Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 196: Bí kíp mẹ chồng nàng dâu



Thím Dương còn chưa đáp, Trương Trọng Vi đã lên tiếng. “Phụ tại tử bất lập”.

Lâm Y không hiểu câu này nghĩa là gì, hỏi một phen mới biết, cái gọi là “phụ tại tử bất lập” tức là người cha còn sống thì đứa con dù bao nhiêu tuổi cũng không cần tự lập môn hộ, mà người cha cũng có nghĩa vụ chi trả và lưu lại gia sản cho con.

Nhìn biểu tình thím Dương và Trương Trọng Vi, Đại Tống có truyền thống như vậy, Lâm Y tuy rằng khinh thường bòn rút của cha mẹ già, nhưng nếu nàng phải tuân thủ nguyên tắc xã hội, vì sao người ta không, thật quá bất công. Nàng có ý muốn để Trương Trọng Vi viết thư cho Trương Đống, nhưng ngẫm nghĩ vẫn không nói ra, chỉ nói. “Chuyện này tự Nhị thiếu gia quyết định”.

Đang nói, Thanh Miêu dẫn lang trung đến, đứng ngoài gõ cửa, Lâm Y vội đội khăn trùm, mời lang trung vào chẩn mạch bốc thuốc, hốt thuốc nấu thuốc ước chừng vội gần canh giờ mới ngủ lại được.

Lâm Y ngủ trễ, hôm sau dậy muộn, vừa mới chải đầu liền nghe thím Dương báo lại rằng phu nhân tham chính đang ở ngoài uống rượu, yêu cầu vào trong phòng gặp Lâm Y.

Nhất định là có việc, Lâm Y nhìn Trương Trọng Vi vẫn đang nằm trên giường, thật sự không tiện mời phu nhân tham chính vào, liền ra ngoài giải thích, lại theo phu nhân tham chính đến nhà bà.

Phu nhân tham chính dẫn Lâm Y về nhà, chủ khách an tọa, nha hoàn dâng trà, hỏi bệnh tình Trương Trọng Vi xong mới sang việc chính. “Lần trước cô nói với ta về việc thẻ hội viên, sao qua mấy ngày rồi chưa thấy động tĩnh?”.

Lâm Y ngượng ngùng nói. “Đã nhiều ngày trong nhà bận bịu, trì hoãn”.

Phu nhân tham chính nâng chén trà, thổi thổi, hỏi. “Là thím của Trương hàn lâm đến phải không? Ta cũng có nghe thấy”.

Thật sự là việc tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, ngay cả phu nhân tham chính cũng biết, Lâm Y đỏ mặt. “Khiến phu nhân tham chính chê cười”.

Phu nhân tham chính vuốt ve tay áo, lơ đễnh nói. “Nhà nào cũng có cái khó riêng, ta có nghe chuyện Phong Hòa tửu điếm, lại không liên quan đến cô, không cần tự trách”. Nói thêm. “Có gì khó xử cô cứ nói, ta giúp được nhất định sẽ giúp”.

Lâm Y cười khổ, không lên tiếng.

Hành nương tử vén rèm vào, cười nói. “Bất hòa với thím là chuyện nhỏ, chỉ sợ vợ chồng son còn đang giận dỗi”. Cô ngồi xuống cạnh Lâm Y. “Nô bộc nhà tôi sáng sớm ra ngõ múc nước, nhìn thấy thím chồng của cô biểu diễn uy phong ngay cước điếm, nếu là tôi, sớm đánh ra khỏi cửa, cũng mệt cô chịu được”.

Phu nhân tham chính nói. “Tính tình bạo liệt của con nếu không biết sửa, tái giá lần nữa lại bị đuổi về nhà mẹ đẻ cho xem”. Câu này nói nặng, Hành nương tử cũng không chấp, bĩu môi. “Con cũng biết không tốt, nhưng làm thế nào được, chẳng lẽ nín nhịn để người ta ăn hiếp lên đầu?”.

Phu nhân tham chính bị thái độ này chọc giận, nghĩ muốn giáo huấn con gái, vừa hay vụ việc của nhà họ Trương ngay tại đó, liền lấy ra dùng, nói với Lâm Y. “Ta ỷ vào lớn tuổi hơn cô mấy chục, cho cô ít lời khuyên, không biết cô có chịu nghe hay không?”.

Lâm Y đang lo không biết xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu thế nào, nghe vậy vui mừng nói. “Cầu còn không được”.

Phu nhân tham chính gánh vác trọng trách dạy dỗ con cái, dốc hết lòng dạ, nghiêm túc nói với Lâm Y. “Việc này là cô sai trước, chẳng trách không có cách nào xong”.

Là nàng sai? Lâm Y ngẩn ra.

Hành nương tử bất mãn kêu lên. “Lâm phu nhân sai chỗ nào chứ, chẳng lẽ cứ để thím chồng cô ấy hồ nháo, khiến việc làm ăn đình trệ?”.

Câu này nói đúng Lâm Y lo lắng, vì thế liên tục gật đầu.

Phu nhân tham chính nở nụ cười. “Điếm đó toàn bộ của phu nhân Trương hàn lâm? Trương hàn lâm không có phần?”.

Lâm Y đăm chiêu.

Hành nương tử không nghe hiểu. “Cũng không phải tàn sản hồi môn của Lâm phu nhân, đương nhiên là hai vợ chồng đồng sở hữu”.

Phu nhân tham chính nói. “Nếu hiểu được đạo lý này, sao phải sốt ruột?”. Bà nói xong, chuyển qua Lâm Y. “Ngay từ đầu chuyện này cô không nên quản, những chuyện liên quan tới nhà chồng, lẫn mất càng xa càng tốt, nếu thật sự không có chỗ đi, đến đây với ta”.

Lâm Y còn chưa thông suốt hoàn toàn. “Trong điếm buôn bán…”.

Phu nhân tham chính ngắt lời cô. “Có phải điếm của mình cô đâu, tới lúc đó, cứ ném cho đàn ông họ quan tâm, chỉ cần khiến anh ta ăn mệt một lần, sẽ biết học khôn, đợi sự tình tái diễn, anh ta sẽ còn tích cực hơn cô”. Nói xong kéo Hành nương tử qua. “Chỉ biết nói đạo lý với đàn ông là không thể, bọn họ không nghe lọt đâu, phải để bọn họ gánh”.

Hành nương tử nói thầm. “Con nhìn không quen hành vi của mẹ chồng…”.

Phu nhân tham chính quát. “Nhìn không quen cũng phải chịu đựng, không được oán hận trước mặt quan nhân, có những điều ai nói cũng được, nhưng tuyệt đối con dâu không nói được. Mẹ chồng làm khó dễ con, con không biết dùng não mà tránh đi ư? Nhất định phải đập đầu vào đá? Con nhớ kĩ cho mẹ, ngay cả trời sập xuống cũng có đàn ông chống đỡ, đừng khiêng hết sự tình lên mình, mẹ nó làm khó dễ, cứ để tự nó tìm cách triệt, con chỉ lo trốn sau lưng nghỉ ngơi”.

Lâm Y nghe phu nhân tham chính dạy con gái xong, cảm thấy như nước xối lên đầu, mọi vấn đề nan giải đều được giải quyết dễ dàng. Nàng không kìm nổi vui sướng, đứng dậy cúi mình bái lạy, tạ ơn phu nhân tham chính dạy bảo.

Phu nhân tham chính cười. “Chớ khách khí, vợ chồng son hai người hòa hợp, bỏ tâm tư mở tửu điếm thật tốt chính là cảm tạ ta”.

Lâm Y lại ngồi xuống, định đề cập thẻ hội viên, phu nhân tham chính lại cho Hành nương tử ra ngoài rồi mới ra hiệu cho nàng nói.

Ở hiện đại, thẻ hội viên quá lưu hành, Lâm Y có thể nói là gặp quen làm quen, chuyện hình thức không cần quan tâm nhiều, chỉ có kí kết khế ước không bồi hoàn, còn lại cẩn thận châm chước, ít nhất phải chuẩn bị tiền cho quan phủ, lại tính phí tổn thẻ hội viên.

Phu nhân tham chính trầm ngâm một lát, nói. “Cô cứ để ý tính xem hao tốn bao nhiêu, chuyện khế ước, chờ Trương hàn lâm khỏi bệnh lại ra nha môn hỏi một chút, để bọn họ cho mình con số thực”. Nói xong lại nhỏ giọng bổ sung. “Ta sẽ cho người qua chào hỏi trước”.

Lâm Y nghe Trương Trọng Vi nói rồi, phủ doãn đương nhiệm cũng là môn sinh của Âu Dương tham chính, có câu người quen dễ làm việc, hẳn là không cần lo lắng.

Hai người nói xong việc thẻ hội viên, Lâm Y tâm tình vui sướng về nhà, gặp ai cũng tủm tỉm cười, thậm chí còn uống cùng vài vị khách quen trong điếm một chén.

Chờ nàng về phòng, Trương Trọng Vi đã rời giường, đang mặc quần áo, bảo rằng mình đã khỏi bệnh, muốn đến Hàn Lâm viện làm việc. Lâm Y lột áo của chàng, đẩy chàng lên giường, đắp chăn. “Thứ nhất, ta không nghĩ làm quả phụ; thứ hai, chàng đi Hàn Lâm viện cũng chỉ lãnh được có năm quan bổng lộc thôi, còn không bằng lợi nhuận trong điếm”.

Trương Trọng Vi chú ý biểu tình Lâm Y, không giống vẫn đang tức giận, thậm chí sắc mặt còn toát lên vẻ vui mừng, chàng không khỏi lấy làm lạ, Lâm Y sao đi một chuyến qua phủ tham chính, trở về liền đại biến.

Lâm Y vội lôi sổ sách ra, tính toán phí tổn hội viên, quay đầu thấy Trương Trọng Vi còn đang thất thần, chỉ nói. “Hoàn hồn lại, mau dưỡng bệnh cho tốt, đến nha môn hỏi thăm giá khế ước đóng dấu đỏ”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Khế ước đóng dấu đỏ nào?”.

Lâm Y nói chuyện thẻ hội viên. “Chàng chuẩn bị hỏi rõ tiền cho quan phủ và thuế má, ta mới tính xong được chi phí, xác định xem thẻ hội viên bán bao nhiêu tiền”.

Từ hôm qua tới giờ Trương Trọng Vi vẫn còn chìm đắm trong sự kiện Phương thị, chợt nghe Lâm Y nhắc mới tỉnh, nhớ ra bọn họ còn việc trọng yếu hơn cần làm, không khỏi xấu hổ.

Lâm Y tính sơ phí tổn, đưa cho Trương Trọng Vi nhìn, giống như lơ đãng nói một câu. “Là em sai trước, về sau sẽ không, chàng yên tâm”.

Trương Trọng Vi không nghĩ tới Lâm Y sẽ là người xin lỗi trước, trong lòng chôn giấu rất nhiều lại không mặt mũi nào nói ra, thấp giọng nhận sai. “Hôm qua là ta vội vã, không nên mặt lạnh với em”. Nói xong lại khổ sở. “Thím là người như thế nào, đối đãi với em như thế nào, ta đều biết, nhưng dù gì bà ấy cũng là mẹ ruột của ta… Ta… Ta…”.

Lâm Y đã lĩnh ngộ bí kíp mẹ chồng nàng dâu ở phu nhân tham chính, sẽ không bị Phương thị khiêu khích nữa, liền rộng lượng nói. “Em biết, cũng hiểu, em hứa với chàng, về sau thím có nháo như thế nào, em cũng sẽ không đáp nửa chữ ‘không’ với bà ấy”.

Hừ, cứ ném Phương thị người gặp người ngại quỷ gặp quỷ tránh đó cho Trương Trọng Vi tự mình quan tâm, Lâm Y cười thầm, thậm chí có chút chờ mong Phương thị lại đến nữa, để Trương Trọng Vi cũng nếm mùi đau khổ, hiểu ra chỗ khó xử của Lâm Y.

Lâm Y còn nhớ phu nhân tham chính nói, trời có sụp xuống cũng có đàn ông gánh, nàng báo cho Trương Trọng Vi biết thiếu hụt bao nhiêu tiền, bảo rằng cần gấp gáp bán thẻ hội viên, không đề cập điều kiện, chỉ ngồi yên lặng một bên, chờ Trương Trọng Vi quyết định.

Trương Trọng Vi bọc chăn, nửa nằm trên giường xem qua sổ sách, nói. “Trong nhà còn hai mươi mấy quan mượn của Đại tẩu và thím, dùng chế thẻ hội viên, đợi thu đủ hội phí, tân tửu lâu cũng có thể trang hoàng”.

Lâm Y nói. “Sắp phải giao tiền thuê nhà rồi, hai mươi mấy quan này không đủ”.

Tiền thuê nhà trước nay do Lâm Y lo, lúc này nàng hạ quyết tâm hưởng thanh nhàn, liền đẩy hết trách nhiệm. Trương Trọng Vi lần đầu chân chính quan tâm gia vụ, suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy bản thân ngoại trừ bán toan văn rốt cuộc không còn bản lĩnh kiếm tiền nào khác, nhưng bán toan văn kiếm được cũng như muối bỏ bể. Chàng nghĩ tới nghĩ lui, không có ý kiến nào hay, liền thương lượng với Lâm Y. “Nếu không chúng ta viết thư, vay tiền phụ thân mẫu thân?”.

Trước mắt đúng là cửa ải khó khăn, Đại Tống lại không có ngân hàng cho vay, ngoại trừ vay tiền đúng là không có con đường thứ hai, Lâm Y rất đồng ý đề nghị này, nhưng cẩn tuân phu nhân tham chính dạy bảo, phàm là chuyện dính dáng đến nhà chồng, tuyệt đối không phát biểu ý kiến, chỉ nói. “Em chỉ là phụ nữ, biết gì đâu, chàng quyết định là được”.

Lâm Y đột nhiên không quản chuyện gì hết, Trương Trọng Vi liền cảm nhận được trọng trách trên vai, chuẩn bị xoay người xuống giường viết thư. Lâm Y đè chàng lại, sờ trán, không thấy nóng nữa, mới lấy quần áo cho chàng mặc, chấp thuận cho chàng xuống giường viết thư.

Trương Trọng Vi trải giấy, chuẩn bị đặt bút, Lâm Y lo lắng Trương Đống sống khó khăn, sợ cho bọn họ thêm phiền, liền hỏi. “Tri châu Cù Châu bổng lộc bao nhiêu?”.

Nghèo nhất là quan trong kinh thành, quan nhậm chức bên ngoài ai nấy giàu đến chảy mỡ, huống chi là Cù Châu trù phú, Trương Trọng Vi nói. “Mười ông biên tu Hàn Lâm cộng lại cũng không bằng một ông tri châu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.