Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 168: Đánh tới tận cửa



Phương thị phải theo tới Mi Châu, tất cả mọi người đều rõ vì sao, nhất định là bà ta lo lắng nhà mẹ đẻ bị hại gì thì lại ôm hận, muốn đi cùng để điều hòa quan hệ. Nhưng Trương Bát nương thì sao vậy? Muốn đi Mi Châu? Tất cả ánh mắt đều đồng loạt quay sang phía cô.

Trương Bát nương cúi gằm đầu xuống, tiếng nói như tiếng muỗi. “Con nghĩ đi về trông thấy con trai”.

“Không được”. Trương Lương từ chối như chém đinh chặt sắt, ông ta hiểu nhất đứa con gái này, lần này đi, hơn phân nửa thể nào cũng quỳ gối cầu xin nhà họ Phương cho quay về.

Tất cả đều đoán được nếu Trương Bát nương trở lại sẽ chỉ biết tự rước lấy nhục, vì thế đều khuyên cô. Nhiều giọng nói chen nhau, Trương Bát nương lập tức đánh mất chủ ý, nói. “Mọi người nói thế nào thì làm thế ấy vậy”.

Trương Lương khuyên Trương Bát nương xong, lại chuyển hướng Phương thị. “Bà ở lại nhà đi, một mình ta đi là được”.

Phương thị tha thiết đòi đi, cười lấy lòng. “Đường xá xa xôi, lão gia không có ai hầu hạ làm sao được, vẫn để tôi đi theo mới tốt”.

Trương Lương nói. “Nha hoàn trong nhà, không câu nệ ai, một đứa đi theo là được”.

Thì ra ông ta muốn nhất cử lưỡng tiện, vừa thay Trương Bát nương xả giận, vừa du hí có mỹ nhân làm bạn, Phương thị thầm hận, cố ý nói. “Vậy để Đông Mạch đi theo”.

Trương Lương quả nhiên lập tức phản đối. “Đông Mạch chân tay lóng ngóng, đổi đứa khác”.

Việc nhỏ như vậy lôi ra thảo luận trước mặt mọi người, Trương Bá Lâm ngại mất mặt, vội nói. “Nha hoàn đều do nương tử con quản lý, về hỏi cô ấy sau”.

Phương thị nghĩ, trước mặt con dâu, thân làm cha chồng cũng không đến mức mặt dày xin người, cũng quyết tâm, phụ họa Trương Bá Lâm. “Bá Lâm nói có lý, bên chúng ta không có ai, con về nói cho con dâu đi”.

Trương Lương đoán được dụng ý của bà ta, trừng mắt ngoan độc liếc một cái, thôi không nói nữa.

Đảo mắt cơm trưa đã xong, thím Dương bưng thức ăn lên, mọi người cùng ngồi xuống gắp thức ăn, uống rượu. Trương Bát nương nhớ con, vô cùng quan tâm khi nào Trương Lương sẽ xuất phát, lên tiếng hỏi, Trương Lương trả lời khi nào hành lí chuẩn bị xong sẽ xuất phát.

Chuyện Trương Bát nương bị nhà chồng bỏ quá mức trầm trọng, tất cả đều không lòng dạ nào ăn cơm ngon miệng, chưa lùa được mấy đũa cơm đã buông chén, chỉ có Phương thị không muốn Trương Lương đi Mi Châu, cố ý kéo dài thời gian, ăn chậm chạp. Trương Lương vội về dọn dẹp hành trang, giật lấy đôi đũa của bà ta, mắng vài câu, kéo bà ta đứng dậy.

Phương thị tránh không thoát, đành theo ông ta ra đi, Trương Bát nương đi theo sau vài bước, đột nhiên nói. “Cha, mẹ, con muốn ở lại chỗ của Tam nương”.

Phương thị kinh ngạc quay đầu, nói. “Con về ở cạnh mẹ, chẳng phải tốt hơn? Nhị tẩu con chỉ biết sai bảo con, ở lại chỗ nó làm chi chứ”.

Lâm Y thản nhiên nói. “Nếu cháu dâu thực sai bảo cô ấy thì cô ấy có muốn ở lại không”.

Trương Bát nương khẩn thiết cầu xin. “Con và Tam nương nhiều năm không gặp, bao nhiêu thứ cần tâm sự, để con ở lại mấy ngày đi”.

Phương thị còn muốn khuyên, Trương Lương cho rằng Trương Bát nương ở đâu chỉ là việc nhỏ, không muốn vì thế chậm trễ thời gian, liền ngắt lời bà ta, hỏi Lâm Y. “Bát nương quấy rầy cô mấy ngày, cô có chịu không?”.

Lâm Y cười. “Em út trong nhà, có gì chịu hay không chịu, chỉ sợ phòng ốc nhỏ khiến cô ấy tủi thân”.

Trương Lương cực vừa lòng Lâm Y đáp lời, để Trương Bát nương lưu lại, kéo Phương thị đi. Trương Bá Lâm dừng lại đằng sau, nhìn Trương Bát nương thở dài. “Chuyện này rốt cuộc có liên quan đến Đại ca, là Đại ca có lỗi với em”.

Trương Bát nương nói. “Đại ca cần gì nói câu này, là chính em mệnh khổ, không liên quan đến Đại ca”.

Trương Bá Lâm lấy trong tay áo ra một thỏi bạc, đưa cho cô. “Tới vội vàng, chưa đi đổi thành tiền đồng, tự em đi vậy”.

Trương Bát nương không nhận. “Đại ca đang làm gì vậy”.

Trương Bá Lâm nói. “Em tách khỏi gia đình ấy, nhất định không mang theo tiền tài gì, cầm dùng đi, anh em trong nhà khách khí gì đâu”.

Trương Bát nương đành phải tiếp, quay đầu liền đưa cho Lâm Y, nói với Trương Bá Lâm. “Em ở đây, ăn uống đều là Tam nương lo, em đưa tiền này cho chị ấy, Đại ca chớ trách”.

Trương Bá Lâm cười, bảo cô giữ lại, lấy thêm một thỏi bạc khác đưa cho Lâm Y. “Làm phiền em dâu”.

Lâm Y đẩy lại, trêu ghẹo anh ta. “Em biết Đại ca nhậm chức xong kiếm được nhiều lắm, chỉ cho nhiêu ấy bạc em ngại ít, kéo nguyên xe đến em mới nhận”.

Trương Bá Lâm hiểu bọn họ sống coi như ổn thỏa, không thiếu của Trương Bát nương một chén cơm, liền đưa cả thỏi bạc này cho cô, cười. “Em chờ đi, nhất định cũng đến ngày đó”.

Trương Trọng Vi tiễn Trương Bá Lâm, Lâm Y kéo Trương Bát nương về phòng ngồi, gọi thím Dương bưng trà lên. Trương Bát nương nắm trong tay hai thỏi bạc, hỏi. “Tam nương, gần đây có phòng đổi tiền nào không, em đổi thành tiền đồng cho chị dùng”.

Lâm Y trả lời. “Chị không thiếu nhiêu đó tiền, em giữ đi”.

Trương Bát nương không khỏi phân trần, nhét bạc vào tay nàng, nắm chặt lại. “Nếu chị không nhận, em đi về lại”.

Lâm Y không lay chuyển được cô, ngẫm nghĩ, trả lại cho cô một thỏi, nói. “Em ít nhất giữ lại chút tiêu vặt, anh chị chỉ lấy một thỏi, được không?”.

Trương Bát nương đồng ý, Lâm Y liền kêu thím Dương đi vào, thừa dịp hôm nay rỗi rảnh, đến phòng đổi tiền đổi tất cả thành tiền đồng, chờ đổi xong, tiền đồng được chừng hai ngàn văn, Trương Bát nương nhân tiện nói. “Tam nương giúp em thuê phòng ở đi”.

Lâm Y cười. “Được, để chị bỏ thêm mấy quan nữa cho em, thuê một gian ngay tại ngõ nhỏ này”.

Trương Bát nương nhìn đống tiền đồng trước mặt, kinh ngạc hỏi. “Nhiều tiền như vậy còn chưa đủ để thuê sao?”.

Lâm Y trả lời. “Đông Kinh mọi thứ đắt đỏ, giá nhà là đắt nhất, phòng thượng đẳng như anh chị đang ở mỗi tháng tám quan tiền”.

Trương Bát nương chậc lưỡi. “Đúng là giá trên trời, phòng hạ đẳng Thanh Miêu ở đằng sau mỗi tháng bao nhiêu?”.

Lâm Y trả lời. “Năm quan chín mươi bảy văn”. Lại an ủi cô. “Em không cần lo lắng, chị bỏ thêm cho em chút tiền là được”.

Trương Bát nương kiên quyết không chịu, nói. “Em ăn của chị uống của chị, vốn đã băn khoăn lắm rồi, sao còn mặt dày lấy thêm tiền thuê nhà”.

Lâm Y khuyên đừng làm người xa lạ, Trương Bát nương vẫn không chịu, nàng đành nói. “Em cũng không phải không có tiền, chờ thúc thúc đòi lại của hồi môn cho em, em trả cho chị, được không?”.

Trương Bát nương đỏ mặt, lại xoắn ngón tay nửa ngày mới lí nhí trả lời. “Của hồi môn năm đó, em đã sớm tiêu gần hết”.

Lâm Y rất tức giận. “Nhà họ Phương thiếu tiền tiêu sao, thế nhưng tiêu tiền của em!”.

Trương Bát nương thở dài. “Thật chẳng phải do bọn họ tiêu, em ở nhà họ Phương, từ trên xuống dưới đều phải tốn kém, son phấn cũng cần tiêu tiền, bất tri bất giác liền xài gần hết, may mắn em vẫn còn vài mẫu ruộng không mất được”.

Lâm Y giật mình. “Bọn họ không phát tiền chi tiêu hàng tháng cho em?”.

Trương Bát nương nhẹ nhàng lắc đầu, Lâm Y thở dài thườn thườn, không tiện nhắc lại những chuyện khiến người ta vừa thương tâm vừa tức não. Trương Bát nương không chịu để Lâm Y thuê nhà cho, lại không chịu về nhà mẹ đẻ, thật khiến Lâm Y rơi vào chỗ khó, cũng không thể nói cô đến phòng ngủ cùng người hầu. Phòng thượng đẳng thì rằng có ba gian, nhưng hai gian đã sửa lại thành tửu điếm, chỉ một phòng ngủ duy nhất, nếu mỗi ngày đều bắt Trương Trọng Vi ghép bàn nằm ngủ như hôm qua, chàng nhất định sẽ oán giận.

Trương Bát nương thấy được Lâm Y khó xử, nói. “Tam nương, đừng quan tâm chỗ ở cho em, trong điếm rộng rãi lắm, em ghép bàn lại ngủ là được”.

Lâm Y không đồng ý. “Trời lạnh lẽo ngủ trên bàn, chưa đến ba ngày đã phát bệnh thương hàn”.

Trương Bát nương có ý phản đối, nhưng nghĩ lại cảm sốt phải mời lang trung bốc thuốc, tốn tiền chỉ sợ còn hơn thuê nhà, vì thế ngậm miệng, khổ nghĩ vấn đề chỗ ở.

Hai người đều đang tự nghĩ biện pháp, trong phòng lặng ngắt như tờ, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, thím Dương đứng ngoài bẩm báo. “Nhị thiếu phu nhân, Đinh phu nhân cách vách đã tới”.

Lâm Y phục hồi tinh thần lại, vội nói. “Mau mau mời vào”.

Đinh phu nhân đi vào nhà, chào Lâm Y và Trương Bát nương, lại đưa ra một cái chum nhỏ, nói. “Đây là tương ớt tôi mang theo từ Tứ Xuyên, mời Lâm phu nhân nếm thử, mặc dù không phải thứ gì to tát, được cái hương vị quê nhà”.

Lâm Y nhận, ngay tại chỗ mở ra ngửi, vui vẻ nói. “Tương ngon, đang lo lắng ở Đông Kinh mua tương ớt Tứ Xuyên cũng không đúng vị”.

Đinh phu nhân thấy Lâm Y thích, vui mừng hơn cả chính mình ăn, cười nói. “Nếu thực thích, ăn hết tôi lại mang đến nữa”.

Lâm Y cười tạ ơn, mời cô ấy ngồi xuống. Đinh phu nhân thấy Trương Bát nương khuôn mặt u sầu, ngạc nhiên hỏi. “Bát nương tử, cô ngàn dặm xa xôi lên kinh tìm người thân, hiện giờ gặp rồi, sao còn mặt mày cau có?”.

Trương Bát nương nói ra nỗi khó xử vấn đề nhà ở cho cô ấy nghe, cười khổ. “Tôi đã biết Đông Kinh phồn hoa, không ngờ nơi phồn hoa còn thêm đắt đỏ nữa”.

Lâm Y nói. “Tôi muốn thuê cho cô ấy gian phòng ở, cô ấy nhất nhất định không chịu, đang thương lượng đối sách đây”.

Đinh phu nhân nói. “Cũng chẳng có gì khó, nếu Bát nương tử không chê, liền dọn sang ở chung với tôi”.

Trương Bát nương một đường rời Mi Châu, ngày đêm sinh hoạt chung với Đinh phu nhân, hai người đã quen thuộc, nghe xong hơi động tâm, rồi lại ngại, nói. “Dọc đường chi phí ăn mặc đều do Đinh phu nhân giúp đỡ, tới kinh thành rồi lại quấy rầy chị tiếp, tôi thật sự băn khoăn”.

Đinh phu nhân cười trả lời. “Không coi là quấy rầy, hiện giờ tôi ở một mình, buồn không có bạn, nếu cô nguyện ý qua ở chung, tôi còn phải cảm kích cô nhiều lắm”.

Lâm Y hôm qua sang nhà Đinh phu nhân trả lộ phí thay Trương Bát nương, thấy nhà cô ấy thực sự dân cư ít ỏi, ngoại trừ chính Đinh phu nhân cũng chỉ có vợ chồng vú nuôi làm bạn, những người này ở ngay cách vách Thanh Miêu, trong phòng thượng đẳng chỉ có mình Đinh phu nhân ở, ngay cả nha hoàn cũng không, bởi vậy cô ấy nói cô đơn, Lâm Y tin là thực.

Trương Bát nương muốn sang ở cùng, lại sợ Lâm Y không đồng ý, liền giương mắt nhìn nàng. Lâm Y hơi buồn cười, nói đi nói lại Trương Bát nương thực tế lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng gặp chuyện không hề nắm chủ động, có điều việc này nàng thân là chị dâu, không khiêng nổi trách nhiệm, chỉ nói. “Chờ hỏi Nhị ca của em rồi nói sau”.

Nhà bình thường, phụ nữ không được làm chủ, việc lớn việc nhỏ phải hỏi ý đàn ông trước. Đinh phu nhân biết, không hề nói lại, kể vài tin đồn thú vị ở quê nhà, Lâm Y nghe đến thất thần.

Trước khi Đinh phu nhân cáo từ, hỏi Lâm Y một câu. “Lâm phu nhân vẫn đều ở ngõ Châu Kiều?”.

Tình hình hiện tại, Đinh phu nhân một đường chiếu cố Trương Bát nương, an ổn đưa cô vào thành, thái độ làm người xác thực không tệ, nhưng có câu rằng không thể không giữ tâm đề phòng người xa lạ, Lâm Y trả lời vẫn giấu giếm chút ít. “Phải, quan nhân nhà tôi làm quan trong triều, nơi này cách chỗ làm việc của chàng gần, bởi vậy vẫn ở đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.