lâm Y không chút do dự ngắt lời. “Đứa bé là con em, cũng là con trai cả của Phương Chính Luân, là cháu trai bảo bối của cậu mợ em, em sao phải sợ bọn họ bạc đãi đứa bé? Chỉ cần mợ em còn một hơi thở, cho dù Phương Chính Luân sau này có cưới vợ khác đi nữa, không ai dám bạc đãi nó”.

Trương Bát nương sợ nhất người cường thế, Lâm Y nhẹ nhàng khuyên nhủ, cô còn phản bác hai câu, lúc này thái độ của Lâm Y kiên quyết hẳn, cô liền lắp bắp nói không nên lời.

Lâm Y nhìn ra điểm này, nghĩ bụng nếu Trương Bát nương đã là người như vậy, chuyện cũng dễ giải quyết thôi, đợi mai mời Trương Lương và Phương thị đến, khiến bọn họ mạnh mẽ bắt cô ở lại nhà mẹ đẻ, mọi thứ đều xong, Trương Bát nương hẳn sẽ không cam lòng, nhưng tốt hơn lại vào miệng cọp nhiều, bản thân khổ không nói, người thân cũng khổ tâm lây.

Hai người tâm sự, đêm đã muộn mới ngủ, ngày hôm sau Lâm Y muốn rời giường trễ chút, nhưng Trương Bát nương đã sớm ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, nàng cũng đành dậy theo, ngáp dài hỏi. “Em không buồn ngủ? Ngủ nhiều chút cũng đâu có sao”.

Trương Bát nương mở hộp trang điểm của Lâm Y, bắt đầu bôi phấn, nói. “Em nghe thấy bên ngoài lạch cạch, chắc là điếm đã mở cửa, em đi ra hỗ trợ”.

Lâm Y đè tay cô lại, nói. “Trong điếm có người chăm lo, không cần em quan tâm, nhanh ngủ tiếp đi”.

Trương Bát nương không chịu, cười nói. “Lúc ở nhà chồng em còn dậy sớm hơn bây giờ, hôm nay đã ngủ nhiều lắm”.

Lâm Y lặng im, trong lòng chua xót, càng hạ quyết tâm ngăn cản Trương Bát nương về nhà họ Phương, sống những ngày không phải người sống ấy.

Trương Bát nương rất nhanh sửa soạn thành hình tượng mình-như-mọi-ngày, mở cửa phòng ngủ, ra trước điếm phụ thím Dương và Chúc bà bà, thím Dương thấy Trương Bát nương dậy sớm như vậy, nhớ lại ngày xưa cô ở nhà mẹ đẻ được nuông chiều, không khỏi bi thương nổi dậy, lặng lẽ lau mắt.

Trương Trọng Vi đi vào phòng, Lâm Y hầu hạ chàng rửa mặt chải đầu, hỏi. “Đêm qua ngủ ngon giấc không? Cái bàn cứng hay không cứng?”.

Trương Trọng Vi có chút buồn, nói. “Ngủ không ngon, nhưng không liên quan đến cái bàn, ta nghe thấy Bát nương khóc đến nửa đêm, làm sao ngủ được”.

Lâm Y nói. “Đều do em, là em khuyên cô ấy ở lại nhà mẹ đẻ, cô ấy không chịu, bấy giờ mới khóc lên”.

Trương Trọng Vi đấm xuống bàn. “Nó thế nhưng vẫn chưa nghĩ thông”.

Lâm Y nói ra chủ ý muốn mạnh tay bắt Trương Bát nương ở lại nhà mẹ đẻ cho Trương Trọng Vi nghe, hỏi. “Em như vậy có phải đã quá nhiều chuyện rồi không?”.

Trương Trọng Vi lắc đầu. “Ta cũng nghĩ như em, nhưng rốt cuộc thành bại ra sao còn phải xem ý thúc thúc và thím, dù sao cha mẹ còn đó, không có nơi cho vãn bối như chúng ta xen miệng”.

Trương Trọng Vi nói năng không còn kích động như hôm qua nữa, hẳn là một đêm đã suy nghĩ rất nhiều, bình tĩnh hơn. Lâm Y nói. “Đúng vậy, chuyện của Bát nương chúng ta không thể làm chủ, mấu chốt là thúc thúc và thím làm như thế nào. Có điều nếu thực sự cô ấy muốn ở lại nhà mẹ đẻ, em nguyện ý tiếp tế cô ấy, bảo cô ấy đến ở cùng chúng ta đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.