Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 200: Dương thị trở về



Không bao lâu sau, bên phía nha môn có tin tức truyền về, bảo rằng Hắc lão Đại đã xác nhận kẻ bịa đặt chính là Phong Hòa điếm cách một con phố, Phong Hòa điếm vẫn ghen tị cước điếm nhà họ Trương có các phu nhân lui tới, hiện tại cước điếm nhà họ Trương chỉ có sáu cái bàn, không phải là mối đe dọa lớn, nhưng chờ tân tửu lâu khai trương, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới Phong Hòa điếm, bởi vậy ông chủ Phong Hòa điếm sử dụng ám chiêu, muốn tửu lâu nhà họ Trương không thể khai trương được.

Trương Trọng Vi dù quan giai thấp, nhưng tốt xấu vẫn là quan viên triều đình, Phong Hòa điếm vì sao to gan như vậy, dám đối đầu với cước điếm nhà họ Trương? Lâm Y cho rằng bên trong tất có nguyên do, liền nhờ Tiếu tẩu tử đi hỏi thăm một phen, quả nhiên, bà chủ Phong Hòa điếm chính là biểu muội bà con xa của phu nhân Vương hàn lâm.

Lâm Y rất tức giận, nói. “Vương hàn lâm cũng đủ thù vặt, chẳng lẽ ông ta còn hoài nghi chúng ta vạch trần chuyện ông ta nhận hối lộ? Hoặc nghi ngờ chúng ta có quan hệ với nhà họ Ngưu?”.

Trương Trọng Vi vừa từ nhà Âu Dương tham chính về, hiểu biết không ít tin tức về tình huống, nghe vậy lắc đầu, nói. “Đều không phải đơn giản như vậy đâu”.

Thì ra Lâm Y và phu nhân tham chính qua lại thân thiết rơi vào tai phu nhân Vương hàn lâm, bà ta nghi phu nhân tham chính cũng giống bà ta, là nhận hối lộ mới thường hay đến cước điếm nhà họ Trương uống rượu, bởi vậy muốn mượn cơ hội dìm tửu lâu nhà họ Trương một phen, bức nhà họ Trương tặng lễ cho Âu Dương tham chính để bắt tận tay.

Lâm Y nhớ từ lúc lời đồn bắt đầu, nàng liền thường xuyên đến nhà phu nhân tham chính, không khỏi lạnh run, may mắn thủ đoạn của nàng không một khe hở, bằng không quả thật là trúng kế phu nhân Vương hàn lâm.

Ông chủ Phong Hòa điếm đã lên công đường, kế sách của Vương hàn lâm thất bại, nhưng lời đồn vẫn còn ảnh hưởng, Trương Trọng Vi cau mày, hận nói. “Để ta khiến quan phủ đóng cửa Phong Hòa điếm”.

Lâm Y chợt lóe ra ý, ngăn chàng lại. “Em có chiêu này, có lẽ dùng được, chỉ là quá mức âm hiểm”.

Trương Trọng Vi vội la lên. “Hắn bất nhân ta bất nghĩa, cho dù chúng ta sử ám chiêu cũng là do hắn bức ra tới”.

Lâm Y thì thầm với chàng mấy câu, lại dặn. “Tiếu Đại còn trông cậy vào tửu lâu trang hoàng, kiếm càng nhiều tiền, nói vậy cũng hận lời đồn này, việc cứ để anh ta đi làm”.

Trương Trọng Vi giơ ngón tay cái tán thưởng nàng, gọi Tiếu Đại, cẩn thận dặn dò, lại giao cho anh ta chút tiền, đồng ý sự tình hoàn thành xong sẽ đưa nửa còn lại.

Tiếu Đại bỏ tiền vào tay áo, về đến nhà, chờ bầu trời tối đen mới ra cửa, chạy đến bãi tha ma ngoài ngoại ô. Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, chợt nghe người ta nghị luận rùm beng khắp cầu Châu Kiều rằng trước cửa Phong Hòa điếm ngầm chôn xác người. Tới buổi chiều, đồn đãi lại thay đổi chút, bảo rằng tửu lâu có chôn xác thực ra là Phong Hòa điếm kia, tam sao thất bổn nhầm lẫn thế nào lại giá họa cho tân tửu lâu nhà họ Trương.

Chưa đầy ba ngày, Phong Hòa điếm bị đóng cửa thật, ai nấy đều đi đường vòng né tránh nó, ông chủ Phong Hòa điếm vừa phải ăn hèo vừa bị mất điếm, ngồi trước điếm khóc lớn một trận, dắt díu cả gia đình đi tìm Vương hàn lâm nương tựa.

Tiếu tẩu tử báo lại tin tức cho Lâm Y, lại nói thêm. “Cái xác giúp chúng ta là kẻ đáng thương không có chỗ chôn bị ném ra bãi tha ma, nha môn phát hiện xong, đưa đến chôn chung ở nghĩa địa, nói cho cùng cũng coi như chúng ta làm việc tốt”.

Lâm Y gật đầu, lấy tiền thưởng Tiếu tẩu tử, Tiếu tẩu tử ngàn ân vạn tạ ra đi.

Lời đồn dừng ở đó, coi như chấm hết một đoạn thời gian rối ren, nhưng Lâm Y vẫn cảm thấy mình quên mất chi tiết nào đó, nếu chuyện này là Phong Hòa điếm làm, người đứng sau màn chính là Vương hàn lâm, vậy liên quan gì tới Ngưu Đại Lực? Nếu hắn đã không can dự, vậy chuyện cơ mật đó tuyệt đối không thể lọt vào tai hắn.

Trương Trọng Vi cũng thấy khả nghi, nhưng Lan Chi là thiếp của Dương Thăng, anh ta không mở miệng, người khác chẳng thể cưỡng cầu, chỉ có thể tạm thời để đó.

Mấy ngày sau, tửu lâu hoàn thành, nhưng tiền trang hoàng vẫn bặt vô âm tín, Lâm Y chính đang sốt ruột, ngoài cửa có nhóm người từ đâu tới, thím Dương ra ngoài xem thử, kích động la lên. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Đại phu nhân đã trở lại”.

Lâm Y ra ngoài nghênh tiếp, Dương thị đã vào trong nhà, vừa lúc đánh giá trang trí trong điếm và mấy vị khách đến uống rượu. Nàng thực kinh ngạc sao Dương thị đột nhiên trở về, nhưng không để lộ ra, miễn cho Dương thị tưởng nàng không chào đón bà về nhà.

Lâm Y hành lễ chào hỏi, nói. “Mẫu thân trở lại sao không báo trước một tiếng, con dâu đi đón mẫu thân”.

Dương thị chỉ đoàn người đi sau, cười nói. “Có nhiều người như thế này đi theo, không cần con đi đón”.

Lâm Y nhìn phía sau, tôi tớ đi theo quả nhiên không ít, ngoài cửa bốn tên gia đinh, canh giữ hai rương đồ lớn, hai tiểu nha hoàn đứng sau cùng thím Dương, theo sát Dương thị là một người Lâm Y nhận biết – Lưu Hà, một người khác xa lạ, nhưng phục sức trên người cô ta tương tự Tiếu tẩu tử, hẳn là không phải đại nha hoàn bên người Dương thị, nói vậy chính là nha hoàn thông phòng mới của Trương Đống vừa nạp ở Cù Châu.

Dương thị thấy Lâm Y đánh giá bọn họ, quay lại kêu. “Đều tới đây hành lễ gặp mặt Nhị thiếu phu nhân”.

Vừa ra lệnh, lập tức vang lên tiếng thỉnh an răm rắp, ngay cả bốn tên gia đinh ngoài cửa cũng quỳ xuống. Lâm Y từ lúc bước chân vào Đại Tống vẫn chỉ sống những ngày kham khổ, chưa bao giờ chịu trường hợp như thế này, cơn kinh ngạc trôi qua, cũng không luống cuống nhiều, thản nhiên nói “Đứng lên cả đi”, liền sai thím Dương thưởng tiền.

Lúc này chưa đến giờ cơm, trong điếm khách uống rượu chưa đông, nhưng ai cũng ráng ngóng nhìn, Lâm Y không muốn ảnh hưởng buôn bán, liền mời Dương thị vào phòng trong.

Dương thị vẫy tay, sai gia đinh nâng rương vào, Lâm Y vội ngăn lại. “Mẫu thân, con dâu kinh doanh nương tử điếm, đàn ông không được vào”.

Dương thị nhìn trong điếm, quả nhiên khách đều là nữ, cười nói. “Ta ở Cù Châu đã nghe Đông Kinh hiện tại thịnh hành mở nương tử điếm, quả nhiên là thế”. Nói xong dặn gia đinh xa xa tránh đi, đừng đứng ở cửa dọa khách khứa, lại sai tiểu nha hoàn ra ngoài nâng rương.

Lâm Y thấy người hầu bộ dạng đều đã qua huấn luyện cả, nghĩ dù mua hay mướn nhất định cũng không hề rẻ chút nào, xem ra bọn họ ở Cù Châu đúng là phát tài.

Ngoài cửa rương đồ có hơi nặng, hai tiểu nha hoàn khiêng không nổi, thím Dương thấy thế định đi hỗ trợ, Dương thị lại nói. “Lưu Hà, Lưu Vân, còn thất thần chi nữa, mau đến giúp”.

Lưu Hà vâng lời ngay, dẫn đầu ra cửa, người gọi là Lưu Vân lại tỏ ra miễn cưỡng, dừng một chút mới ra ngoài theo.

Dương thị theo Lâm Y vào trong phòng, thừa dịp người hầu còn đang bận rộn, vội hỏi Lâm Y. “Điếm ở bên ngoài là con mở?”.

Lâm Y gật đầu. “Đúng vậy, sinh kế gian nan, đành phải mở điếm sống tạm, chúng con vừa xây xong tửu lâu mới, tiền bạc có chút chật vật, lúc này mới xin vay tiền phụ thân mẫu thân”.

Dương thị nói. “Cha mẹ ruột thịt, có gì mà mượn với vay, có chúng ta ở, vốn không nên để các con quan tâm sinh kế, ta đã mang tiền trở lại, điếm này vẫn là mau mau đóng cửa đi thôi”.

Lâm Y nghĩ Dương thị tưởng rằng bọn họ lỗ vốn, vội nói. “Mẫu thân yên tâm, điếm nhà chúng ta kinh doanh rất được”.

Dương thị vội la lên. “Không liên quan đến lỗ lãi, cả nhà chúng ta đều có chức quan trong người, sao có thể hạ thấp thân phận bán buôn kinh thương, thực khiến người ta chê cười”.

Lí Thư cũng xuất thân con nhà quan lại, vẫn vui vẻ cho Phương thị mở điếm, không hề sĩ diện, vì sao Dương thị lại để ý như vậy? Nàng đâu có biết, Dương thị vì nhà mẹ đẻ từ quan sang kinh thương, tự ti rất nhiều năm, cực không muốn con dâu nhà mình cũng bước lên con đường đó.

Dương thị thấy Lâm Y im lặng, tiếp tục khổ khuyên. “Con nhìn xem các phu nhân quan lại chung quanh, có ai kinh doanh gì không?”.

Lời này Lâm Y quả thật không phản bác được, giống nhà Triệu hàn lâm, chấp nhận bán cả nhà từ đường chứ nhất định không chịu buôn bán kiếm sống, hẳn là cũng nghĩ như Dương thị, cảm thấy kinh thương có nhục thân phận. Nhưng Đại Tống không hề ức chế việc buôn bán, buôn bán lại dễ dàng kiếm tiền, hơn nữa cũng không phải nhập hộ tịch thương gia, có gì to tát đâu.

Lâm Y nhìn toàn cảnh, Dương thị nhìn chi tiết, nàng thật không có cách nào khuyên Dương thị, đành phải nửa giấu nửa lộ nói cho bà biết cước điếm nhà họ Trương không phải của một mình nàng, là có đại nhân vật góp cổ đông.

Dương thị làm phu nhân quan lại nhiều năm, vừa nghe liền hiểu được đường tắt ngõ cong bên trong, hẳn là vị đại nhân vật này có lợi cho đường làm quan của Trương Trọng Vi. Bà là người rất lí trí, lúc này liền thôi không khuyên Lâm Y bỏ điếm nữa, nhưng yêu cầu Lâm Y nói chính xác cho bà biết vị đại nhân vật đó là ai.

Lâm Y thật do dự, không phải nàng không muốn nói, cũng không phải nàng không tin Dương thị, mà chỉ sợ phu nhân tham chính mất hứng.

Dương thị nói. “Con rốt cuộc vẫn chưa trải đời nhiều, ta phải trấn giữ thay con, nhìn xem phu nhân ấy có đáng giá tương giao hay không”.

Dương thị nói rất có đạo lý, Lâm Y đáp. “Mẫu thân, con dâu đã hứa chắc với người ta, không được sự cho phép của bà ấy không được tự tiện mở miệng, chờ con dâu hỏi ý bà ấy rồi lại nói cho mẫu thân biết, được không ạ?”.

Dương thị gật đầu. “Làm người phải giữ chữ tín, con nói đúng, đừng quên là được”.

Hai người nói cả lúc lâu vẫn chưa thấy rương đồ khiêng vào, Dương thị bực mình, gọi hai tiếng. Lưu Hà chạy vào bẩm. “Chúng nô tỳ khiêng không nổi rương, đang từ từ na vào”. Nói xong hai mắt mở to nhìn Dương thị, đại khái đang hy vọng bà có thể lên tiếng để thím Dương đến hỗ trợ.

Lâm Y đều nhìn ra tâm tư cô ta, đang định nói gì, Dương thị đã ngăn. “Vậy cứ từ từ mà na, ta không vội”.

Lưu Hà lau mồ hôi chạy đi, không dám nói nửa câu oán hận, xem ra đến Cù Châu đã bị dạy dỗ không ít.

Dương thị nói với Lâm Y. “Ta nghe nói con ở Đông Kinh gặp phiền toái liên tục, tháng trước liền nhích người chạy về Đông Kinh, trên đường nhận được thư từ Cù Châu gửi tới, vừa lúc mang theo cũng đủ tiền, bằng không phải lộn ngược trở lại Cù Châu”.

Thì ra Dương thị không phải riêng vì chuyện tiền bạc mà đến, phiền toái bà đang nói tới ý chỉ Phương thị? Lâm Y đoán không ra.

Nàng vẫn là đoán trật rồi, Dương thị nói tiếp. “Con yên tâm, Ngưu phu nhân tuy là mẹ kế của ta, nhưng không thể thân bằng con và ta, nếu bà ta còn chèn ép con, con cứ nói ta biết”.

Rốt cuộc là nói Ngưu phu nhân, chuyện quá khứ đã lâu, sao Dương thị còn nhắc tới? Ban đầu Lâm Y kinh ngạc, nhưng nghĩ sơ thì hiểu, Đại Tống truyền tin đi chỉ có thể truyền bằng miệng hoặc thư từ, hai phương thức này đều rất chậm, chuyện xảy ra mấy tháng trước, phải mất một tháng mới tới được Cù Châu cũng không có gì ngạc nhiên.

Lâm Y cúi người tạ ơn Dương thị. “Chúng con khiến mẫu thân lao tâm, còn khiến người phải tự thân đến, thật là băn khoăn”.

Dương thị cười. “Mấy tháng không gặp, con dâu đã vội xa cách ta. Ta về Đông Kinh thật cũng không phải tất cả đều vì chuyện phiền toái của con, chỉ là không muốn ở Cù Châu chịu bực bội, không bằng về hưởng phúc với con trai con dâu”.

Trừ việc Trương Đống nạp thiếp ra còn có chuyện gì khiến Dương thị bực bội được đâu, bà đã yên tâm lớn mật về Đông Kinh, nói vậy đã chuẩn bị phòng hờ kín kẽ mọi thứ, Lâm Y nhớ tới phương thuốc còn nhét dưới đáy rương đồ của nàng, đoán được Dương thị nhất định còn có “thứ” tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.