Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 169: Ví dụ giáo dục



Lâm Y nói như thế mang hai ý, thứ nhất : không muốn Đinh phu nhân hỏi thêm, tránh phát sinh chuyện khác; thứ hai : để đối phương biết nhà họ Trương là gia đình quan lại, tốt nhất chớ âm mưu gì.

Không ngờ Đinh phu nhân vừa nghe Trương Trọng Vi làm quan, ngược lại trở nên hào hứng, bước chân ra ngoài cũng dừng, hỏi. “Tôi đang định đến nha môn tìm người, có thể mời quan nhân nhà cô giúp được không?”.

Nếu là tìm người, Lâm Y vẫn vui lòng hỗ trợ, nhưng liên quan đến nha môn, nàng liền lực bất tòng tâm, nói với Đinh phu nhân. “Quan nhân nhà tôi không làm việc ở nha môn, chỉ sợ khó giúp được cô”.

Đinh phu nhân nghe vậy, thất vọng, hành lễ cáo từ về nhà.

Đinh phu nhân vừa đi, Lâm Y liền hỏi Trương Bát nương. “Em từng nói Đinh phu nhân lên kinh tìm chồng, người cô ấy muốn đến nha môn tìm hẳn chính là quan nhân của cô ấy?”.

Trương Bát nương gật đầu nói phải, bổ sung thêm. “Tam nương, em có thể thuận lợi tìm được hai người, toàn bộ dựa vào Đinh phu nhân, lần này chị ấy phải tìm quan nhân, môi trường lại xa lạ, nếu anh chị có thể giúp đỡ liền giúp một phen đi, em thay chị ấy tạ ơn hai người”. Nói xong, cúi gập người hướng Lâm Y.

Lâm Y là chị dâu của cô, nhận cô hành lễ cũng được, liền không né tránh, hỏi. “Đinh phu nhân là người ở đâu, quan nhân là ai, vì sao mất tích?”.

Trương Bát nương ngẫm nghĩ, đáp. “Nhà chồng chị ấy họ Cổ, nghe nói từng ở tại khu phía đông cổng Chu Tước môn”.

Lâm Y nghe xong, trong lòng đing một phát, vừa hay Trương Trọng Vi tiễn Trương Bá Lâm đã quay lại, liền gọi chàng. “Chàng mau tới đây nghe nè, nói không chắc chúng ta và hàng xóm cũ đúng là có duyên”.

Trương Trọng Vi đi vào trong phòng, tò mò hỏi chuyện gì.

Trương Bát nương kể lại chuyện nhà chồng Đinh phu nhân, bảo rằng quan nhân của cô ấy – Cổ lão gia – là thương nhân bán dạo, ở Đông Kinh có nhà riêng, quanh năm suốt tháng không được mấy lần về nhà, Đinh phu nhân gặp mãi thành thói quen, nhưng nhác thấy trời đã trở lại, trong nhà già trẻ cần mua thêm quần áo qua mùa đông, không thấy Cổ lão gia gửi tiền về, Đinh phu nhân sốt ruột, hỏi thăm tung tích Cổ lão gia khắp nơi, không hỏi thì thôi, hỏi liền trúng tin giật gân, thì ra Cổ lão gia ở kinh thành bị dính vào án quan, hiện tại kẹt trong nhà giam không ra được, Đinh phu nhân dưới tình thế cấp bách đành giao lại con cái cho cha mẹ chồng chăm sóc, mượn thân thích ít quan tiền lên kinh cứu chồng.

Lâm Y nghe xong từ “cứu”, xùy một tiếng. “Đàn ông như thế còn gì để cứu nữa, nói cho Đinh phu nhân, chớ hao phí tiền của, mặc kệ ông ta đi”.

Trương Trọng Vi nghĩ đến nàng không ưa nhìn Cổ lão gia nuôi vợ bé, bác bỏ. “Mỗi người mỗi ý, Cổ lão gia hàng năm xa nhà, mua một người để hầu hạ cũng có thể hiểu được, không phải lỗi của ông ta, là ông ta bị Lâm phu nhân làm liên lụy”.

Lâm Y nói có vẻ hơi tức giận. “Người nuôi vợ bé bên ngoài không ít, nhưng nuôi đến mức không màng chăm lo gia đình mình nữa thì chẳng có mấy ai. Chàng không nghe Bát nương nói sao, Đinh phu nhân ngay cả tiền mua quần áo mùa đông cho gia đình cũng không có, Cổ lão gia bỏ mặc già trẻ từ trên xuống dưới, đưa hết tiền bạc cho Lâm phu nhân, quả thực đáng giận… Gọi cô ta là Lâm phu nhân quả thực là đề cao cô ta lắm, nhiều lắm chỉ xứng cái danh Lâm nương tử”.

Trương Trọng Vi ban nãy không nghe cẩn thận, bị Lâm Y nói, có chút hổ thẹn. “Nếu thực vậy, đúng là ông này nhân phẩm không tốt, chẳng trách bị kiện”.

Lâm Y đột nhiên nhớ ra một việc, mở rương, lôi ra một xấp gấm Tứ Xuyên, nói. “Đây là lúc trước Lâm nương tử tặng, mọi người nhìn xem, cô ta chỉ là vợ bé mà ra tay rộng rãi như thế, phu nhân chính thất lại chẳng có nổi tiền sống qua mùa đông”.

Trương Bát nương nghe đến đó mới hoàn toàn hiểu, thì ra Cổ lão gia không chỉ bị dính án quan ở kinh thành, mà còn có cả vợ bé, cô hỏi. “Vậy anh chị nói thử Lâm nương tử đó bây giờ ở đâu?”.

Lâm Y kể chuyện ngày ấy khu đông cổng Chu Tước môn bị cháy cho Trương Bát nương nghe, nói. “Cô ta thậm thụt với kẻ khác, lại gây thêm họa, nhất định đã trốn đi rồi”. Nàng đưa xấp gấp Tứ Xuyên cho Trương Bát nương. “Đây là của nhà Đinh phu nhân, vẫn trả lại nguyên chủ thì hơn, em mang qua cho cô ấy đi”.

Trương Bát nương nhận xấp gấm Tứ Xuyên, nhìn nhìn Trương Trọng Vi, muốn nói lại thôi, Lâm Y nhìn thấy, hỏi thay cô. “Bát nương tử nghĩ sang nhà Đinh phu nhân ở nhờ, không biết chàng có đồng ý không?”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Đinh phu nhân nhà có mấy người?”.

Lâm Y đẩy Trương Bát nương, Trương Bát nương đáp. “Trong phòng thượng đẳng chỉ có mình chị ấy ở, vợ chồng vú nuôi ở phía sau, ngay bên cạnh chỗ Thanh Miêu”.

Trương Trọng Vi nhìn Lâm Y, thấy nàng khẽ gật đầu, liền đồng ý, nói. “Nếu chỉ có mình Đinh phu nhân, sang ở cũng được, ngày khác nhờ Nhị tẩu em đến nhà nói lời cảm tạ”.

Trương Bát nương thấy anh trai đồng ý, vui mừng dạ, cầm xấp gấm Tứ Xuyên đi hướng cách vách.

Lâm Y cười hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng đồng ý dễ dàng như vậy, không sợ Bát nương tử bị Đinh phu nhân lừa?”.

Trương Trọng Vi nói. “Đi đường mấy tháng trời, muốn lừa đã sớm lừa, chẳng ai chờ đến lúc Bát nương tử tìm được người thân mới lừa, bị ngớ ngẩn chắc?”.

Lâm Y cười sờ sờ đầu chàng, nói. “Quan nhân nhà em, càng lúc càng thông minh”.

Trương Trọng Vi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Bát nương tử đi lần này hẳn là kể lại những gì chúng ta vừa đàm luận ban nãy cho Đinh phu nhân, chắc không bao lâu nữa Đinh phu nhân sẽ đến tìm em”.

Lâm Y không để bụng. “Cho dù tìm em, em cũng chỉ biết bẩm báo chi tiết lại tình cảnh ngày ấy thôi, chuyện tìm chồng, thứ lỗi em không có khả năng”.

Trương Trọng Vi học bộ dáng nàng vừa rồi, cũng sờ sờ đầu nàng, cười nói. “Em trà trộn mấy ngày với các phu nhân nhà quan lại, cũng trở nên thông minh không ít nha”.

Lâm Y vuốt tay chàng, sẵng giọng. “Bớt nịnh nọt, em biết mọi việc đều phải lượng sức mà đi, hơn nữa người như Cổ lão gia có gì đáng để giúp”.

Trương Trọng Vi yêu nhất nàng làm bộ hờn dỗi, đưa tay dời xuống bên hông nàng, túm vào lòng, hôn một cái, xui xẻo đúng ngay Trương Bát nương vén rèm đi vào, thấy cảnh này, hai người cuống quít tách ra, gò má đỏ bừng. Trương Trọng Vi xấu hổ khụ hai tiếng, hỏi. “Đinh phu nhân nhận gấm Tứ Xuyên chưa?”.

Trương Bát nương chăm chú nhìn mặt Lâm Y, cố ý hỏi. “Tam nương, mặt chị sao đỏ quá vậy, chẳng lẽ bị bệnh?”.

Lâm Y nghe xong câu chọc ghẹo, cảm giác Trương Bát nương ngây thơ từ thời chưa lập gia đình đã quay trở lại, nhịn không được rơm rớm nước mắt. Trương Bát nương thấy nàng khóe mắt ướt át, còn tưởng nàng quá ngượng ngùng, vội dời đề tài sang hướng khác, nói. “Đinh phu nhân rất thích xấp gấm kia, mời chị qua đó nói chuyện”.

Lâm Y lường trước Đinh phu nhân muốn hỏi thăm tình huống của Cổ lão gia, cũng không chối từ, sửa sang lại tóc tai quần áo, cùng Trương Bát nương đi qua cách vách.

Đinh phu nhân tiếp Lâm Y như khách quý, tự tay pha trà, lại bưng lên một đĩa trái cây, nói. “Trà quả sơ sài, chỉ sợ không vào được mắt Lâm phu nhân”.

Lâm Y bốc một miếng ăn, lại nhấp ngụm trà, cười nói. “Đinh phu nhân khách khí, tôi đang nhớ đồ ăn quê hương đây, trà của cô cũng ngon lắm”. Nàng mới nói dối về chỗ ở của mình, bởi vậy không đợi Đinh phu nhân hỏi, bản thân đã lên tiếng. “Chúng tôi từng ở khu đông cổng Chu Tước môn, nhưng trận hỏa hạn lần đó quá mức đáng sợ, thật sự không muốn nhắc lại, bởi vậy ai có hỏi tôi đều nói chưa từng đến nơi đó”.

Lời vừa thốt ra, Lâm Y liền khẽ tặc lưỡi bản thân mình, đúng như Trương Trọng Vi nói, trà trộn trong chỗ các phu nhân quan lại nhiều, kỹ năng che lấp cũng tăng.

Nàng nói coi như vẹn toàn, Đinh phu nhân tỏ ra vạn phần thông cảm, hổ thẹn đáp lại. “Nói gì thì nói, vụ cháy đó cũng là vì nhà tôi mới phát sinh, tôi ở đây chịu tội với Lâm phu nhân”. Nói xong đứng dậy, cúi gập người xuống.

Lâm Y né tránh. “Không hề liên quan chút nào đến Đinh phu nhân, cô chịu tội gì chứ?”.

Đinh phu nhân cũng không kiên trì, lại ngồi xuống, thở dài. “Lâm phu nhân, nghe Bát nương kể, quan nhân nhà tôi ở Đông Kinh có vợ bé là thật?”.

Lâm Y giật mình. “Đinh phu nhân không biết?”.

Đinh phu nhân cười khổ. “Tôi đã sớm phát hiện, cũng hỏi qua mấy lần, nhưng quan nhân luôn mất kiên nhẫn không muốn nói, dần dà tôi cũng không dám hỏi”. Nói thêm. “Cô vợ bé kia đi đâu, Lâm phu nhân biết không?”.

Lâm Y trả lời. “Đại họa rớt xuống đầu, chỉ biết chạy trối chết, thật sự không rảnh quan tâm cô ta, nhưng chưa nghe tin ai chết trong hỏa hoạn, hẳn là cô ta không có nguy hiểm tính mạng đâu”.

Đinh phu nhân có chút thất vọng, Lâm Y nhìn hết vào mắt, lấy làm lạ, chẳng lẽ Đinh phu nhân muốn tìm Lâm nương tử? Có lẽ do Lâm nương tử yêu đương vụng trộm làm hại Cổ lão gia dính án tù, Đinh phu nhân muốn bắt cô ta báo thù thay chồng cũng nên.

Đinh phu nhân thật đúng là muốn tìm Lâm nương tử, bưng lên một đĩa trái cây đãi Lâm Y, thỉnh cầu. “Lâm phu nhân, quan nhân của cô làm quan trong triều, nhà lại mở cước điếm, kẻ đến người đi, tin tức nhất định linh thông, nếu có tin tức về vợ bé của chồng tôi, xin cho tôi biết được chứ?”.

Lâm nương tử mà không yêu đương vụng trộm thì đã chẳng gây ra vụ cháy lớn đó, Lâm Y chính mình cũng muốn tìm cô ta mắng cho một trận kia, bởi vậy sảng khoái đồng ý.

Đinh phu nhân tạ ơn nàng, chỉ vào xấp gấm Trương Bát nương mang đến. “Nhà tôi nhiều năm chưa được thấy gấm Tứ Xuyên, thế mà cô vợ bé đó lại tùy tiện tặng người, hẳn là cô ta có không ít tiền, tôi phải đòi lại, phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi nấng con cái”.

Lâm Y cứ tưởng tính tình Đinh phu nhân và Trương Bát nương y hệt nhau, giờ nghe xong câu này phải nhìn cô ấy với cặp mắt khác xưa, xem ra cô ấy vẫn là người có chủ ý, không cần người ngoài lo lắng suông.

Đây chính là ví dụ giáo dục vô cùng tốt cho Trương Bát nương, Lâm Y cáo từ về nhà xong, liền phân tích cho cô nghe. “Đinh phu nhân lúc trước rất yếu đuối, không dám buộc quan nhân trợ cấp gia dụng, mới khiến trong nhà ngay cả tiền sống qua mùa đông cũng không có, hiện giờ cô ấy nhận được bài học, kiên cường hơn rất nhiều, có thể nghĩ đến việc tìm cô vợ bé kia đòi lại tiền, sau này nhất định sống không kém”.

Trương Bát nương cười khổ. “Em đã là người bị ruồng bỏ, nói cái này cũng có tác dụng gì đâu”.

Lâm Y vội la lên. “Tính tình của em mà không sửa, có tái giá đi nữa cũng chẳng có kết cục tốt đẹp”.

Câu này đại khái hơi nặng lời, Trương Bát nương lại nỉ non khóc, Trương Trọng Vi nghe động tĩnh, định tiến vào khuyên bảo, Lâm Y lại kéo chàng đi ra ngoài. “Lời tuy khó nghe, nhưng rốt cuộc cũng phải có người dám nói, cứ để em làm kẻ ác một lần, đánh tỉnh cô ấy, bằng không cả đời này cô ấy chỉ có biết khổ không thôi”.

Trương Trọng Vi không đành lòng, nhưng suy nghĩ cẩn thận, vẫn cắn răng cùng Lâm Y ra ngoài.

Lâm Y kể chuyện Đinh phu nhân muốn tìm Lâm nương tử cho chàng nghe, nói. “Nếu chàng có hay tin gì về cô ta, nói một tiếng nhé”.

Trương Trọng Vi nghiến răng. “Không cần em nhắc, chỉ riêng việc cô ta không tuân thủ nữ tắc, làm hại bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi, thực sự tìm được, ta trước gô cô ta đến nha môn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.