Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 191: Ngoài dự đoán



Trương Trọng Vi thấy Lâm Y đi vào, càng cảm thấy không mặt mũi, ngồi trên ghế nhưng không biết là ngồi thì hơn, hay đứng thì hơn. Lâm Y ngạc nhiên nói. “Chàng đang làm gì vậy?”.

Trương Trọng Vi lấy ra hơn hai quan tiền mượn của Phương thị, đặt lên bàn, suy sụp nói. “Ta thực vô dụng, không mượn được tiền chỗ Đại tẩu”.

Lâm Y nở nụ cười. “Thì ra chàng là vì thế”. Nói xong bưng tráp qua, gọi bảo chàng nhìn. Trương Trọng Vi ngó qua, chỉ thấy bên trong có hai thỏi bạc, chàng nhấc lên ướm thử cân nặng, đánh giá có thể đổi được hai mươi quan tiền, số lượng không nhỏ, chàng lấy làm lạ, hỏi. “Ở đâu ra vậy?”.

Lâm Y trả lời. “Đại tẩu sai người đưa tới, gã sai vặt vừa đi xong”.

Trương Trọng Vi càng thấy lạ, hỏi. “Thím mượn Đại tẩu, không phải đã nói không có sao?”.

Vì sao Lí Thư không cho Phương thị vay tiền, Lâm Y khỏi nghĩ cũng biết, lúc gã sai vặt tặng tiền tới, cố ý dặn dò chớ nói cho Phương thị biết, để tránh bị bà ta dây dưa. Ý của Lí Thư là cô nguyện ý giúp đỡ chú em chồng, nhưng không muốn đưa tiền cho Phương thị.

Trương Trọng Vi vẫn đang nhìn Lâm Y, chờ nàng trả lời, Lâm Y giận chọc ngón tay vào người chàng, nói. “Chàng làm quan bấy lâu thông minh hiểu người nay đã chạy đâu mất rồi? Đã biết thím và Đại tẩu không hợp, còn nhờ thím đi vay, làm sao vay được?”.

Trương Trọng Vi không rõ. “Tiền này chẳng lẽ là Đại tẩu gạt thím cho chúng ta mượn?”.

Lâm Y gật đầu, lại nói. “Sao lại kêu ‘gạt’, đừng nói khó nghe như vậy, tiền này là tiền hồi môn của Đại tẩu, Đại tẩu cho ai mượn cũng phải báo với thím ư?”.

Trương Trọng Vi không rõ “báo” là ý gì, nhưng nghe khẩu khí Lâm Y không vui, liền ngừng đề tài vay mượn lại, lấy giấy vay nợ trong ngực ra, nói. “Để ta đưa giấy vay nợ cho Đại tẩu”.

Lâm Y nói. “Không cần chàng bận rộn, em đã viết giao cho gã sai vặt mang về huyện Tường Phù rồi”. Nàng lấy hai quan Trương Trọng Vi mang về, đếm sơ qua, nói. “Là tiền tỉnh mạch, một quan không đủ một ngàn văn, giấy vay nợ chàng có ghi rõ không?”.

Trương Trọng Vi có chút mất hứng, nói. “Thím sinh ta ra, còn so đo tiền túc mạch hay tỉnh mạch ư?”.

Vay tiền không phải để hiếu kính mà là một trả một, bằng không y theo tính tình Phương thị sẽ lại sinh ra không ít chuyện, Lâm Y không phản đối vay từ Phương thị, dù sao bà ta cũng sinh ra nuôi nấng Trương Trọng Vi, nhưng hiện giờ đã phân gia, đưa bao nhiêu vay bao nhiêu phải minh bạch, cứ hồ đồ cho qua, sau này trả nhiều hơn số đã mượn, Phương thị vẫn vỗ ngực nói rằng thu đúng số cho đi; quan trọng hơn, nếu bị mẹ chồng thật là Dương thị biết được, biết ăn nói thế nào?

Đạo lý vụn vặt này mãi mãi không bao giờ nói cho cánh đàn ông hiểu được, Lâm Y không muốn phí công vô ích, chỉ nói. “Em kiếm tiền cũng không dễ dàng, hai quan tiền tỉnh mạch, em trả, phần vượt mức đó, tự chàng giải quyết”.

Trương Trọng Vi bị chọc tức. “Không cần em quản, ta tự lĩnh bổng lộc ta trả”.

Lâm Y thản nhiên nói. “Không vấn đề gì, nhưng lĩnh bổng lộc xong, trước giao cho em tiền dưỡng gia, còn lại mới có thể cầm trả nợ”.

Trương Trọng Vi không nghĩ Lâm Y rạch ròi lợi hại như vậy, giật mình ngẩn ra. Lâm Y vỗ vai chàng, cười nói. “Gấp cái gì, thím là mẹ ruột của chàng, chẳng lẽ lại tính lợi tức, giao kì hạn?”.

Kì hạn, lợi tức đương nhiên không có, nhưng ai có thể cam đoan Phương thị sẽ không tới cửa đòi nợ? Đòi hơn hai quan, Trương Trọng Vi không sợ, nhưng tờ giấy vay nợ Phương thị đang cầm viết tới mười quan, nếu bị Lâm Y biết được…

Nghĩ tới đó, Trương Trọng Vi chảy mồ hôi lạnh sau lưng, trong lòng dâng lên hối hận, nhưng chàng không muốn lộ vẻ sợ sệt trước mặt Lâm Y, càng sợ Lâm Y bắt mình đi đòi lại tờ giấy vay nợ. Vì thế cố gắng trấn tĩnh, nói. “Em nói đúng, mẹ ruột của mình, lại không giao kì hạn, chớ vội, chớ vội”.

Lâm Y nhận ra Trương Trọng Vi khác thường, nhưng nàng không nghĩ nhiều, còn tưởng chàng vì lo lắng bổng lộc không đủ trả nợ, thực ra ban nãy cũng là nàng giận quá mới nói vậy, nếu Trương Trọng Vi thật sự không có tiền, chẳng lẽ nàng khoanh tay đứng nhìn? Hơn nữa, nói cho cùng, nàng có thể mở điếm kiếm tiền, tất cả đều dựa vào thân phận quan lại triều đình của Trương Trọng Vi che chở, thiếu chàng, việc làm ăn đã không tốt như vậy, đúng là không nên rạch ròi của anh của tôi.

Hai vợ chồng đều có tâm sự riêng, không ai lên tiếng, im lặng ngồi trong chốc lát, Trương Trọng Vi đứng dậy, bảo rằng muốn ra công trường xem thử.

Lâm Y có tâm muốn chàng quen với việc gánh vác trách nhiệm, ngăn chàng lại. “Đại tẩu nói đất đai của hồi môn của Đại tẩu đều đang ở Tứ Xuyên, dù đã cho thuê, tiền lại không thể vận chuyển đến Đông Kinh trong chốc lát được, Nhị phòng chi tiêu lại lớn, Đại tẩu lấy ra hai thỏi bạc, giá trị bao nhiêu hẳn chàng cũng đã nhìn ra”.

Trương Trọng Vi nhìn tráp, lại nhìn hơn hai quan mượn của Phương thị, hỏi. “Vẫn chưa đủ?”.

Lâm Y đặt sổ sách lên trước mặt chàng, nói. “Chàng không đương gia không biết củi gạo đắt, chỉ mấy đồng này làm sao đủ dùng, chờ tửu lâu xây xong, bên ngoài đặt cổng hoa, bên trong phải trát tường, mua bàn mua dụng cụ, còn phải mướn nhân công, thu mua trà rượu, theo em tính toán, chúng ta ít nhất phải chuẩn bị năm mươi quan túc mạch, hiện tại đã có hai mươi hai quan, còn thiếu hai mươi tám quan vẫn không có tin tức”.

Hai mươi tám quan, so với bổng lộc hàng tháng của Trương Trọng Vi là năm quan, thực sự là trăng với sao, chàng căng đầu ra suy nghĩ, nhưng không có cách nào.

Thật ra Lâm Y đã sớm có chủ ý, nhưng muốn phu quân cũng phải nếm cảm giác gian khổ khi kiếm tiền, nên giữ im không nói. Thẳng đến ăn cơm tối xong, thấy Trương Trọng Vi vẫn chau mày sầu khổ, mới làm bộ nói chuyện phiếm cùng Thanh Miêu và thím Dương. “Chờ tửu lâu mới xây xong, chúng ta phải canh chừng nghiêm chút, không thể người nào cũng cho vào, va chạm quý nhân”.

Thím Dương nhớ tới lúc trước có người trà trộn quấy rối, lòng còn sợ hãi, liên tục gật đầu nói đúng, Lâm Y tiếp tục. “Ta có một biện pháp không cho người tạp nham mò vào được, không biết có hiệu quả không nữa”.

Thím Dương hứng thú hỏi. “Biện pháp gì, Nhị thiếu phu nhân kể chúng tôi nghe đi”.

Biện pháp của Lâm Y giống như quy chế thẻ thành viên của thời hiện đại, phàm có người muốn vào uống rượu ở tửu lâu nhà họ Trương, phải thẩm tra tư cách trước, chứng minh thân phận xong, giao hội phí, trở thành hội viên rồi mới có thể vào uống rượu.

Thím Dương không hiểu chuyện kinh doanh, Thanh Miêu lại có vài phần trời phú, nói. “Biện pháp không tồi nha, vừa có thể bảo đảm người đi vào đều là người quen, vừa kiếm thêm được một món tiền, giúp chúng ta dư dả hơn một chút”.

Câu cuối cùng nói đúng trọng tâm, quả không uổng công dạy dỗ nha đầu kia, Lâm Y khen ngợi gật đầu, rồi lại lo lắng. “Nếu chúng ta thu phí hội viên xong, bọn họ lại đổi ý, muốn đòi lại, lúc ấy nên làm thế nào cho phải?”.

Thanh Miêu nói. “Chuyện nào đáng gì, lúc nộp tiền định ra điều lệ, một khi đổi ý, kêu bọn họ đi mà báo phủ doãn”.

Thím Dương phụ họa. “Nương tử nhà đàng hoàng, ai dám lên công đường, chỉ cần nhắc tới đã đánh mất ý định đòi lại tiền”.

Đơn giản vậy sao? Điều lệ kiểu này có vẻ trái pháp luật quá? Lâm Y nửa tin nửa ngờ, ánh mắt phiêu qua chỗ Trương Trọng Vi.

Trương Trọng Vi buồn cười. “Đừng nhìn, muốn biết thì trực tiếp tới hỏi ta là được, lại còn làm bộ với ta nữa”.

Thanh Miêu phụt cười ha ha, thím Dương trừng mắt liếc cô nàng, kéo ra ngoài.

Lâm Y thấy trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, giả bộ nổi nóng, vỗ bàn. “Điếm này không phải của chàng ư? Biết gì thì mau thành thật khai báo, còn bắt em hỏi nữa sao?”.

Trương Trọng Vi rốt cuộc khí thế không tranh nổi nàng, ngoan ngoãn ngồi lại gần, nói. “Điều lệ tự định, lên chỗ công đường coi như không công nhận”.

Quả thế, Lâm Y thần sắc thất vọng, giấu cũng không giấu được.

Trương Trọng Vi gõ gõ ngón tay, kêu lên. “Mùa đông lạnh lẽo, chẳng có nổi chén trà nóng”.

Lâm Y đoán chàng còn có hậu chiêu nên mới giả vờ giả vịt như vậy, liếc chàng một cái, gọi Thanh Miêu bưng trà, hỏi. “Làm sao có thể hợp pháp hóa được?”.

Trương Trọng Vi bị nàng hành nửa ngày, muốn trả đũa, làm bộ không nghe thấy, đấm đấm chân. “Chạy nửa ngày, mệt mỏi quá đi”.

Lâm Y cắn răng. “Mau nói, em mà hài lòng, tiền mượn thím sẽ không cần chàng quan tâm”.

Nhắc tới chuyện vay tiền Phương thị, Trương Trọng Vi liền chột dạ, không dám dương dương tự đắc nữa, nói. “Muốn hợp pháp hóa rất đơn giản, định ra điều lệ xong, đến quan phủ nộp thuế, ấn dấu, biến thành khế ước đỏ là xong”.

Lâm Y không tin, bình thường mua bán phòng ốc đất đai mới nộp thuế đóng dấu đỏ, điều lệ hội viên, sợ ngay cả quan phủ cũng chưa bao giờ gặp.

Trương Trọng Vi tưởng nàng nhát gan, nói. “Chỉ cần em nộp thuế đầy đủ, quan phủ liền đóng ấn, có dấu đỏ xong, ngày sau sinh chuyện, bọn họ không thể không quản, như vậy em còn sợ cái gì?”.

Lâm Y nhìn chàng từ trên xuống dưới, làm quan mấy ngày, lá gan cũng to ra, nhưng chàng là người ở thời Bắc Tống này, lại chen lấn trong chốn quan trường, nói hẳn là không sai được.

Trương Trọng Vi thấy nàng vẫn do dự, nói tiếp. “Em yên tâm, chờ tửu lâu khai trương, mời phu nhân tham chính đến ngồi chơi, nhất định không ai dám mở miệng đòi lại phí… hội viên gì đó”.

Tên tuổi phu nhân tham chính xác thực có sức mạnh, Lâm Y an tâm, lại bắt đầu đánh giá Trương Trọng Vi. “Chàng tin tưởng em như vậy? Không hỏi xem quy chế hội viên này là như thế nào?”.

Trương Trọng Vi cười khổ. “Tửu lâu chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn tất, trong tay lại không có tiền. Như lửa cháy đằng mông, ta mặc kệ quy chế hội chế gì, chỉ cần kiếm tiền được, không vi phạm pháp luật là ổn hết”.

Thì ra ý tưởng của chàng đơn giản như vậy, Lâm Y nhìn ra cửa, thấy bóng dáng thím Dương và Thanh Miêu, thầm nghĩ chắc bọn họ cũng vậy, chỉ cần trù bị đủ tiền là được, về phần dùng cách nào, tùy ý Lâm Y đi.

Chiêu mộ hội viên, kiếm tiền, không phải việc nhỏ. Lâm Y cho rằng chính mình nên thương lượng với phu nhân tham chính, liền định đến phủ Âu Dương tham chính, lại sợ ở lâu người khác sinh nghi, vì thế đợi hôm sau cước điếm nhà họ Trương khai trương lần nữa, nàng sai thím Dương dùng danh nghĩa vừa nhập rượu mới, mời phu nhân tham chính tới.

Phu nhân tham chính vào cửa, không thấy thím Dương dẫn ra sau bình phòng, mà dẫn hướng vào phòng trong, liền đoán Lâm Y có việc cần bàn, cười nói. “Phu nhân Trương hàn lâm có rượu gì ngon mà đặc biệt mời ta tới vậy?”.

Lâm Y chờ thím Dương ra ngoài, đóng cửa lại, mới đáp. “Chờ tửu lâu mới nhà chúng tôi khai trương, muốn rượu gì cũng có”.

Phu nhân tham chính nghe ra tâm sự bên trong, hỏi. “Sao, xây nhà không đủ tiền?”.

Lâm Y gật đầu, cười đáp. “Phu nhân tham chính tính toán như thần”.

Phu nhân tham chính thở dài. “Cô vừa mua đất, lại còn xây tửu lâu, ta sớm biết tiền vốn không đủ, chỉ tiếc ta đây ốc còn không mang nổi mình ốc, của hồi môn cho Hành nương tử vẫn phải đi mượn cô”.

Lâm Y nói. “Phu nhân tham chính không cần khó xử, tôi đã có cách, muốn nhờ phu nhân tham chính giúp tôi một chủ ý”.

Phu nhân tham chính vui vẻ nói. “Mau mau nói đi”.

Lâm Y trình bày ý tưởng về thẻ hội viên, cố ý không đề cập tới việc đóng dấu điều lệ, phu nhân tham chính nghe xong, đưa ra biện pháp hệt như Trương Trọng Vi, lúc này Lâm Y mới thực sự cảm thấy việc đã thành. Không phải nàng không tin Trương Trọng Vi, mà là rốt cuộc chàng vẫn còn mới mẻ trong chốn quan trường, lo lắng về kinh nghiệm của chàng.

Lâm Y có phu nhân tham chính làm chỗ dựa, tâm cuối cùng cũng an, cười nói. “Chẳng qua là để bảo đảm không có bất trắc thôi, có phu nhân tham chính ở đây, ai dám đòi lại hội phí?”.

Phu nhân tham chính lắc đầu. “Quan hệ của chúng ta không thể nói cho người khác biết, nếu thực sự bị bội ước, cũng chớ đẩy tên ta ra, cứ để người đó đi kiện”.

Lâm Y đương nhiên hiểu đạo lý này, vội gật đầu nói phải, phu nhân tham chính thấy nàng đã xong chuyện, liền đứng dậy ra ngoài uống rượu, nói rằng sợ ở lâu bên trong bị người ta nghi ngờ.

Lâm Y vì tránh hiềm nghi, không đi theo ra ngoài, chỉ gọi thím Dương để ý hầu hạ. Lúc khai trương, nàng nhận ra Đinh phu nhân nghiễm nhiên ở trong đám đông khách khứa, Lâm nương tử đứng sau lưng, cung kính hầu rượu, vâng lời còn hơn nha hoàn. Đinh phu nhân rốt cuộc làm sao khiến cô ta phục tùng như thế, Lâm Y lại nổi cơn hiếu kỳ, chỉ ngóng trông Trương Bát nương mau trở lại, giúp nàng hỏi thăm.

Buổi tối đóng cửa xong, thím Dương xưng trong điếm không đủ người, hỏi Lâm Y có nên mời Tiếu tẩu tử đến hỗ trợ hay không, Lâm Y đang mong Trương Bát nương về, liền dặn Thanh Miêu ăn cơm xong thừa dịp trời còn chưa tối, đến huyện Tường Phù báo tin cho Trương Bát nương.

Sắc trời đã muộn, Phương thị không cho Trương Bát nương về đường khuya, bởi vậy chậm lại một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Y và Trương Trọng Vi đang uống cháo ăn màn thầu, thấy Trương Bát nương rảo bước đi vào, vội tiếp đón. “Sớm như vậy đã về rồi? Chắc chưa ăn điểm tâm phải không, mau ngồi xuống, nếm thử màn thầu Nhị ca em mua”.

Thanh Miêu cũng muốn biết diệu chiêu của Đinh phu nhân, vội vàng dọn chén đũa, ân cần đầy đủ. Trương Bát nương lại xoay tới xoay lui không chịu ngồi vào bàn, ánh mắt liên tục nhìn ra cửa.

Vợ chồng Lâm Y lấy làm lạ, nhìn theo hướng đó, đồng loạt giật mình – Phương thị dẫn theo tay nải, đang đứng ở cửa ngó vào bên trong, đại khái đang chờ người ra nghênh đón.

Thật là lo đâu trúng đó, bà mẹ ruột này cũng tới quá mau đi, Trương Trọng Vi trong lòng hốt hoảng, nhảy bật lên đầu tiên, vọt một bước ra tới cửa, đón lấy tay nải, kéo Phương thị đưa lưng về phía Lâm Y, nói nhỏ. “Thím, tiền trả nợ cho thím cháu còn chưa dồn đủ, cho cháu thêm hai ngày, trước đừng nói cho Tam nương biết”.

Phương thị ngạc nhiên. “Hôm qua mới cho con vay, hôm nay sao đã đòi rồi”.

Trương Trọng Vi sờ sờ đầu, nghi hoặc hỏi. “Vậy thím…”.

Phương thị cả giận. “Không có việc thì không thể đến thăm anh sao?”.

Trương Trọng Vi chỉ lo để ý tiền nong, không nghĩ tới mặt tình cảm, vội đỡ Phương thị mời vào trong. Phương thị cũng không động đậy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chặp vào Lâm Y, ý tứ là phải để Lâm Y tới đỡ bà ta vào trong.

Lâm Y không ngại thể hiện bản thân mình hiền lành, lập tức cũng bước tới, cùng Trương Trọng Vi đỡ hai bên, cười đón chào. “Thím thật là yêu con gái, còn tự mình tiễn Bát nương lại đây, khiến cháu dâu từ nhỏ không có mẹ, thật là hâm mộ”.

Phương thị rõ ràng đến thăm con trai, lại biến thành tiễn con gái? Bà ta ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể tìm được lỗi nào trong lời nói của Lâm Y mà phản bác, Trương Bát nương sẽ nghĩ ra sao?

Lúc Phương thị đang ngầm tự hỏi, Lâm Y và Trương Trọng Vi đã đỡ bà ta tới ngồi vào bàn, Thanh Miêu dọn chén lên múc cháo, thím Dương đưa đũa, bà ta đành phải nhận, trước ăn no bụng đã, xét mục đích đến sau.

Lâm Y vừa khai trương lại cước điếm, tửu lâu mới lại đang trù bị, chính đang lúc bận rộn, Phương thị lại đến thêm loạn gì đây. Nàng nén giận Trương Bát nương, liền trừng mắt liếc Trương Trọng Vi, liếc đến chàng trong lòng run sợ.

Trương Bát nương cảm thấy thẹn với Lâm Y, khổ sở ăn không vô, cầm đũa khua trong chén.

Thanh Miêu đứng sau lưng Phương thị, mắt trợn vòng quanh, hận không thể trợn cho bà ta quay về huyện Tường Phù luôn. Thím Dương sợ Thanh Miêu bị phát hiện, vội vàng kéo tay áo cô, gấp đến độ đầu ướt mồ hôi.

Đương sự Phương thị lại hồn nhiên bất giác, ăn xong một chén cháo còn đòi thêm chén nữa, Lâm Y giữ mặt mũi, không gọi người hầu múc, tự mình động tay. Thím Dương nhân cơ hội khen ngợi. “Nhị thiếu phu nhân thật là hiếu thuận, cho dù là mẹ chồng cũng chỉ tới mức ấy”.

Lời này khiến Phương thị tức giận, ném đũa xuống, Lâm Y vội giúp bà ta nhặt lên, giả bộ trách cứ thím Dương. “Đừng nói vậy, ta cũng phải hiếu thuận cả thím nữa”.

Phương thị cảm thấy Lâm Y hôm nay phá lệ thuận theo, liền bớt cơn giận, nhận đũa tiếp tục ăn cháo. Không hề phát giác được chủ tớ hai người bọn họ trong chốc lát đã vạch rõ ranh giới – bà ta chỉ là thím thôi, không phải mẹ chồng thật.

Tầng ý nghĩa đó Phương thị không nghe ra, Trương Trọng Vi lại nghe được, chàng mất hứng mấy phần, nhưng hiểu được bản thân không nên gây xung đột, nếu Lâm Y đối xử thân mật với Phương thị, lọt vào tai Dương thị nhất định khó nghe, bởi vậy lúc Lâm Y định gắp màn thầu cho Phương thị, chàng nhẹ giật tay áo nàng, ý bảo để người hầu làm.

Xem ra chàng còn chưa tính là hồ đồ, Lâm Y âm thầm vui mừng, không thèm để ý ánh mắt như giết người của Phương thị, màn thầu định gắp cho bà ta liền bỏ vào trong chén Trương Trọng Vi.

Trương Bát nương không nhận ra trên bàn bão tố dần hiện, nhưng trời sinh cũng mẫn cảm, phát hiện không khí không đúng, liền đứng dậy định đi, Lâm Y muốn nhờ cô sang cách vách hỏi thăm tin tức, liền cũng rời bàn, vào phòng trong tâm sự.

Lâm Y vừa đi, Phương thị liền ngồi vào chỗ của nàng, kế bên Trương Trọng Vi, oán giận không ngừng, nói Lí Thư bất hiếu, nói Trương Bá Lâm dễ nghe thổi gió đầu giường, nói Trương Lương hay ăn trộm tiền của bà ta.

Trương Trọng Vi một mực im lặng nghe, vào tai trái ra tai phải, thẳng đến khi Phương thị bắt đầu quở trách Lâm Y không phải, chàng mới thoáng nhăn mày. Lâm Y ban nãy đối đãi Phương thị thế nào, chàng nhìn rõ ràng, cũng không hề có một chút thất lễ, Phương thị còn nói nàng như vậy, thật là cố tình ăn trứng nhè xương.

Từ lúc nhà mẹ đẻ thất thế, Phương thị học thêm được món nghề nhìn sắc mặt người ta, nhận ra Trương Trọng Vi mất kiên nhẫn, vội đổi đề tài. “Trọng Vi, mẹ thấy nhà con thật là lớn quá, mẹ ở đây hai ngày”.

Bà ta sử dụng câu trần thuật, căn bản không có dấu chấm hỏi nào, hiển nhiên là làm chủ thay cho Trương Trọng Vi luôn, hoàn toàn không lo lắng cảm thụ của bọn họ.

Trương Trọng Vi lúc này đã muốn choáng váng mặt mày, chàng cứ tưởng Phương thị tới đòi tiền, cũng tưởng bà ta sẽ tới làm loạn, chỉ không nghĩ được bà ta đòi tới ở hai ngày, chàng không thể một mình quyết định việc này, làm sao cho phải đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.