Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 172: Phương thị cam chịu



Thím Dương xuống bếp hâm nóng thức ăn, giây lát bưng lên, ba người dùng bữa xong, Lâm Y tiễn Trương Bát nương sang Đinh phu nhân cách vách ở nhờ, rồi trở về cùng Trương Trọng Vi hai người nghỉ ngơi.

Qua một hôm, huyện Tường Phù lại sai người tới báo tin nữa, bảo rằng Trương Lương thu xong tiền học phí, đã lao tới Nhã Châu. Mượn nhân thủ của Lí thái thú xong, sẽ đi hướng Mi Châu; mặt khác còn mang tới một phong thư của Lí Thư gửi Lâm Y, trong thư, Lí Thư cảm tạ Lâm Y nói cô bị động thai khí trước mặt Phương thị, khiến cô có cớ mỗi ngày tránh trong phòng an thai, không bước ra cửa nửa bước, chuyện hầu hạ trước mặt Phương thị cũng tiện thể bãi miễn.

Nếu Trương Lương đã không ở nhà, Trương Bát nương rất muốn đến phòng Phương thị ngả ra đất ngủ, để tiện bề chăm sóc bà ta dưỡng thương, nhưng trong điếm bận rộn, không thoát được thân, đành phải thừa dịp buổi sáng ít khách, tranh thủ thời gian rảnh đến huyện Tường Phù, trước giờ cơm trưa lại quay về. Cô chạy qua chạy lại như vậy, Lâm Y sợ cô mệt, mới nói. “Để chị gọi Tiếu tẩu tử đến giúp mấy ngày, em cứ tới huyện Tường Phù ở đi, chờ Nhị phu nhân lành vết thương rồi về”.

Mướn công nhật phải tăng chi phí, Trương Bát nương ngại không muốn Lâm Y tốn tiền, lắc đầu nguầy nguậy, vẫn chạy qua chạy lại hai bên như cũ. May mắn Phương thị thân mình coi như rắn chắc, không ra mấy ngày liền khỏe rồi, hôm đó Trương Trọng Vi nghe Trương Bát nương nói Phương thị đã khỏi hẳn, liền lại xin nghỉ một ngày, mua ít thức ăn, dẫn Lâm Y và Trương Bát nương cùng đến huyện Tường Phù thăm.

Bọn họ vào phòng Phương thị, chỉ có một mình thím Nhâm hầu hạ bà ta, bà ta vừa thấy gia đình Trương Trọng Vi đến, lập tức tố khổ. “Ta có con dâu mà như không có, cả ngày chẳng thấy bóng dáng, lúc bệnh đau cũng không thấy nó tới hầu hạ”.

Vừa vặn Lí Thư hay tin Lâm Y tới, cũng sang, đúng lúc nghe được câu này, làm bộ kinh ngạc. “Nhị phu nhân lại cưới con dâu mới rồi, nhanh như vậy nha?”.

Phương thị giây lát nghe không hiểu, nghiêm mặt. “Con dâu mới cái gì, chớ đánh trống lảng, đang nói cô đó”.

Lí Thư cười. “Ta không phải bị Nhị phu nhân bỏ rồi sao, Nhị phu nhân vừa trách con dâu không hầu hạ, chẳng hay là nói ai?”.

Lí Thư ngày thường luôn là người tao nhã tinh ý, Phương thị chưa bao giờ biết cô cũng có lúc nhanh mồm nhanh miệng, tỏ ra sửng sốt. Thanh Liên lần trước bênh vực Trương Bá Lâm ngay trước mặt Lí Thư, không được kết cục tốt, lúc này học khôn, hát đệm theo. “Nhị phu nhân đã bỏ Đại thiếu phu nhân rồi, sao còn trơ mặt ra ở nhà do thiếu phu nhân thuê?”.

Tục ngữ có câu “chuyển biến tốt thì thu tay lại”, làm quá liền thành khinh người quá đáng, Thanh Liên nói nhiều nên biến thành loại thứ hai, bị Lí Thư trừng mắt, Cẩm Thư nhìn sắc mặt đoán lòng chủ, lập tức tha cô ta ra ngoài.

Phương thị không làm gì được Lí Thư, liền bắt đầu tính kế sang Lâm Y để khiến Lí Thư mất mặt, bỗng dưng khen nàng hết lời, cuối cùng tỏ vẻ muốn nàng ở lại cùng mình.

Lâm Y từ chối ngay. “Đại tẩu đang ở đây, thím giữ mình cháu dâu lại hầu hạ, coi Đại ca Đại tẩu ra gì chứ thím?”.

Trương Bát nương vội nói. “Mẹ, để con ở lại hầu hạ mẹ”.

Phương thị chỉ muốn hà hiếp con dâu thôi, vẫn thương con gái ruột lắm, xua tay. “Thôi, Nhị tẩu con không chịu cho con nghỉ ngơi, chạy qua chạy lại mệt chết người”.

Trương Bát nương biện bạch thay Lâm Y. “Nhị tẩu cho nghỉ, là con không chịu”.

Phương thị không thắng được Lí Thư, con gái duy nhất lại bênh vực Lâm Y, một hơi cứ nghẹn lại ngay cổ, khó thở.

Trương Bá Lâm từ nha môn về nhà lấy đồ, nghe nói Lí Thư đang ở phòng Phương thị, tưởng cô lại bị Phương thị làm khó dễ, vô cùng lo lắng chạy tới, tùy tiện tìm cớ nhanh chóng giúp cô rời đi.

Không ngờ Phương thị bị ghét bỏ tới nông nỗi này, vợ chồng Lâm Y nhìn nhau, cũng không biết nói sao cho tốt. Phương thị cũng thấy bản thân trút giận sai lầm, sinh ra vài phần thương tâm, phất tay đuổi. “Các người cũng không muốn ở với bà già này, đi đi, đi hết đi”.

Lâm Y sợ ở lâu, Phương thị lại giở thủ đoạn, vừa nghe liền thực muốn lui binh, lỉnh ra ngoài trước. Chẳng bao lâu sau, Trương Trọng Vi và Trương Bát nương cũng đi ra, bảo rằng Phương thị sợ bọn họ chậm trễ công việc, không cần bọn họ ở lại. Lâm Y nghĩ bụng : Phương thị từ trước tới giờ luôn nặng bên này nhẹ bên kia, chẳng thèm che giấu tí nào.

Mọi người về nhà, cuộc sống lại quay về quỹ đạo. Trương Trọng Vi cứ theo lẽ thường làm việc, Lâm Y lo liệu cước điếm, Trương Bát nương trở thành một trong số những tiểu nhị của điếm. Như thế qua mấy ngày, Lâm Y dần phát hiện, khách khứa trong điếm bắt đầu chỉ trỏ Trương Bát nương, nàng lấy làm lạ, đang định tìm vị khách quen hỏi han, đã bị phu nhân Triệu hàn lâm đến uống rượu ngoắc sang.

Phu nhân Triệu hàn lâm mời Lâm Y ngồi xuống, chỉ Trương Bát nương, hỏi. “Phu nhân Trương hàn lâm, đó là em gái chồng cô phải không?”.

Lâm Y trả lời. “Đúng, là con gái của Nhị phòng nhà chúng tôi”.

Phu nhân Triệu hàn lâm lại hỏi. “Nghe nói cô ta bị nhà chồng bỏ nên mới quay về?”.

Phu nhân Triệu hàn lâm không thèm che dấu thần thái khinh thường, Lâm Y nhíu mày, nói. “Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, hẳn không ảnh hưởng gì đến phu nhân Triệu hàn lâm uống rượu”.

Phu nhân Triệu hàn lâm nghe ra Lâm Y bất mãn, kêu lên. “Tôi là suy nghĩ thay cô đó, trong nhà có người bị chồng ruồng bỏ đã mất mặt lắm rồi, cô còn giữ cô ta lại trong điếm, sợ người ta không biết?”.

Phu nhân Triệu hàn lâm nói chuyện không điều chỉnh âm lượng, mọi người trong điếm đều nghe được, đồng loạt quay lại nhìn, Trương Bát nương mặt đỏ bừng, có chiều hướng chuẩn bị bật khóc.

Phu nhân Tôn hàn lâm đến cùng lúc với phu nhân Triệu hàn lâm, thấy Lâm Y đen mặt, vội giải vây. “Bị chồng bỏ là người nhà Nhị phòng, phu nhân Trương hàn lâm là con dâu Đại phòng, sao nói mất mặt được”. Nói xong, lại nhỏ tiếng khuyên Lâm Y. “Phu nhân Trương hàn lâm, thứ tôi nói câu khó nghe, cô em chồng này, hoặc là đưa về nhà mẹ đẻ, hoặc là tái giá cho người khác đi, ở lại trong điếm của cô thực là nhục nhã, cẩn thận ảnh hưởng đến làm ăn buôn bán”.

Dù bọn họ là hảo tâm khuyên bảo, cũng không đáng nói ngay giữa điếm, lại càng không nên nói trước mặt Trương Bát nương, Lâm Y cảm thấy cực kì buồn bực, mặt lạnh như tiền, chuẩn bị đuổi khách. Nhưng chưa đợi nàng mở miệng, đã có người đoạt trước, sau tấm bình phong truyền ra tiếng la to. “Một đám nói bậy!”.

Tiếng vọng cực lớn, dẫn tới khách khứa trong điếm đều quay đầu nhìn, thấy một người nữ tuổi còn trẻ bước từ sau bình phong ra, đầu đội châu quan, ăn mặc không tầm thường, ánh mắt toàn bộ đều tập trung vào cô ấy, cô ấy lại trừng mắt không chớp, lập tức đến bàn của phu nhân Triệu hàn lâm, ánh mắt sắc lạnh. “Phụ nữ bị nhà chồng ruồng rẫy là đáng xấu hổ ư? Nếu nói như các người, những người làm vợ như chúng ta, cho dù bị nhà chồng tra tấn đến chết cũng không được phép về nhà mẹ đẻ đúng không?”.

Giọng nói của cô đanh thép mạnh mẽ, nhưng không phải không có chỗ phản bác, theo tam tòng tứ đức, theo tam cương ngũ thường, thái độ làm người một cô con dâu nên có phải là kính cẩn nghe theo, không oán thán, không nói nhiều, phải nhẫn nhục chịu đựng, chẳng sợ chết ở nhà chồng, cũng không thể trở về khiến nhà mẹ đẻ hổ thẹn.

Ấn tính tình bình thường của phu nhân Triệu hàn lâm, lẽ ra nghe vậy, phải đập bàn đứng lên, cãi lại một phen, nhưng lúc này cô ta lại câm như hến, thậm chí tỏ ra sợ hãi, khiến Lâm Y thấy rất lạ.

Người nữ đội châu quan nói xong, thấy phu nhân Triệu hàn lâm và phu nhân Tôn hàn lâm không có phản ứng gì, bỏ lại một câu “Nhu nhược”, sai nha hoàn tính tiền, bước ra khỏi điếm.

Phu nhân Triệu hàn lâm và phu nhân Tôn hàn lâm thấy bóng dáng cô gái biến mất sau cửa, mới vỗ ngực thở hổn hển, vội vàng bỏ lại tiền thưởng, cũng rời đi.

Lâm Y nhỏ giọng hỏi thím Dương. “Vừa rồi vị khách đội châu quan kia là ai thế?”.

Thím Dương lắc đầu thưa không biết. “Trước kia chưa từng tới, là một vị khách mới”.

Lâm Y áp chế tò mò và nghi hoặc, đến an ủi Trương Bát nương vài câu, Trương Bát nương ngấn lệ, không dám nói chuyện, sợ vừa mở miệng nước mắt sẽ rơi xuống. Lâm Y thấy cô đã thương tâm cực độ, không đành lòng khiến cô bận rộn thêm, liền bảo cô về phòng nghỉ ngơi, lại gọi Tiếu tẩu tử đến hỗ trợ.

Sau đó mấy ngày, khách khứa nói ra nói vào sau lưng Trương Bát nương chỉ có tăng không giảm, Trương Bát nương sợ đến mức không dám trở ra, Lâm Y vô cùng tức giận, cũng bất đắc dĩ, đành phải để cô đi cùng Đinh phu nhân thêu thùa may vá giết thời gian.

Tình hình Trương Trọng Vi ở Hàn Lâm viện cũng không khá hơn là bao, đồng nghiệp phe đối địch chê cười nhà họ Trương gia giáo không nghiêm, phụ nữ họ Trương thiếu đức hạnh mới bị đuổi về nhà; đồng nghiệp phe muốn mượn sức chàng thì khuyên mau tìm nhà chồng khác cho Trương Bát nương tái giá, lời đồn sẽ ngừng lại.

Những câu phỉ báng Trương Bát nương thiếu đức hạnh, Trương Trọng Vi rất muốn cãi lại, nhưng Phương Duệ là cậu ruột của chàng, nếu sỉ vả ông ta trước mặt người ngoài, đám đồng nghiệp thích chỉ trích lại nói chàng thiếu đức hạnh.

Vì Trương Bát nương bị nhà chồng bỏ, Lâm Y và Trương Trọng Vi đều buồn bực không vui, Trương Bát nương thập phần băn khoăn, về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, lại mang đến phiền toái tương tự cho Trương Bá Lâm và Lí Thư, cô cảm thấy tuyệt vọng, lại nhiều lần nhắc tới phải quay về nhà họ Phương.

Phương thị vẫn lo lắng nhà mẹ đẻ gặp nguy hiểm, lại thấy Trương Bát nương bị bỏ khiến Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi bị người chê cười, tâm động mấy phần, ủng hộ Trương Bát nương quay về Mi Châu. Nhưng anh em Trương Bá Lâm và Lâm Y kiên quyết phản đối, Lí Thư muốn nhìn nhà họ Phương ăn đòn, nếu Trương Bát nương quay về, màn diễn này không xem được, vì thế cũng giúp khuyên Trương Bát nương, quá nhiều người đối lập, Phương thị không làm ầm ĩ được, Trương Bát nương lại thiếu chủ ý, ta khuyên ngươi khuyên, đành thôi.

Một tháng sau, Dương Thăng đón dâu, Trương Trọng Vi và Lâm Y đến chia vui. Tân nhân bái đường, vén khăn voan tân nương lên, chỉ thấy bộ dạng tân nương cực kì bình thường, thậm chí coi là xấu, mọi người đều tò mò, nhà họ Dương giàu có như vậy, Dương Thăng lại tướng mạo ngời ngời, Ngưu phu nhân vì sao cưới cho anh ta cô vợ xấu thế?

Có người tiết lộ thiên cơ, thì ra Ngưu phu nhân sợ Dương Thăng cưới vợ quên mất mẹ, nên cố ý chọn một cô diện mạo bình thường, miễn cho anh ta quá mức trầm mê. Các vị khách nghe xong, nghị luận rùm beng, Ngưu phu nhân lại mặt mày hớn hở đi chung quanh kính rượu, giống như hết sức vừa lòng con dâu mới.

Bàn Lâm Y ngồi đều là vãn bối, lẽ ra Ngưu phu nhân không cần đến, nhưng bà ta cứ cố tình quẹo sang, lại gần Lâm Y, lúc chạm cốc với nàng, nhỏ giọng nói. “Vợ Trọng Vi, nhanh đưa Trương Bát nương về đi, người ta nói ra nói vào đủ thứ, ảnh hưởng đến việc buôn bán nhà ta”.

Lâm Y hiện giờ hận nhất nghe câu này, không hề khách khí cãi lại. “Tửu lâu nhà bà ngoại từ lúc bị phủ doãn phạt xong, buôn bán liền thảm đạm, cớ sao đổ lỗi lên người Bát nương nhà cháu”.

Ngưu phu nhân thấy Lâm Y nói chuyện sắc bén như vậy, không dám tin. “Ta là bà ngoại các người, cô dám nói chuyện với ta như vậy?”.

Lâm Y trong lòng muốn bồi dưỡng Thanh Miêu thành người tinh tường như thím Chân, không tiếp lời, nhìn thoáng qua Thanh Miêu, Thanh Miêu không cô phụ kỳ vọng của nàng, lập tức ra trận. “Ngưu phu nhân, trước mặt bà là phu nhân nhà quan lại, bà nói chuyện với phu nhân nhà quan lại như vậy?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.