Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 175: Song hỷ lâm môn



Trương Trọng Vi và phu nhân phủ doãn đều nói có việc hỉ, đến cùng thì đó là việc gì?

Lâm Y hỏi. “Việc vui lần này là của Âu Dương phủ doãn hay người nhà ông ấy?”.

Trương Trọng Vi nói. “Đương nhiên là Âu Dương phủ doãn”.

Âu Dương phủ doãn? Đàn ông thời này, việc hỉ chỉ có thể là ba việc : gặp bạn cố tri, động phòng hoa chúc, đề tên bảng vàng… Lâm Y đột nhiên giật mình ngộ ra, hỏi. “Chẳng lẽ Âu Dương phủ doãn sắp thăng chức?”.

Trương Trọng Vi vội che miệng nàng, nhỏ giọng nói. “Chỉ là tin đường luồng thôi, chớ ồn ào lộ ra”.

Lâm Y đoán phát trúng ngay, có vài phần đắc ý, thầm nghĩ đây chắc chắn không phải tin đường luồng nữa, phu nhân phủ doãn cẩn thận nhất, Trương Trọng Vi lại thành thật, bọn họ đều nói chuyện vui sắp tới, ắt hẳn là tám chín phần mười.

Trương Trọng Vi nghe qua suy nghĩ trong lòng nàng, vuốt đầu cười, cũng không phản bác, Lâm Y càng khẳng định mình đoán đúng rồi.

Ba ngày sau, Trương Trọng Vi thông tin lại, Âu Dương phủ doãn dâng tấu tố Vương hàn lâm trước mặt thánh thượng rằng ông này nhận hối lộ, thánh thượng từ sự kiện hỗn chiến dùng binh khí ở Mi Châu lần trước, vốn đã có thành kiến với Vương hàn lâm, Vương hàn lâm vận khí kém vô cùng, không hay ho nằm chung phe với Phương Duệ, lần này việc nhận hối lộ chính là cọng cỏ cuối cùng đè chết con lừa, dù không đến mức khiến Vương hàn lâm bị giáng chức, nhưng cũng đủ khiến mặt mũi ông ta quét rác.

Vương hàn lâm bị tố giác nhận hối lộ, trực tiếp ảnh hưởng đến người đi đút lót, việc buôn bán của nương tử điếm nhà họ Dương lập tức rớt xuống ngàn trượng, ngay lúc Lâm Y đang vui mừng vì chuyện đó, tích cực trù bị tài chính chuẩn bị làm lớn một hồi, tin tức tốt hơn truyền tới, hai phái chi tranh, ngư ông đắc lợi, Âu Dương phủ doãn thăng quan, nhậm chức Tham tri chính sự, quyền như phó tướng.

Tục ngữ có câu một người đắc đạo, gà chó lên trời, tuy không dễ nghe lắm, nhưng cực kỳ chính xác, từng là Âu Dương phủ doãn, hiện tại là Âu Dương tham tri, mặc dù không thuộc đảng phái nào, nhưng người thân cận vẫn có, Trương Trọng Vi may mắn chính là một trong số đó.

Từ lúc tin Âu Dương phủ doãn truyền ra, dòng người qua lại ngõ Châu Kiều tăng gấp mấy lần. Quan viên ông nào ông nấy đều tinh khôn cả, biết Trương Trọng Vi thân với Âu Dương tham tri, dặn dò các phu nhân phải đến qua lại làm quen với phu nhân phủ doãn, còn phải thường xuyên ghé cước điếm nhà họ Trương tạo quan hệ với Lâm Y.

Cước điếm nhà họ Trương tổng cộng chỉ có sáu cái bàn, căn bản không chứa hết số người đến, may là các vị phu nhân cũng không phải muốn đến uống rượu, không câu nệ chỉ cần có cái ghế là ngồi được, chính là khổ Lâm Y, phải đích thân ra chiêu đãi, còn phải chu toàn lễ nghĩa với bọn họ, cứ thế lặp lại mấy ngày, nàng mệt sắp chết.

Ngày hôm đó, tiễn bước một lượt các phu nhân quan lại xong, Lâm Y cảm thấy lưng đau chân đau, sai đóng cửa sớm, trốn vào trong phòng, ngã người xuống giường liền mặc kệ. Trương Trọng Vi ngược lại, ở nhà nhàn nhã mấy ngày, thấy thế vội tiến đến đấm lưng bóp chân cho nàng.

Lâm Y nằm ườn trên giường, thư thái hưởng thụ dịch vụ mát xa riêng, thì thầm. “Cớ làm sao em phải xã giao suốt ngày với các phu nhân, chàng lại được trốn trong phòng hưởng thanh nhàn”.

Trương Trọng Vi nói. “Đây là Âu Dương tham tri căn dặn, không thể để người ta nhìn ra ta và ông ấy quan hệ tốt, miễn cho rước lấy phiền toái, bởi vậy ta chỉ tránh trong nhà miễn tiếp khách, ngay cả Hàn Lâm viện cũng không đi”.

Nếu đã tính toán cả chuyện phiền toái, hẳn ông ấy đang sắp xếp an bài cho Trương Trọng Vi, Lâm Y cười híp mắt, hỏi. “Âu Dương tham tri còn nói gì với chàng nữa không?”.

Trương Trọng Vi cũng biết Lâm Y nghĩ gì, cúi thấp người xuống, thì thầm. “Âu Dương tham tri có tâm đề bạt, ngặt nỗi ta tư lịch còn thấp, hơn nữa bây giờ cư xử quá rêu rao không ổn, phải đợi thêm thời gian nữa”.

Lâm Y cũng không gấp gáp gì, nói. “Hiện giờ trong triều thế cục hỗn loạn so với trước kia chỉ có hơn chứ không hề kém, chức quan thấp chút không có gì xấu, hơn nữa cây cao bóng cả tựa vào hưởng mát, thừa dịp Âu Dương tham tri đỡ nâng, mau kiếm nhiều tiền chút, mua nhà ở Đông Kinh mới là đúng đắn”.

Trương Trọng Vi đấm lưng bóp chân cho nàng, hổ thẹn nói. “Muốn an cư, phải có tiền. Dựa vào bổng lộc ít ỏi của ta, không biết phải chờ tới năm tháng nào, may mắn nương tử giỏi giang, mở cước điếm”.

Lâm Y cười đáp. “Đó cũng là nhờ phúc của chàng, nếu chàng không làm quan, làm sao em mở điếm thuận lợi được”.

Nịnh nọt một câu khiến Trương Trọng Vi cười khoan khoái, phá lệ đấm bóp cho Lâm Y hăng hái một hồi.

Ngày tiếp theo, cước điếm nhà họ Trương lại chật ních người, ngồi kín bàn đều là các phu nhân quan lại, trong đó có rất nhiều người quen, phu nhân Triệu hàn lâm ngồi dựa vào tường, còn có phu nhân Lục hàn lâm ngồi ngay góc sáng sủa kia.

Phu nhân Triệu hàn lâm giữ chặt tay Trương Bát nương, thân ái mời cô cùng ngồi uống một chén, hồn nhiên đã quên cách đây không lâu chính cô ta là người nói lời không hay về Trương Bát nương.

Phu nhân Lục hàn lâm không thân với Lâm Y, hôm nay thế nhưng chủ động đến hỏi nàng có thời gian ngồi tâm sự một lúc. Lâm Y thật sự có chút mệt, không muốn xã giao, nhưng phu nhân Lục hàn lâm thân phận cao hơn nàng rất nhiều, lại là khách trong điếm, nàng không có lý do từ chối, đành phải theo ngồi xuống bàn.

Phu nhân Lục hàn lâm hạ mình, tự tay rót rượu cho nàng, ân cần bưng lên mời. Lâm Y kinh sợ, vội khách khí hỏi. “Rượu và thức ăn trong điếm có hợp khẩu vị phu nhân Lục hàn lâm không?”.

Phu nhân Lục hàn lâm chọn rượu và thức ăn đều là thứ đắt nhất trong điếm, cười nói. “Nương tử điếm nhà họ Dương kia tự xưng là số một ở Đông Kinh, ta thấy rượu và thức ăn bọn họ bán không bằng nhà cô đâu”.

Nương tử điếm nhà họ Dương đã phải đóng cửa, phu nhân Lục hàn lâm sao lại đem ra so sánh với cước điếm nhà họ Trương đang nổi như cồn? Các vị phu nhân quan lại ai cũng khôn khéo vô cùng, Lâm Y cũng không cho rằng phu nhân Lục hàn lâm nói mà không suy nghĩ, hẳn có thâm ý bên trong. Nàng cẩn thận ngẫm nghĩ lại quan hệ của bản thân và Ngưu phu nhân, quyết định cẩn thận trả lời. “Nương tử điếm nhà họ Dương là đại tửu điếm, điếm chúng tôi chỉ có sáu bàn, nhiều lắm tính là phách hộ, sao so sánh được”.

Phu nhân Lục hàn lâm thoáng sửng sốt, không kiên trì theo đuổi đề tài này nữa, ngược lại nhắc đến việc hôn nhân của Dương Thăng. “Không biết đứa thiếp ta đưa tặng có hợp tâm ý Dương thiếu gia không, phu nhân Trương hàn lâm nếu gặp Dương thiếu gia, thay tôi hỏi một tiếng”.

Phu nhân Lục hàn lâm nói câu nào cũng xoay quanh nhà họ Dương, rốt cuộc có ý gì? Lâm Y ghét nhất bị đánh đố, giơ tay lên day hai huyệt thái dương, nói. “Phu nhân Lục hàn lâm nói đùa, tôi là cháu dâu, sao dám hỏi chuyện trong phòng của cậu”.

Lâm Y ngữ khí không tốt lắm, phu nhân Lục hàn lâm nghe ra, vội cười làm lành. “Phu nhân Trương hàn lâm chớ giận, tôi chỉ là lo không biết thiếp đã tặng có hợp tâm ý Dương thiếu gia không, Ngưu phu nhân có thích không thôi mà”.

Câu này vế đầu không quan trọng, quan trọng là vế sau, Lâm Y thế nhưng nghe hiểu, phu nhân Lục hàn lâm đại khái biết tặng Lan Chi không đúng lúc, Ngưu phu nhân sẽ hận mình. Phu nhân Lục hàn lâm không thèm để tâm thái độ của Ngưu phu nhân, nhưng không rõ quan hệ giữa nhà họ Dương và nhà họ Trương thế nào, sợ nhà họ Trương cũng vì thế mà hận mình, nên đến chỗ Lâm Y tìm hiểu tiếng gió.

Vốn phu nhân Lục hàn lâm đã sớm nghĩ tới kết cục nhà họ Trương sẽ hận Lục hàn lâm, nhưng thời điểm ban đầu bọn họ không thèm để mắt tới viên quan nhỏ bé thiếu kinh nghiệm như Trương Trọng Vi, nên không quan tâm, hiện giờ gió đã đổi hướng, mới sốt ruột.

Xem ra phu nhân Lục hàn lâm và Lục hàn lâm hơi kém thông minh, hai nhà Dương – Trương quan hệ sao đâu cần thăm dò, chỉ cần hỏi lại án quan lần trước, lại nhìn ai tố giác nương tử điếm nhà họ Dương hối lộ thì biết ngay.

Lâm Y nhớ tới Trương Trọng Vi làm việc ở Hàn Lâm viện, giao hảo với đồng nghiệp rất quan trọng, vì thế cũng muốn cho phu nhân Lục hàn lâm an tâm, nhưng nàng không thể nói xấu bà ngoại mình ngay trước mặt người ngoài, liền uyển chuyển nói. “Đã lâu chưa ghé tới nhà họ Dương, không biết tình hình thế nào, ngày khác gặp được sẽ hỏi giúp phu nhân vậy”.

Theo lẽ thường, phu nhân Lục hàn lâm nghe câu này nên cao hứng mới đúng, nhưng miệng thì rõ là nhoẻn cười, mắt lại ánh lên tia thất vọng. Lâm Y mắt sắc gặp thấy, rất là hoang mang, cần cẩn thận suy xét, lại nghe thấy Trương Bát nương ở chỗ bàn phu nhân Triệu hàn lâm gọi nàng, đành phải đứng dậy, cáo lỗi với phu nhân Lục hàn lâm, chuyển qua chỗ Trương Bát nương.

Trương Bát nương đã uống hơn mấy chén, hai gò má đỏ bừng, giữ chặt Lâm Y. “Tam nương, phu nhân Triệu hàn lâm tửu lượng cao thật”.

Lâm Y đoán cô không biết từ chối mới uống say, không khỏi buồn cười. “Phu nhân Triệu hàn lâm tửu lượng cao chứ không phải em tửu lượng cao, sao phải cố uống vậy?”.

Phu nhân Triệu hàn lâm cười nói. “Tôi và Bát nương tử hợp ý, mời cô ấy uống mấy chén, phu nhân Trương hàn lâm chớ trách cô ấy”.

Lâm Y nhìn phu nhân Triệu hàn lâm, lại nhìn Trương Bát nương, không biết bọn họ giảng hòa thật hay chỉ lễ nghĩa mặt ngoài, đành phải khách sáo không mặn không nhạt. “Rượu nhà tôi uống có được không?”.

Phu nhân Triệu hàn lâm lớn tiếng khen. “Cả thành Đông Kinh này chỉ có rượu nhà cô hương vị tốt nhất”. Làm như chứng minh lời mình nói, lúc này gọi Chúc bà bà đến, kêu thêm một bầu.

Có người hào phóng tiêu tiền, Lâm Y âm thầm sung sướng, đỡ Trương Bát nương đứng dậy, nói. “Bát nương say, tôi đỡ em ấy vào phòng. Phu nhân Triệu hàn lâm từ từ dùng”.

Phu nhân Triệu hàn lâm rõ ràng còn có lời muốn nói, nhưng Lâm Y chưa đợi cô ta lên tiếng, đã đỡ Trương Bát nương quay đi, nhanh chóng vào trong phòng, bảo Trương Trọng Vi đóng cửa lại.

Trương Bát nương bị hơi rượu xông lên, trên mặt nóng rực, vội giãy tay Lâm Y, rót trà lạnh uống, cảm thấy đỡ hơn nhiều. Lâm Y hỏi cô. “Phu nhân Triệu hàn lâm tạ tội với em?”.

Trương Bát nương gật đầu. “Cô ta xưng ngày ấy nói mà không suy nghĩ, mong em đừng để trong lòng”.

Lâm Y nhắc nhở cô. “Trong thành không giống ở nông thôn, người thực tâm thì ít, người hư tình giả ý thì nhiều, gặp nhiều em sẽ hiểu”.

Mặt Trương Bát nương càng đỏ hơn, chậm rãi cúi đầu, nói. “Em biết không nên uống rượu đó, nhưng cô ta là khách, lại là phu nhân quan lại, em không biết từ chối sao”.

Lâm Y dạy cô. “Lần tới lại gặp việc này, cứ nói em là người hầu rượu, phải chăm sóc khách hàng, không thể uống”.

Trương Bát nương gật gật, tỏ vẻ đã biết. Lâm Y chỉ giường, nói. “Nghỉ ngơi chốc lát rồi hẵng đi ra”.

Trương Bát nương mới vừa uống rượu, đã là thất trách, không dám ở lại, vội lắc đầu trở về phòng.

Trương Trọng Vi vừa rồi vẫn không lên tiếng, chờ Trương Bát nương đi ra ngoài mới cầu tình thay em gái. “Nương tử, Bát nương lần đầu làm tiểu nhị, quy củ nhiều thứ không rõ, hôm nay tạm tha em nó đi, nếu tái phạm thì phạt tiền lương cũng không muộn”.

Lâm Y buồn cười đáp. “Em chưa nói nửa câu nặng lời, càng không đề cập tiền lương, chàng cầu tình gì chứ?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.